Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khổ Mệnh Hài Tử

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Một ngày này, Vô Cực Tử đi đến dưới chân Chung Nam Sơn thuộc địa giới Thiểm Tây, dọc đường đi đồi núi trập trùng, tùng bách tươi tốt xen lẫn ruộng nước, rất giống cảnh sắc ở vùng Giang Nam, đến lúc giữa trưa thì tới trước một tòa miếu, cổng miếu đề ngang ba chữ lớn "Phổ Quang Tự". Vô Cực Tử đang định dừng chân nghỉ ngơi, chợt thấy xa xa có hai người ăn mặc lam lũ, quần áo rách rưới đang ngồi trên ghế đá dưới một gốc cây thông ăn bánh bao, hai người một lớn một nhỏ, hán tử mặt to mày rậm, mép lún phún ria, nhìn kỹ chẳng phải chính là Quách Tĩnh mười năm không gặp hay sao.

Quách Tĩnh tu luyện Đạo Môn Tâm Pháp của Vô Cực Tử, tu vi ngày càng tinh tiến, lại có thể giữ vững tuổi xuân, thoạt nhìn dung mạo cũng chẳng khác mười năm trước là bao. Trong thời gian này, Quách Tĩnh thống lĩnh binh lính cùng với dân chúng Đại Tống ngăn chặn đại quân Mông Cổ ở Tương Dương, lại hô hào huynh đệ bang chúng Cái Bang với vô số anh hùng hào kiệt trong võ lâm đứng lên bảo vệ quốc gia ở trong thời khắc nguy nan, dần dần đã có phong thái của bậc đại hiệp hào khí xung thiên người người kính trọng.

Quách Tĩnh nhìn sang thiếu niên bên cạnh, thấy nó mặt buồn rười rượi, chắc hẳn trong lòng không mấy vui vẻ, bèn động viên nói:

- Quá Nhi, từ đây tới Chung Nam Sơn không bao xa. Ngươi hãy chịu khó học nghệ vài năm, sau đó ta sẽ tới đón ngươi về.

Chỉ thấy thiếu niên lắc đầu nói:

- Quách bá bá, suốt đời điệt nhi sẽ không bao giờ trở lại đó nữa.

Thiếu niên đi cùng Quách Tĩnh chính là nhi tử của Mục Niệm Từ và Dương Khang, tên là Dương Quá. Năm đó Mục Niệm Từ nhẹ dạ thất thân cùng với Dương Khang, không ngờ đối phương tham lam vinh hoa phú quý, đã làm nhiều chuyện bất nghĩa, trong lòng đau đớn vô cùng, chỉ mong về tới quê cũ tại Lâm An, sống cùng phu thê Dương Thiết Tâm đến hết đời. Thế nhưng giữa đường lại có dị biến bỗng nhiên phát sinh, lần đó ân ái không ngờ Mục Niệm Từ lại châu thai ám kết, gắng gượng đi được một đoạn thì không chống đỡ được nữa, bèn ngụ lại ở một gian nhà bỏ hoang trong rừng, không bao lâu thì hạ sinh được một đứa con trai kháu khỉnh. Mục Niệm Từ không muốn thấy mặt người khác, đành phải ở lại trong rừng săn bắt hái lượm sinh sống qua ngày, may là đứa nhỏ thông minh lanh lợi, cũng khiến cho nàng bớt được phần nào hiu quạnh.

Nào ngờ người tốt không sống được lâu, Mục Niệm Từ một mình tần tảo nuôi con khôn lớn, sau này không may bệnh nặng qua đời. Dương Quá mồ côi lưu lạc giang hồ, ngày ngày đi ăn trộm vặt, ở đâu cũng bị người ta khinh bỉ chửi mắng, sau này trong lúc lang bạt giang hồ lại tình cờ gặp được Quách Tĩnh.

Quách Tĩnh vừa nhìn thấy Dương Quá đã lập tức nhận ra đứa bé này chính là nhi tử của huynh đệ kết nghĩa, nghe thấy Dương Quá kể lại những gì đã trải qua từ nhỏ tới lớn, trong lòng cực kỳ thương xót, quyết định sẽ thu dưỡng nuôi nấng dạy dỗ Dương Quá nên người. Thế nhưng Hoa Tranh không khỏi có chút không vui, năm đó Dương Khang bị vạn tiễn xuyên tâm chết ở Hoa Lạt Tử Mô, mặc dù không phải Thành Cát Tư Hãn chính thức động thủ, nhưng cũng không thoát khỏi liên quan, Hoa Tranh sợ rằng Dương Quá sau này cũng sẽ nham hiểm xảo quyệt giống như phụ thân, lo lắng sẽ dưỡng hổ di họa, nuôi ong tay áo, vậy nên không khỏi có chút xa lánh, đối xử lạnh nhạt với Dương Quá.

Quách Tĩnh và Hoa Tranh cũng sinh được một đứa con gái, đặt tên gọi là Quách Phù, Hoa Tranh hết mực cưng nựng ái nữ, thành thử Quách Phù vẫn còn nhỏ tuổi mà đã bướng bỉnh quá thể. Quách Tĩnh nhiều khi cảm thấy chướng mắt, lên tiếng quở trách, thì Hoa Tranh lại bênh nữ nhi chằm chặp, thành thử Quách Phù càng lớn càng ngang ngạnh khó bảo, tính nết rõ ràng giống y hệt Hoa Tranh khi nàng còn nhỏ, thật khiến người ta không bớt lo lắng.

Trước đây Quách Khiếu Thiên kết nghĩa huynh đệ với Dương Thiết Tâm, khi đó hai người thê tử cũng đang mang thai, bèn ước định sau khi sinh ra, nếu như cùng là nam nữ thì sẽ kết thành huynh đệ tỷ muội, còn nếu như hai người lại là một nam một nữ thì sẽ kết làm vợ chồng. Sau này Quách Tĩnh kết nghĩa huynh đệ với Dương Khang, trải qua biết bao nhiêu chuyện, tiếc rằng Dương Khang nhận giặc làm cha, lại làm nhiều chuyện bất nghĩa, cuối cùng chết thảm ở Hoa Lạt Tử Mô. Quách Tĩnh vẫn còn nhớ ước hẹn cũ, trong lòng âm thầm quyết định đợi hai đứa nhỏ lớn hơn một chút sẽ cho bọn chúng kết thành vợ chồng, cũng tích cực đưa đẩy cho hai đứa nhỏ thân thiết với nhau. Nào ngờ Quách Phù ngang ngạnh khó bảo, Dương Quá lại không thèm nhường nhịn nó, hai đứa nhỏ càng ngày càng xích mích nhau, suốt ngày cãi nhau chí chóe như chó với mèo, khiến cho nhà cửa loạn thành một bầy.

Hoa Tranh bởi vì ác cảm trong lòng đối với Dương Khang, thành thử giận lây sang Dương Quá, không chịu đứng ra dàn xếp rắc rối. Quách Tĩnh lại bận bịu công việc của Cái Bang cùng với đại sự quốc gia ngăn cản đại quân Mông Cổ, cuối cùng không còn cách nào khác, đột nhiên nghĩ đến giao tình trước đây với mấy người Mã Ngọc, Khâu Xử Cơ và Vương Xử Nhất trong Toàn Chân Thất Tử, quyết định sẽ đưa Dương Quá đến Chung Nam Sơn bái nhập môn hạ của Toàn Chân Giáo, dự định đợi cho Dương Quá chịu khó học nghệ vài năm thì sẽ đến đón về.

Quách Tĩnh không ngờ Dương Quá còn ít tuổi mà lại nói những lời quyết tuyệt như thế, không khỏi ngẩn người sững sờ, nhất thời chưa biết nói sao, một lát mới hỏi:

- Quá Nhi, ngươi giận Quách bá mẫu lắm ư?

Dương Quá khoanh tay trước ngực, bĩu môi khinh khỉnh đáp:

- Điệt nhi đâu dám? Quách bá mẫu giận điệt nhi thì có.

Quách Tĩnh thấy nó nói đúng, cũng không tiện nói thêm gì, đột nhiên nhìn thấy phía sau gốc thông có một tấm bia đá đã bị cỏ cao che khuất, lộ ra hai chữ "Trường Xuân". Quách Tĩnh chợt động tâm niệm, bước tới vạch cỏ ra xem, chỉ thấy bên trên tấm bia có khắc một bài thơ của Khâu Xử Cơ.

"Thiên thương thương hề lâm hạ thổ,

Hồ vi bất cứu vạn linh khổ.

Vạn linh nhật dạ tương lăng trì,

Ẩm khí thôn thanh tử vô ngữ.

Ngưỡng thiên đại khiếu thiên bất ứng,

Nhất vật tế tỏa đồ lao hình.

An đắc đại thiên phục hỗn độn,

Miễn giáo tạo vật sinh tinh linh."

Quách Tĩnh thấy bài thơ này, nhớ lại bao nhiêu chuyện cũ trên đại mạc hơn mười năm trước, cứ đưa tay sờ sờ tấm bia mà ngây người im lặng, chẳng mấy chốc mà y đã từ một tiểu tử ngốc nghếch chậm chạp trở thành một người trấn tĩnh trầm ổn như bây giờ, bất giác nghĩ đến sắp được gặp lại Khâu Xử Cơ, thì không khỏi thầm vui trong lòng, chợt thấy Dương Quá thắc mắc hỏi:

- Quách bá bá, tấm bia viết cái gì vậy?

Quách Tĩnh khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói:

- Quá Nhi, đây là một bài thơ của Khâu chân nhân. Lão nhân gia người thấy người đời đa tai đa nạn, trong lòng vô cùng thương xót.

Quách Tĩnh cẩn thận giải thích hàm nghĩa các câu thơ, lúc này y chẳng còn là tiểu tử ngốc nghếch ngờ nghệch như xưa nữa, đối với nhân tình thế thái đã có cảm ngộ nhất định, lúc này liền thong thả nói:

- Khâu chân nhân võ công dĩ nhiên trác tuyệt, nhưng tấm lòng yêu nước thương dân càng khiến cho người ta khâm phục không thôi. Phụ thân ngươi hồi trước cũng từng là đệ tử đắc ý của Khâu chân nhân, ông nghĩ đến tình nghĩa với phụ thân ngươi, nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi. Quá Nhi, ngươi hãy chịu khó chuyên tâm học nghệ, tương lai tất có đại thành.

Dương Quá trầm ngâm một lúc, cắn răng nói:

- Quách bá bá, điệt nhi muốn thỉnh vấn người một chuyện.

Quách Tĩnh khẽ gật đầu, mỉm cười nói:

- Ngươi muốn hỏi chuyện gì vậy?

Dương Quá nắm chặt hai tay, tựa hồ lấy hết can đảm, trịnh trọng hỏi:

- Quách bá bá, phụ thân điệt nhi chết như thế nào?

Quách Tĩnh mặt chợt biến sắc, nhớ đến sự việc ở thành Tát Mã Nhĩ Hãn năm đó, bất giác cảm thấy run run, rầu rĩ không nói, Dương Quá tiếp tục hỏi:

- Kẻ nào giết chết phụ thân điệt nhi vậy hả?

Quách Tĩnh vẫn không trả lời, Dương Quá nhớ lại mỗi lần hỏi mẫu thân vì sao phụ thân lại chết, sắc mặt mẫu thân đều rất kỳ lạ, cứ né tránh không trả lời, lại cảm thấy Quách Tĩnh tuy đối với mình rất thân ái, nhưng Hoa Tranh thì lại tỏ ý khó chịu, cảm thấy bên trong tất có ẩn tình, bây giờ không nhịn được liền lớn giọng nói:

- Phụ thân điệt nhi là do Quách bá bá và Quách bá mẫu giết chết, có phải không?

Quách Tĩnh cả giận, vỗ tay xuống tấm bia đá, gằn giọng quát:

- Ai dạy ngươi nói năng hồ đồ như vậy?

Trong cơn thịnh nộ, cái vỗ tay của Quách Tĩnh đã khiến cho tấm bia đá lung lay chao đảo, Dương Quá thấy y giận dữ, vội vàng cúi đầu nói:

- Điệt nhi biết lỗi rồi, từ nay không dám nói năng hồ đồ nữa, xin Quách bá bá đừng tức giận.

Quách Tĩnh vốn rất yêu thương Dương Quá, nghe lời nhận lỗi thì nguôi giận ngay, đang định an ủi vài câu, chợt nghe phía sau có tiếng hô đầy vẻ kinh ngạc. Quách Tĩnh ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy hai vị đạo sĩ trung niên đứng ở cửa miếu nhìn mình chằm chằm cực kỳ khó chịu, có lẽ cái vỗ vào tấm bia đá đã làm bọn họ chú ý.

Quách Tĩnh nhìn thấy hai người bước đi rất nhẹ, rõ ràng là biết có võ công, nghĩ bụng chỗ này cách Chung Nam Sơn không xa, hai đạo sĩ kia chắc hẳn là người của Toàn Chân Giáo, hai đạo sĩ trạc tuổi tứ tuần, rất có thể là đệ tử của Toàn Chân Thất Tử, bèn rảo bước ra cổng miếu, chắp tay nói:

- Xin hai vị đạo huynh dừng chân, tại hạ có lời thỉnh vấn.

Hai đạo sĩ nhìn thấy Quách Tĩnh thân pháp thần tốc như vậy thì ánh mắt không khỏi lộ vẻ kinh hoàng sợ hãi, lại thấy Quách Tĩnh cúi mình hành lễ, nghĩ rằng y đang định vận công ám toán, vội vàng tránh ra hai bên, đồng thanh hỏi:

- Các hạ muốn gì?

Quách Tĩnh khẽ chắp tay, hòa nhã hỏi:

- Hai vị có phải là đạo huynh của Trùng Dương Cung trên Chung Nam Sơn không?

Hai đạo sĩ khẽ nhíu mày, thản nhiên hỏi:

- Như vậy thì sao?

Quách Tĩnh khẽ mỉm cười, chân thành nói:

- Tại hạ là người quen cũ của Khâu chân nhân, muốn lên núi bái kiến chân nhân, làm phiền hai vị chỉ đường.

Hai đạo sĩ cười khẩy một tiếng, hừ lạnh nói:

- Có giỏi thì tự đi lấy!

Hai người nói xong liền xuất chưởng rất nhanh. Quách Tĩnh còn chưa hiểu vì sao bọn họ lại công kích mình, không hóa giải cũng chẳng né tránh, chỉ nghe bình bình hai tiếng, song chưởng của hai đạo sĩ đều đánh vào người y. Quách Tĩnh trúng hai chưởng đó, thì đã biết võ công của bọn họ như thế nào, nghĩ thầm luận về công lực thì hai đạo sĩ này quả thật rất có thể là đệ tử của Toàn Chân Thất Tử, khi chịu đòn của hai đạo sĩ, Quách Tĩnh đã vận nội lực chống đỡ, vừa vặn để mình không bị tổn thương, mà đối phương cũng không bị đau đớn bởi lực phản kích.

Mấy chiêu thế này chẳng khác gì đang gãi ngứa cho Quách Tĩnh, hai đạo sĩ không ngờ võ công khổ luyện mười năm, vậy mà đánh vào người đối thủ lại như đấm bị bông, còn đang bàng hoàng hoảng hốt, chợt thấy Dương Quá tức giận bước tới quát:

- Hai lão đạo sĩ thối tha, tại sao lại đánh bá bá của ta?

Quách Tĩnh vội vàng ngăn lại, nghiêm giọng nói:

- Quá Nhi, không được vô lễ! Mau lại bái kiến hai vị đạo trưởng.

Dương Quá hết sức sửng sốt, không hiểu vì sao Quách Tĩnh lại tỏ ra cung kính với đối phương như vậy. Hai đạo sĩ nhìn nhau một cái, soạt soạt hai tiếng, cùng rút kiếm ra, một người đâm tới hạ bàn Quách Tĩnh, một người chém vào đùi phải Dương Quá, thủ pháp ra chiêu cực kỳ hung ác tàn nhẫn.

Quách Tĩnh sợ rằng Dương Quá bị tổn thương, bèn khẽ vận nội lực đẩy đối phương ra, giơ tay phải ôm lấy Dương Quá rồi nói:

- Tại hạ là người quen của Khâu chân nhân, hai vị hà tất đùa dai?

Hai đạo sĩ khẽ hừ một tiếng, tức giận nói:

- Tặc tử nói nhăng nói cuội, không chừng Trùng Dương Tổ Sư của chúng ta cũng từng dạy võ công cho ngươi đấy!

Hai đạo sĩ lập tức đâm kiếm tới giữa ngực Quách Tĩnh. Tình nghĩa giữa Quách Tĩnh với Toàn Chân Giáo chẳng phải tầm thường, lại nghĩ Dương Quá phải đến Trùng Dương Cung học nghệ, không thể đắc tội với các đạo sĩ trong cung, vậy nên cũng chỉ né tránh chứ không đánh lại.

Hai đạo sĩ vừa ngạc nhiên vừa lo sợ, biết rằng đối phương võ công cao cường khó lòng chế ngự, bèn ra hiệu cho nhau, kiếm pháp bỗng nhiên biến ảo, nhắm vào trước ngực và sau lưng Dương Quá đánh tới, toàn là chiêu số hiểm độc trí mạng.

Quách Tĩnh nhìn thấy kiếm chiêu hiểm độc nhắm vào Dương Quá thì vô cùng tức giận, lập tức vận nội lực đánh ra Hàng Long Thập Bát Chưởng, hai đạo sĩ bị đánh văng ra xa, chật vật bò dậy, nghiến răng quát:

- Dâm tặc lợi hại, ngươi hãy đợi đấy!

Hai đạo sĩ nói xong liền quay người bỏ chạy, Quách Tĩnh trong đời từng bị chửi không ít, nào là đồ ngu, thằng ngốc, cũng có khi là tiểu tử thối tha, nhưng hai chữ "dâm tặc" thì đây là lần đầu tiên bị người ta chửi thẳng vào mặt, không khỏi có chút sửng sốt, lập tức đuổi tới sau lưng hai đạo sĩ, nhún chân một cái vọt qua đầu bọn họ, chân vừa chạm đất liền quay lại quát:

- Các ngươi chửi ta là gì?

Hai đạo sĩ vô cùng hoảng hốt, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, lạnh giọng nói:

- Ngươi không vọng tưởng cưới được thiếu nữ họ Long thì đi lên Chung Nam Sơn làm gì?

Quách Tĩnh không khỏi có chút sửng sốt, lập tức ngẩn cả người ra, trong lòng thầm nghĩ: "Thiếu nữ họ Long là ai? Vì sao ta phải vọng tưởng lấy được thiếu nữ họ Long? Ta đã có Hoa Tranh, cần gì phải lấy ai khác?"

Quách Tĩnh nhất thời chưa nghĩ ra được, hai đạo sĩ thấy y đứng sững ra đó, liền vội vàng lách qua một bên, lập tức chạy ngay lên núi, Dương Quá nhìn thấy Quách Tĩnh ngơ ngẩn xuất thần, bèn khẽ níu lấy tay y, nhẹ giọng nói:

- Quách bá bá, hai lão đạo sĩ đã đi mất rồi.

Quách Tĩnh như choàng tỉnh mộng, trầm ngâm nói:

- Bọn họ bảo ta vọng tưởng cưới được thiếu nữ họ Long, không biết người ấy là ai thể nhỉ?

Dương Quá khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói:

- Điệt nhi cũng không biết đâu, hai đạo sĩ kia không phân phải trái trắng đen, có lẽ bọn họ đã nhận lầm người cũng nên.

Quách Tĩnh muốn cười chẳng xong, gật đầu nói:

- Chắc là thế rồi, sao ta không nghĩ ra nhỉ? Chúng ta đi thôi!

Dương Quá khẽ cúi người nhặt hai thanh kiếm mà hai đạo sĩ trong lúc hoảng hốt bỏ chạy đã bỏ lại ở đây. Quách Tĩnh đưa mắt nhìn theo cán kiếm, chỉ thấy bên trên kiếm có khắc ba chữ "Trùng Dương Cung" hết sức rõ nét, quả nhiên hai đạo sĩ kia chính là môn nhân đệ tử của Toàn Chân Giáo ở trong Trùng Dương Cung trên Chung Nam Sơn, chỉ là không hiểu vì sao đối phương lại hiểu lầm mình như vậy.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.