Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Kim Thật

Phiên bản Dịch · 664 chữ

1.

Lúc ba mẹ ruột tìm được ta, ta đang làm việc trong tiệm cơm của ba mẹ nuôi.

Khi ấy ta đang bưng canh nóng cho khách thì bị ai đó đụng vào bả vai, chất lỏng với nhiệt độ cao đổ hết lên người ta.

Mẹ nuôi đang cắn hạt dưa xem phim ở quầy lập tức chạy nhanh tới đánh ta một cái bạt tay.

Trong miệng mắng:

“Tao là đời trước tạo nghiệt nên mới đụng phải con sao chổi như mày.”

Vào lúc bà ta chuẩn bị tát cái thứ hai thì thanh âm không nén nổi lửa giận vang lên:

“Dừng tay! Ai dám đụng tới khuê nữ nhà ta!”

2.

Sau khi bác sĩ xử lý vết bỏng cho ta, mẹ Lục gắt gao lôi kéo tay ta.

Từ lúc ngồi trên xe tới bệnh viện, bà vừa ôm ta vừa khóc.

Cha Lục đứng bên cạnh ngừng trấn an nàng, áy náy nhìn ta, không quên đưa khan giấy tới kịp thời.

Mẹ Lục nức nở nói:

“Đều, đều do chúng ta, nếu chúng ta tới sớm một chút, con sẽ không bị thương.”

Tay mẹ Lục tay rất ấm đang đặt vào long bàn tay ta.

Tựa như ôm ấp cái ôm của bà, vô cùng ấm áp.

Mà trên người bà cũng rất thơm.

Phỏng chừng là do tâm trạng tốt hơn nên dọc theo đường tới bệnh viện ta cảm thấy vết bỏng trên đùi cũng không còn quá rát nữa.

Ta quay mặt đi không nhìn bà, tay thì không chút lưu tình rụt lại:

“Các người đi ra ngoài đi, ta có chút mệt.”

“Noãn Noãn……”

Mẹ Lục còn muốn mở miệng nói cái gì, lại bị cha Lục ngăn lại, dẫn mẹ Lục rời khỏi phòng.

Ta nhìn thân ảnh bọn họ đi khỏi phòng bệnh, tầm mắt dừng trên bàn tay nắm lại của mẹ Lục, thấy được mấy sợi tóc mà bà kéo được trong lúc xoa đầu mình.

Khi ấy đầu ta đau rần, nhưng vẫn làm bộ không hề phát hiện.

Có chút tâm nhãn, nhưng không nhiều lắm.

3.

Nửa tháng qua đi, cha Lục mẹ Lục cùng nhau tới đón ta về Lục gia.

Nửa tháng này, hai người tới rất thường xuyên, mẹ Lục chỉ hận không thể luôn ở bệnh cạnh ta trong bệnh viện.

Mẹ Lục giới thiệu từng thành viên trong Lục gia cho ta, nói ta có hai người anh trai, một người chị gái.

Chị gái?

Trước khi bạn họ tìm tới ta, ta đã sớm điều tra Lục gia.

Mà bản xét nghiệm ADN kia là chính ta gửi đến Lục gia.

Lục gia chỉ có một đứa con gái, người được gọi là chị gái của ta cũng là con gái Lục gia nuôi mười bảy năm nay, Lục Minh Châu.

Minh Châu, ầy, nghe hay làm sao ấy.

Ta nhịn không được nâng khóe miệng thành độ cong nhỏ.

Mẹ Lục cho rằng ta đang vui vì được rước về nhà, lại giới thiệu thêm về ba an hem nhà họ.

Mà nãy giờ chỉ có bà nói, ta chưa từng hé rang.

Bà hỏi ta về cuộc sống mười bảy năm vừa qua, ta vẫn như cũ không hé răng.

Vào lúc nghe được bà bảo hai người anh trai thập phần được chờ mong nhìn thấy ta, sẽ đối xử với ta thật tốt, ta rốt cuộc cũng mở miệng, đôi mắt sáng lên nhìn bà, tràn ngập chờ mong lại có chút thật cẩn thận hỏi:

“Thật, thật vậy chăng?”

Thẩm Thính Lan từng không chút bủn xỉn mà khen kỹ thuật diễn của ta quá tốt.

Nhìn bộ dáng vui vẻ của Mẹ Lục, ta âm thầm chấp nhận.

Bà cười, ta cũng cười theo, đầu ngón tay yên lặng cọ xát lên cái chăn trên người.

Mong chờ ta như vậy sao mãi tới giờ vẫn chưa tới thăm ta?

Bạn đang đọc Vô Biên Quang Cảnh Nhất Thời Tân của Hàn Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.