Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vĩnh Kết Đồng Tâm

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Mọi người đang định rảo bước xuống núi, chợt nghe Hoàng Dược Sư hào hứng nói:

- Khoan đã! Hiếm có một dịp thế này, ta muốn nhờ Thất huynh làm chủ hôn cho hai đứa nhỏ, hôn lễ tổ chức ngay ở đây luôn, thế nào?

Hoàng Dung mặt đỏ đến tận mang tai, ngại ngùng nói:

- Cha!

Vô Cực Tử cũng chính thức bó tay rồi, không ngờ rằng Hoàng Dược Sư có thể tùy tiện đến mức độ này, bất giác nhớ đến trước đây Lục Quán Anh và Trình Dao Gia bái đường thành thân ở Ngưu Gia Thôn, không khỏi bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, chỉ nghe Hoàng Dược Sư ung dung nói:

- Người của Đào Hoa Đảo chúng ta cần gì phải theo lễ pháp thế tục? Lấy trời làm màn, lấy đất làm giường, hai người ở đây bái đường thành thân động phòng hoa chúc, có gì không được?

Hoàng Dung càng xấu hổ hơn, chợt thấy Hồng Thất Công buông tiếng cười lớn, vui mừng nói:

- Được lắm! Hoàng lão tà, danh hiệu Đông Tà của ngươi quả nhiên không phải hư danh! Ha ha, hai đứa nhóc các ngươi còn chần chừ gì nữa, mau mau bái đường thành thân đi thôi.

Vô Cực Tử và Hoàng Dung đưa mắt nhìn nhau, hai người đều cảm nhận được niềm hạnh phúc trong mắt đối phương, chợt nghe Hồng Thất Công lớn giọng hô:

- Nhất bái thiên địa!

Vô Cực Tử và Hoàng Dung không có hỉ phục không có lễ đường, cùng nhau quỳ xuống bái thiên địa, thỉnh cầu trời đất chứng giám, Hồng Thất Công tiếp tục hô:

- Nhị bái cao đường!

Vô Cực Tử và Hoàng Dung cùng hướng về phía Hoàng Dược Sư lạy dài một cái, Hoàng Dược Sư hưng phấn buông tiếng cười lớn, chợt nghe Hồng Thất Công lại dõng dạc hô:

- Phu thê giao bái!

Vô Cực Tử và Hoàng Dung quay người đứng đối diện nhau nhẹ nhàng cúi xuống bái lạy, từ nay phu thê đồng tâm, vĩnh viễn sẽ không xa rời, Hồng Thất Công lại cười hì hì hô:

- Đưa vào động phòng!

Vô Cực Tử và Hoàng Dung đỏ mặt nhìn nhau, giữa chốn trời đất thế này làm sao có thể động phòng hoa chúc cho được, chợt thấy Hoàng Dược Sư bật cười ha hả nói:

- Hai phu thê các ngươi đều là người học võ, chẳng lẽ động phòng nhất định phải có rèm thêu nệm gấm hay sao? Bên kia có một hang động sạch sẽ thoáng mát, hai người cứ vào đó động phòng. Hai lão già bọn ta lâu ngày không gặp, có nhiều chuyện muốn tâm sự với nhau, cũng không ở lại đây làm phiền đôi vợ chồng mới cưới nữa... Ha ha!

Hoàng Dược Sư nói xong liền cùng với Hồng Thất Công dắt nhau xuống núi, hai người hết sức vui vẻ, vừa đi vừa cười cực kỳ sảng khoái. Vô Cực Tử và Hoàng Dung cũng ngại ngùng nắm tay nhau đi vào hang động, Hoàng Dung còn đang xấu hổ chưa biết làm sao, bỗng thấy ánh sáng trước mặt lóe lên một cái, bản thân đã xuất hiện ở trong không gian huyền ảo của Vô Cực Châu.

Hoàng Dung vô cùng sửng sốt, bất giác nắm chặt lấy tay Vô Cực Tử, lắp bắp hỏi:

- Tiêu ca ca, chúng ta... chúng ta đang ở đâu đây?

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, cũng không tiếp tục giấu diếm, nhẹ nhàng nói:

- Nơi này chính là nhà của chúng ta... Thực ra tên thật của ta không phải Tiêu Lục, ta tên là Vô Cực Tử, đại đạo chi hành, vô cực duy ngã...

Vô Cực Tử thong thả kể lại toàn bộ sự việc từ trước đến nay vẫn chưa có dịp nói với Hoàng Dung, từ tên họ lai lịch thật sự, cho đến các vị thê tử vẫn đang bế quan khổ tu truy cầu đại đạo, bản thân đã sống từ hơn một trăm năm trước, nhất nhất kể lại cho nàng kiều thê mới cưới. Hoàng Dung nhất thời bàng hoảng hoảng hốt, không ngờ rằng từ trước đến nay bản thân vẫn luôn bị lừa dối, tên là giả, như vậy tình cảm khắc cốt ghi tâm suốt bao lâu nay...

Đang lúc tâm trạng chấn động bất ổn, Hoàng Dung chợt cảm nhận thấy đôi môi anh đào đã bị đối phương cường thế chiếm hữu, cánh tay hư hỏng cũng không thành thật ở yên một chỗ, sắc mặt lập tức đỏ bừng như trái cà chua chín mọng, đây là lần đầu tiên trong đời nàng thân mật với một người khác giới như vậy, chỉ nghe Vô Cực Tử thủ thỉ nói:

- Dung Nhi, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, ta vĩnh viễn chính là Tiêu ca ca của nàng, chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia xa...

Hoàng Dung hạnh phúc ôm chầm lấy Vô Cực Tử, bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang trong lòng lập tức tan thành mây khói, chợt nghe đằng sau bất ngờ có giọng nói nhàn nhạt truyền đến:

- Hừ hừ! Quả nhiên chàng vẫn miệng lưỡi trơn tru như vậy!

Vô Cực Tử không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn lại thì thấy Mộc Uyển Thanh ánh mắt sắc lẹm nhìn mình, quả nhiên người này phong lưu thành tính, chỉ mới bế quan tu luyện không gặp một hồi, đã thấy hắn câu dẫn thêm thiếu nữ nhà lành, đột nhiên có một tiếng cười hì hì nhẹ nhàng vang lên:

- Vô Cực ca ca, chàng quả nhiên là đại sắc lang vô lương tâm. Tiểu muội muội người ta vẫn còn trẻ tuổi như vậy, thế mà chàng cũng hạ thủ cho được?

Sau đó lại có một giọng nói thánh thót trong trẻo vang lên:

- Chậc chậc, phu quân quả nhiên phong lưu đa tình, mới đó mà chúng ta lại có thêm hảo tỷ muội rồi.

Chung Linh và A Tử lúc này cũng đã xuất quan, nhìn thấy Vô Cực Tử ân ân ái ái với một tiểu cô nương xinh đẹp, không nhịn được liền châm chọc mấy câu. Chúng nữ A Châu, A Bích và Vương Ngữ Yên lúc này cũng đem ánh mắt u oán nhìn chằm chằm Vô Cực Tử, phu quân của mình phong lưu phóng đãng lưu tình khắp nơi, không biết sau này hắn sẽ còn dẫn thêm bao nhiêu thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp về nhà nữa đây...

Vô Cực Tử bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, không ngờ rằng lại vô tình để cho chúng nữ vừa mới xuất quan chứng kiến cảnh tượng như vậy. Hoàng Dung ngại ngùng cúi gằm mặt xuống, giống như con dâu mới về nhà chồng. Vô Cực Tử liền nhanh chóng giới thiệu Hoàng Dung với chúng nữ Mộc Uyển Thanh, A Châu, A Bích, Vương Ngữ Yên, Chung Linh và A Tử, Hoàng Dung vốn tính tinh nghịch hiếu động, dẻo miệng khôn khéo, lại còn trẻ trung nhỏ tuổi, mọi người mới gặp đã thân, gắn bó vô cùng tốt đẹp.

Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, mọi người nhanh chóng chuẩn bị căn phòng tân hôn đơn giản cho Vô Cực Tử và Hoàng Dung, sau đó cũng cười hì hì rời đi tránh mặt, để lại không gian riêng cho đôi tân nhân mới cưới. Vô Cực Tử và Hoàng Dung uống xong ly rượu hợp cẩn, ánh mắt ngại ngùng nhìn nhau, hô hấp cũng theo đó trở nên dồn dập.

Hoàng Dung từ nhỏ không có mẫu thân ở bên, Hoàng Dược Sư lại tính tính quái dị kỳ lạ, chỉ truyền dạy cho Hoàng Dung những điều ly kỳ cổ quái, âm dương ngũ hành, còn chuyện giáo dục giới tính ân ái nam nữ thì chẳng hề đề cập tí gì, thành thử tiểu cô nương hoàng hoa khuê nữ chẳng hiểu một chút gì về chuyện giường chiếu, cứ ngơ ngơ ngác ngác hỏi Vô Cực Tử nên làm thế nào. Vô Cực Tử không khỏi dở khóc dở cười, nhìn thấy Hoàng Dung ngây thơ trong trắng như chú dê con béo tốt, đột nhiên trong lòng tà ý nổi lên, như muốn hóa thành lão sói già gian ác ăn thịt không nhả xương, nhưng ngay lập tức thanh tỉnh trở lại, Hoàng Dung còn nhỏ như vậy, không nên dạy hư cho tiểu cô nương.

Trong phòng tân hôn một mảnh xuân sắc, một tầng rồi lại một tầng y phục từ từ rơi xuống. Vào thời điểm hai thân thể hòa vào làm một, hô hấp quấn quýt giao triền, hai người đều không nhịn được khẽ ngâm thành tiếng, Hoàng Dung còn là thiếu nữ chưa trải sự đời nên hơi thấy đau một chút, một giọt nước mắt hạnh phúc chậm rãi trào ra ở trên khóe mắt. Tiếng thở dốc của nam nhân, tiếng rên rỉ của nữ nhân, bầu không khí ái muội khiến cho người ta đỏ mặt ngại ngùng cứ thế lan tràn khắp nơi, thật hy vọng đêm xuân kéo dài mãi mãi không bao giờ hết.

Thời gian bên trong Vô Cực Châu trôi nhanh gấp đôi so với ngoại giới, mọi người đã vất vả một ngày một đêm mà bên ngoài mới chỉ trôi qua nửa ngày, lúc này mặt trời cũng mới từ từ hé rạng, ban phát những ánh mắt ban mai ấm áp cho thế gian vạn vật. Hoàng Dược Sư và Hồng Thất Công cũng từ xa đi đến, nhìn đôi tân nhân mới cưới ngại ngùng, trên miệng không nhịn được muốn cười vang.

Bốn người Vô Cực Tử, Hoàng Dung, Hoàng Dược Sư và Hồng Thất Công chậm rãi đi xuống Hoa Sơn, Hoàng Dung chọn lựa thức ăn ngon lành, thạo việc nấu nướng, nấu cho Hồng Thất Công ăn một trận thỏa thích no nê. Đêm ấy bốn người ngụ lại ở trong khách điếm, hai lão bằng hữu Hoàng Dược Sư và Hồng Thất Công cùng ngủ một phòng, còn lại đôi tân nhân mới cưới cùng ngủ một phòng, hai người mới được nếm thử trái cấm, đêm ấy trong phòng lại là một mảnh xuân sắc triền miên.

Sáng hôm sau Hoàng Dược Sư tỉnh dậy, thì Hồng Thất Công ngủ trên giường đối diện không biết đã đi đâu mất, bên trên mặt bàn còn ba chữ lớn viết bằng mỡ "Ta đi đây!", cũng không biết là dùng đùi gà hay dùng giò heo viết lên, bất giác thở dài nói:

- Thất huynh bình sinh hành sự giống như thần long, thấy đầu mà không thấy đuôi...

Ba người dọc đường du sơn ngoạn thủy, thong thả đi về phía đông nam, cùng nhau quay trở về Đào Hoa Đảo. Vô Cực Tử sau đó cũng thuận lý thành chương đưa chúng nữ trong Vô Cực Châu ra ngoài chung sống, nhất thời hòn đảo cô độc kỳ bí ở ngoài Đông Hải trở nên sáng bừng sức sống.

Hoàng Dược Sư tính nết quái dị, không thích náo nhiệt, ở cùng mọi người vài tháng đã chán, bèn nhẹ nhàng để lại một tấm phong thư, nói rằng muốn tìm một nơi thanh tịnh nhàn cư, sau đó dẫn theo Mai Siêu Phong và Khúc Cô lẳng lặng bỏ đi. Hoàng Dung hiểu rõ tính cách phụ thân, tuy rằng trong lòng không nỡ, nhưng cũng chẳng thể nghĩ ra cách gì.

Thời gian trôi nhanh như cơn gió thoáng qua, chớp mắt một cái đã là mười năm. Trong thời gian này, Vô Cực Tử cùng với chúng nữ ẩn cư tại Đào Hoa Đảo, chuyên môn nghiên cứu y thuật, võ học không tiến triển mấy, nhưng y thuật càng ngày càng cao siêu. Vô Cực Tử tổng kết toàn bộ kiến thức y thuật của mình, sáng tạo ra một môn công pháp y học vô cùng thâm sâu huyền diệu, đạt tới cấp bậc Trúc Cơ Hoàn Mỹ, đặt tên gọi là Tiêu Dao Y Điển.

Tiêu Dao Y Điển không những tổng hợp những kỹ thuật chữa bệnh cứu người hết sức tinh vi, mà còn bao hàm những phương pháp luyện đan chế dược vô cùng thâm ảo. Vô Cực Tử cũng tham khảo đan dược chí bảo thánh dược trị thương Cửu Chuyển Hùng Xà Hoàn của Tiêu Dao Phái, Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn của Đào Hoa Đảo... sáng chế ra một loại đan dược có thể nhanh chóng khôi phục thể chất, chỉ cần vẫn còn hơi thở, thậm chí tắt hơi chưa được bao lâu, đan dược đều có thể cứu sống trở lại, dược hiệu vô cùng khủng bố, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Hoàn Mỹ, đặt tên là Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan.

Vô Cực Tử cùng với chúng nữ tận hưởng mười năm đằm thắm, mọi người lúc này đều đã nhao nhao bế quan khổ tu, Hoàng Dung nhìn thấy các vị tỷ tỷ nỗ lực như vậy thì cũng không thể thua kém, nếu không thì với tính cách hiếu động của nàng, làm sao có thể chịu được tu luyện đằng đẵng khô khan. Ban đầu sau khi thành thân thì Vô Cực Tử cũng có ý định cùng với Hoàng Dung kích hoạt công pháp Vạn Linh Đồng Mệnh, thế nhưng Hoàng Dung sau khi biết được dị tượng công pháp, thì lại không nỡ rời xa phụ thân, lúc ấy tu vi của Hoàng Dược Sư mặc dù cao thâm mạt trắc đứng đầu võ lâm, nhưng cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ, vẫn chưa đủ điều kiện để phi thăng vượt giới, mọi người dự định chờ đợi đến khi tu vi của Hoàng Dược Sư đạt đến cảnh giới Trúc Cơ Viên Mãn, kích hoạt Vạn Linh Đồng Mệnh lúc ấy thì sẽ tốt hơn rất nhiều.

Hoàng Dung từ nhỏ vô cùng say mê nghiên cứu binh pháp, lại thêm nghiên cứu Võ Mục Di Thư bác đại tinh thâm, bản lĩnh Binh Đạo ngày càng tinh tiến, lại thêm nàng cũng có tài nấu nướng vô cùng cao siêu, thức ăn nấu ra món nào món nấy đều hết sức thơm ngon, ngay cả một người sành ăn như Hồng Thất Công cũng tôn vinh nàng là thiên hạ đệ nhất nấu nướng thì cũng đủ để biết bản lĩnh Trù Đạo của nàng tinh xảo cỡ nào, kết hợp dược liệu vào món ăn, đến một mức độ nào đó, chỉ cần nhàn nhã ăn cơm cũng có thể đề thăng tu vi, quả thật là rất ghê gớm. Hoàng Dung đồng thời nghiên cứu Binh Đạo và Trù Đạo, vừa nghiền ngẫm binh pháp vừa nấu nướng bếp núc, nhất tâm nhị dụng song tu kết hợp, quả thật vô cùng tài giỏi, cũng chính là người có tư chất tu luyện cao nhất ở trong chúng nữ hiện tại.

Bấy giờ mấy nước Tây Hạ, Đại Kim đều đã bị Mông Cổ tiêu diệt, từ Hoàng Hà trở lên phía bắc đều là thiên hạ của người Mông Cổ, chỉ tiếc rằng Thành Cát Tư Hãn chinh chiến một đời, tung hoành thiên hạ, cuối cùng cũng không thể thắng nổi tuế nguyệt vô tình, trước khi nhắm mắt xuôi tay đã truyền lại vương vị cho con trai thứ ba của y là Oa Khoát Đài. Thành Cát Tư Hãn vào lúc gần đất xa trời đã bỏ qua tất cả ân oán một đời, sai Đà Lôi về phương nam dẫn Quách Tĩnh đến gặp mặt, trước lúc lâm trung đã tác thành cho đôi trẻ, sau khi đại hãn qua đời thì Quách Tĩnh cũng dẫn theo Hoa Tranh về phương nam. Thành Cát Tư Hãn trong lúc lâm chung, bất tri bất giác trong đầu nhớ lại những gì bản thân đã từng trải qua trước đây, nghĩ đến những năm tháng chinh chiến ngang dọc, nghĩ đến thành tựu một đời, trước khi nhắm mắt xuôi tay vẫn luôn miệng lẩm bẩm mấy chữ "anh hùng, anh hùng...".

Trước đây trò chuyện với Hoàng Dược Sư, Vô Cực Tử vô tình biết được từng có một vị nữ sĩ võ công cao cường, thậm chí còn nhỉnh hơn Thiên Hạ Ngũ Tuyệt một chút, Vương Trùng Dương đã từng bại dưới tay nàng, chỉ là vị nữ sĩ kỳ nhân đã từ trần trước khi diễn ra cuộc luận kiếm lần thứ nhất ở Hoa Sơn, nếu không thì đừng nói đến vị trí Thiên Hạ Ngũ Tuyệt sẽ đầy biến động, ngay cả danh hiệu võ công thiên hạ đệ nhất cùng với tuyệt học Cửu Âm Chân Kinh chưa chắc đã rơi vào tay Vương Trùng Dương. Chỉ là vị nữ sĩ này hành hiệp giang hồ, hành tích bí ẩn lạ thường, rất ít người biết được danh tính của nàng, ngay cả Hoàng Dược Sư cũng không biết, nhưng ông nghe nói nàng có quan hệ hết sức rối rắm phức tạp với Vương Trùng Dương, cũng lưu lại truyền thừa trong một ngôi mộ cổ ở bên cạnh tổng bộ của Toàn Chân Giáo tại Trùng Dương Cung trên Chung Nam Sơn, người ta vẫn thường gọi đó là Cổ Mộ Phái. Vô Cực Tử trong lòng không khỏi có chút hứng thú, một vị kỳ nhân thiên hạ vô song như vậy nhất định sẽ để lại tuyệt học tâm đắc hết sức ảo diệu, nếu có thể đạt được tham khảo thì đúng là chuyện vui mừng, vậy nên lập tức lên thuyền rời Đào Hoa Đảo, thong thả đi lên phía bắc tìm kiếm cơ duyên.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.