Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông Tàn Thì Xuân Phải Đến

Tiểu thuyết gốc · 1502 chữ

Bốn người bước qua lão già Hàn Thành đó rời khỏi đây, cô cố ý chỉnh lại cổ áo cho Nam Cung Khang, để lộ ra vết son trên cổ làm lão già đó càng thêm tức giận, Âm Âm đắc chí.

- Muốn ra vẻ ta đây thị uy cô á ! Kiếp sau nhé.

Lúc trên đường trở về nhà ai nấy đều yên vị ngồi im trên xe, riêng Nam Cung Long thì trêu cô khiến cô phải gào lên

- Cậu có tin tôi đánh cậu không dư phát nào không hả? Đừng để tôi phải điên, nếu không tôi chặt cậu ra cho vào lò luyện đan đó nhớ chưa.

- Chị dâu tha mạng ta không giám nữa, không giám nữa.

Lúc này cô mới để ý đến anh chàng đang cầm quyển sách "Luận Tam Đan'' ( chế độc dược) trên tay

- Anh ấy hả?

Nam Cung Long nhanh nhảu

- Anh ấy là Nam Cung Huyền Khánh anh hai của em đó

- Nam Cung Huyền Khánh? Sao tên của cậu ấy có vẻ khác với hai người quá vậy.

Nam Cung Long không giám nói, lúc này Nam Cung Khang đang chăm chú vào đống tài liệu trên tay nghe cô hỏi thì ngẩng đầu lên trả lời

- Nam Cung Gia được chia làm ba tộc nhỏ gồm Nam Cung Đình, Nam Cung Huyền và Nam Cung Thế, Mỗi tộc sẽ được chia theo năng lực và vai vế. Nên ta được lấy danh là Nam Cung Đình Khang tương đương với việc sẽ là người thừa kế cũng tiếp quản Tộc Nam Cung Đình và cứ như vậy mỗi người có họ đó sẽ tiếp quản tộc đó theo tên Nam Cung Huyền Khánh Và Nam Cung Thế Long.

Cô Gật đầu hiểu chuyện.

- Vậy sao anh không nói tên cho tôi biết ngay từ đầu đỡ phải thắc mắc không?

- Tên này chỉ có người thân hoặc đứng đầu các tộc mới được biết thôi.

Đoạn anh mỉm cười.

- Em cũng là vị hôn thê của tôi, sau này cũng là chị dâu của bọn họ nên em có thể gọi tên đó.

Cô im lặng không nói gì, cô đang tò mò có phải hay không Khánh Huyền bị câm mà nãy giờ không nói câu nào. Bỗng chiếc vòng tay của cô rung lên, cô nhíu mày ấn vào mặt đá trên vòng tay để nó kết nối với điện thoại của cô. Mà đúng lúc chiếc xe dừng lại ở một biệt thự, không kịp để cô xem chị May gọi gì. Xe dừng lại trước cửa biệt thự, lúc này Đinh Khang bỏ hết tài liệu trên xe, bế cô vào nhà.

- Tôi không phải trẻ con hay bị thương đâu mà anh bế tôi.

Cô tự phẫn hỏi. Anh không nói mà bế cô vào nhà

- Tầng 5 phòng 2 là của em.

Anh bình thản nói

- Gì anh bắt tôi leo 5 tầng lầu để lên phòng ngủ á, đùa nhau à, anh có rảnh thì anh đi mà leo, tôi không rảnh, thà tôi nằm đất ở đây còn hơn.

- Tôi có kêu em leo sao? Nhắm mắt lại.

Mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng cô để hắn quyết, làm sao được, nhà hắn mà không nghe lời hắn thì ngủ ngoài cổng. Vừa nhắm mắt chưa được 2 giây anh đã kêu cô mở mắt

Cái quái gì vậy, cô mới nhắm mắt thôi đó lúc mở mắt ra cô ở trên tầng 5 thật.

Mặc dù là một sát thủ chuyên nghiệp đứng nhất nhì một tổ chức có tiếng, độ cảm nhận cực nhạy mà sao cô không cảm nhận được. Anh biết cô thắc mắc nhưng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, mở cửa phòng đưa cô đặt lên giường. Biết cô thắc mắc điều gì nhưng anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, mở của phòng đưa cô lên giường.

- Em mau đi tắm rửa rồi đi ngủ. Nếu đói thì gọi tôi, đừng đi lung tung.

Nói xong anh quay ngoắt về phòng. Cô cũng nhún vai mặc kệ. Cô mở va ly lấy quần áo rồi chui vào phòng tắm ngâm mình. 30 phút sau cô đi ra ngoài với bộ quần áo ngủ đen xì nhưng lại làm nổi bật làn da trắng nõn của cô

- Á. Sao anh lại ở phòng của tôi?

Đình khang đang ngồi trên giường, cặm cui vào cái máy tính.

- Phòng tôi có một chút trục trặc nên sang đây.

- Vậy .. Vậy anh có thể sang phòng Huyền Khánh và Thế Long mà, mắc gì sang phòng tôi.

- Gần.

Anh vẫn chăm chú vào máy tính không ngẩng mặt lên mà trả lời. Cô thấy vậy thì tức lắm, chắc phát rồ với tên này quá.

- Vậy được Nam Cung đại thiếu gia cứ ngủ ở đó đi ha tôi ra sofa ngủ cũng được. Tên chết tiệt nhà anh.

Nói xong cô vùng vằng ra ghế ngồi. Đình Khang thấy cô đang bực tức thì đặt máy tính xuống giường, bước ra ghế. Thì thầm vào tai cô.

- Lên giường mà ngủ. Hay là em nghĩ điều gì bậy bạ giữa tôi và em nên không giám ngủ.

Cô nhảy dựng lên móc lại anh

- Khổ tấm thân mong manh dễ vỡ này không. Bị người ta đổ oan kìa. Chắc là anh có suy nghĩ gì bậy bạ sợ tôi nói ra lên đổ hết lên đầu tôi. No...No...No... không được đâu sói ạ.

Cô đưa ngón trỏ lên trước mặt anh rồi lắc lắc mấy cái ra vẻ không đồng tình. Biết tài nói móc của mình không bằng cô, anh thay đổi cả sắc mặt nhẹ nhàng sang lạnh băng giọng nói thì đằng đằng sắt khí.

- Vậy giờ em lên giường ngủ hay là ra ngoài cổng ngủ.

- Anh...

Cô chỉ tay về phía anh thì anh tóm lấy vứt cô lên giường, nhưng mà người anh lại nằm xuống giường trước, cô thì đè lên người anh .Trời cái cảnh tượng gì đây? Cô ngã xuống người anh, nhưng nhanh trí định ngồi dậy thì tay anh lại nhanh hơn não cô. Hai bàn tay chắc khỏe giữ eo cô lại.

- Anh bị điên à nhỡ có người nhìn thấy thì sao? Bỏ tôi ra.

Anh giả vờ nghếch đầu lên nhìn ra cửa rồi thản nhiên trả lời.

- Cửa tôi khóa rồi mà làm gì có ai chứ?

Cô cay cú túm lấy cổ áo anh

- Đại thiếu gia anh đây là đang cố tình chọc tức tôi đó. Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn trêu tôi nữa thì việc ngày mai hay sau này anh tự giải quyết lấy, để nữ hậu tương lai của anh giải quyết bổn cô nương đi.

Đáy mắt anh hiện lên một tia lạnh lẽo, hai tay giữ eo cô vô thức siết chặt lại, cô kêu lên một tiếng anh mới thả tay ra.

- Nếu tôi nói tôi yêu em thì sao?

Cô nhíu mày

- Haha đại thiếu gia à, cậu vừa vừa phải phải thôi tôi làm gì có cái phúc được anh để ý chứ, vả lại anh không nghe người ta nói tôi là hồ ly tinh, đại ma đầu sao

Bỗng anh lật người dậy để cô nằm trên giường chống hai tay cạnh người cô rồi đáp với ánh mắt kiên định.

- Vì em là hồ ly tinh nên mới hút hết ý chí của tôi. Vì là đại ma đầu nên lại càng rất hợp với một đại ác ma như tôi. Vì em mạnh dạn gan dạ không sợ trời sợ đất mới hấp dẫn được tôi. Âm Âm trả lời vậy được chưa?

Cô chớp chớp mắt như nghe nhầm.

- Đình Khang à anh uống say phải không? Một người như anh thì thiếu gì những cô gái vây quanh mà cứ phải đùa tôi.

Anh cảm thấy cô gái này rất thông minh tại sao lại có lúc ngốc như này cơ chứ. Anh quát lớn

- Âm Âm! Tôi không đùa, tôi đang nói thật. Tôi nói lại lần cuối "Tôi Yêu Em''.

Nói xong anh nhìn cô chằm chằm như là đợi câu trả lời, cô biết trả lời thế nào mà nói, đúng hơn là không biết nói gì. Anh vỗ trán

- Haiz! Thôi được rồi, em đi ngủ đi, mai phải dậy sớm đó.

Anh buông cô ra, cô tự động nằm hẳn hoi lên, chùm chăn kín đầu tự nghĩ " Đây gọi là yêu sao? trước đây ở bên cạnh Gia huy sao cô không có cảm giác thế này" mặt cô đỏ lên, nghĩ đến mấy câu vừa nãy anh nói " Tôi yêu em " câu nói cứ hiện lên trong đầu cô.

- Thôi không nghĩ nữa đi ngủ thôi.

Cô tự trấn an lại mình, nhưng vừa nhắm mắt lại tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. Người gọi là Băng Hùng.

Bạn đang đọc Vợ À Anh Là Vamipire sáng tác bởi sodachanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sodachanh
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.