Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lựa Chọn

Phiên bản Dịch · 1114 chữ

4.

Xe chạy vào biệt thự, bên trong biệt thự tối đen như mực, nhìn không thấy gì.

Cha Lục Mẹ Lục dẫn theo ta vào cửa, khoá cửa cách một tiếng vang lên, ánh đèn sáng rực, pháo mừng rền vang.

Trong nhà, một cô gái mặc váy áo hồng nhạy tươi cười xán lạn giơ bánh kem lên, sang sảng nói:

“Hoan nghênh Noãn Noãn về nhà!”

Nàng đứng giữa hai người đàn ông, người bên trái khóe miệng mang ý cười, ôn nhu nhìn ta nói:

“Hoan nghênh em gái.”

Người bên phải mặt như bị liệt.

Có vẻ cảm thấy không ổn, Lục Minh Châu thật cẩn thận kéo kéo góc áo anh hai.

Lục Minh Thành lạnh như băng mà nói:

“Hoan nghênh.”

Cha Lục nhất thời đen mặt, đè nặng tức giận rống lên câu:

“Minh Thành!”

Mẹ Lục chạy nhanh đứng ra làm người giải hòa, kéo tay của ta nói:

“Noãn Noãn, Châu Châu biết hôm nay con về nhà, đây là nghi thức con bé cố ý cho chuẩn bị để hoan nghênh con đó.”

Ta hơi mỉm cười, theo mẹ Lục bước đến đối diện Lục Minh Châu, trong miệng nói lời cảm ơn, chỉ là động tác trên tay trái ngược hoàn toàn, hất cái bánh kem vào người, làm dơ váy áo xinh xắn của Lục Minh Châu.

Tập thể toàn gia Lục gia thay đổi sắc mặt, Lục Minh Thành tay mắt lanh lẹ kéo Lục Minh Châu đến phía sau, hung tợn trừng ta, hướng về phía ta mà rống:

“Mày làm gì đó!”

Lục Minh Châu tránh ở phía sau hắn ta, đôi mắt đẹp nhìn ta, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh.

Không thể không nói, dung mạo của nàng kế thừa tất cả ưu điểm của mẹ nuôi ta.

Đôi mắt hai người cực kỳ giống, một đôi mắt tròn nhìn thấy mà thương.

Còn có, kỹ thuật diễn của nàng cũng rất không tồi.

Ta nhìn cặp mắt kia của nàng, tầm mắt đối nghịch với Lục Minh Thành, khiêu khích nói:

“Chiếm cuộc sống của ta mười bảy năm, vậy ta chán ghét nàng, không phải là chuyện đương nhiên sao?”

Mẹ Lục tựa hồ cũng kinh ngạc với thái độ ta, rõ ràng thời điểm ở bệnh viện, khi nghe được bà nhắc tới Lục Minh Châu khi ấy ta đều cười rất vui vẻ.

“Việc này có quan hệ gì cùng Châu Châu? Cũng không phải con bé cố ý tráo đổi, nàng cũng là vô tội! Ngươi hận nàng làm gì?”

Lục Minh Thành quát.

Ta hỏi lại hắn:

“Nàng vô tội lại có quan hệ gì với ta?”

“Hơn nữa, ai nói ta hận là nàng?”

Ta đi lên trước một bước, tới gần hắn ta hơn.

“Năm đó việc treo nhầm bảng tên khiến hai đứa trẻ bị tráo đổi, hết thảy đầu sỏ không phải người sao?”

Lục Minh Thành sợ tới mức liên tục lui về phía sau, kéo theo Lục Minh Châu được hắn bảo hộ, vô ý mà cả hai cùng ngã đè lên nhau.

Ta không chút che giấu mà cười ra tiếng.

Lúc trước trong lúc vô tình xem được phim Trái Tim Mùa Thu khi, ta rất ghét nhân vật anh trai.

Nay chuyện rớt lên người mình, ta lại càng chán ghét người trước mặt.

5.

“Châu Châu……”

Mẹ Lục vội vàng buông tay ta ta, chạy tới nâng người dậy, khẩn trương mà kiểm tra thương thế cho nàng ta.

Căm fLục Minh Châu bị Lục Minh Thành va vào bị thương, đỏ rực một mảnh.

Nàng được mẹ Lục đỡ, ủy khuất mà mở miệng:

“Mẹ, con đau…… Trong miệng hình như bị thương rồi.”

Lục Minh Thành vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, nói xin lỗi với nàng ta.

Lục Minh Vũ vẫn luôn không nói gì nhìn ta, nay lại nhíu mày mở miệng:

“Ngươi quá đáng rồi.”

Người nhà họ Lục loạn thành một đoàn, ta nghiễm nhiên như người ngoài coi một màn này.

Mẹ Lục khẩn trương lêu Lục Minh Châu há mồm cho bà nhìn một cái, Lục Minh Thành ở một bên luống cuống tay chân mà xin lỗi, Lục Minh Vũ cầm điện thoại chạy đến nơi khác gọi điện thoại kêu bác sĩ tới.

Đáy lòng ta có chút không thoải mái.

Có thể là do nửa tháng này mẹ Lục ở bệnh viện đối tốt với ta quá, nên ta nhất thời bị bà mê hoặc nhỉ.

Ôn nhu đao, đao đao cắt vào tim không thấy máu.

Cổ nhân quả nhiên không sai.

Cha Lục bỗng nhiên mở miệng:

“Noãn Noãn, ta biết ngươi chịu khổ. Nhưng Minh Thành nói không sai, Châu Châu là vô tội, ngươi không thể bởi vì oán hận……”

Lúc ta nằm bệnh viện, ta đã biết cha Lục bắt đầu điều tra về cuộc sống 17 năm nay qua của mình, mà đó ta cũng ta cho phép ông điều tra được.

Hướng gia trọng nam khinh nữ, từ nhỏ ta sống không tốt.

Cha nuôi thích uống rượu lại bạo lực, mẹ nuôi từ nhỏ đã khắt khe, ở trường học lại bị cười nhạo kỳ thị.

Những chuyện đó cha Lục đều điều tra được nhưng không nói cho mẹ Lục biết.

Ông ta nói chưa nói xong đã bị ta đánh gãy lời, ta trịnh trọng hô một tiếng:

“Lục tổng, cho ta hai mươi vạn, đoạn tuyệt quan hệ ruột thịt, ta rời đi. Hoặc trong vòng một ngày tiễn Lục Minh Châu đi, nàng đi, ta ở lại.”

Mẹ Lục không ngừng lắc đầu, kinh ngạc mà trợn tròn mắt nhìn ta, vội nói:

“Sao lại có thể! Noãn Noãn, con và Châu Châu đều là con gái của ta!”

Ta không để ý nàng, tiếp tục nói với cha Lục.

“Ta còn chưa thành niên, ngài còn có nghĩa vụ nuôi nấng ta. Mà mười bảy năm các ngươi chưa bao giờ chăm sóc ta ngày nào cứ dùng hai mươi vạn một lần mua đứt, đối với Lục gia mà nói chỉ là chín con trâu mất một sợi lông. Việc mua bán này các ngươi lời rồi.”

Mà một tháng tiền tiêu vặt của Lục Minh Châu cũng chừng hai mươi vạn đó thôi.

Cha Lục gắt gao nhìn ta, nghiêm túc hỏi:

“Ở trong mắt con, người nhà chỉ đáng giá như vậy? Mà nhà ta làm vậy chẳng phải là bất công với Châu Châu sao?”

Ta nhún nhún vai, luôn có người cảm thấy họ vô cùng công chính.

Bạn đang đọc Vô Biên Quang Cảnh Nhất Thời Tân của Hàn Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.