Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hậu hoạn

Phiên bản Dịch · 1952 chữ

Giết Tiêu Bất Dạ chẳng khác nào là cùng nội môn đệ tử Tiêu Thạch kết một mối thù không đội trời chung. Thù giết cha, cướp vợ không thể thỏa hiệp được.

Bất quá Phương Hàn cũng biết cho dù không giết Tiêu Bất Dạ thì tán tu này cũng vì chuyện con của hắn bị mình đánh mà kết thù, bằng không hắn sẽ không tự nhiên đứng ra chặn mình lại.

Dựa theo đạo lý thì một tên tán tu nho nhỏ nhất định không dám ***ng chạm với đệ tử của mười đại môn phái Tiên Đạo, không nhất định là phải cung kính nhưng ít nhất là sẽ không đối nghịch. Cho nên Phương Hàn kết luận trong tâm Tiêu Bất Dạ đã có kế hoạch đối phó với hắn.

Hắn muốn đối phó với mình thì cũng nên xử đẹp hắn.

Hiện tại trong môn phái có rất nhiều đệ tử không ưa Phương Hàn, muốn hắn gặp chuyện không may, âm thầm ngáng chân hắn, nịnh bợ mấy người chân truyền đệ tử như Nam Vạn La, Đông Linh Tiêu. Bất quá vì môn quy của môn phái mà bọn họ không thể đối phó với Phương Hàn, nhưng họ có thể cho mấy tán tu này vài chỗ tốt để mấy tán tu này đối phó với Phương Hàn.

Tiêu Bất Dạ được chỗ tốt, lại trên danh nghĩa là thay con trút giận, danh chính ngôn thuận đối phó với Phương Hàn.

Xem thủ đoạn của Tiêu Bất Dạ, liên hoành, hợp tung, pháp lực không cao thâm nhưng tâm kế lại sâu, là một địch nhân đáng sợ.

Chính bởi vì thế mà Phương Hàn tiên hạ thủ vi cường, giết tên tán tu này, giảm bớt phiền toái sau này, ngăn chặn mọi biến hóa nguy hiểm cho bản thân.

“Cha!”

Sắc mặt Tiêu Thạch đỏ hồng, trơ mắt nhìn Phương Hàn giết cha hắn, lại bất lực không thể làm gì được. Với thực lực của hắn, căn bản không có khả năng chống đỡ chân khí của Phương Hàn.

Lạc lạc lạc lạc…… Tiêu Thạch gắt gao nhìn thẳng vào Phương Hàn, miệng phun ra một ngụm tiên huyết, thoáng cái đã lâm vào hôn mê, Thương Bách Tử vội giơ tay ra chụp lấy, đem hắn tới bên cạnh, tránh cho hắn bị rơi xuống nước biển dưới hạp cốc mà chết.

Hải lưu trong Ác Quỷ Hạp rất kịch liệt, cao thủ Thần Thông Bí Cảnh nếu như pháp lực không đủ, té xuống thì cũng sẽ tan xương nát thịt, bị các dòng nước xoáy, sóng biển nhấn chìm, chắc chắn là phải chết.

“Lui!”

Tiêu Bất Dạ thoáng cái đã bị Phương Hàn đánh chết, bốn đảo chủ còn lại hoảng sợ vạn phận, vội vàng lui về phía sau, không dám cùng Phương Hàn động thủ. Phương Hàn cũng không đuổi giết bọn họ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thương Bách Tử.

“Phương Hàn! Ngươi là ma đầu! Lạm sát người vô tội, lại dám giết thân nhân của đệ tử Vũ Hóa Môn! Xem ra ngươi thật là không muốn là người trong Tiên Đạo, toàn tâm toàn ý muốn nhập ma rồi!”

Thương Bách Tử nghiến răng nghiến lợi, hắn mới vừa rồi không có động thủ là vì muốn nhìn cho rõ thực lực của Phương Hàn trước, không ngờ Phương Hàn lại tàn nhẫn như vậy, một chiêu giết địch, làm cho hắn không có cơ hội rat ay.

“Nhập ma hay không nhập ma không phải là ngươi nói sao thì thành vậy. Chuyện này do Thiên Hình trưởng lão quyết định! Ngươi là ai? Có thể đại biểu cho Thiên Hình trưởng lão sao? Ta vừa rồi muốn đem ngươi giam cầm, phong bế thần thông của ngươi nhưng Tiêu Bất Dạ lại không biết thân biết phận ngăn cản, ta cũng không có thời gian đùa giỡn với các ngươi, ngươi tốt hơn là nhanh chóng cút đi!”

Phương Hàn giết Tiêu Bất Dạ đích thật là có chủ ý, lúc này cũng không chấp nhặt với bọn người Thương Bách Tử, dù sao giam cầm đối phương chính là phạm vào môn quy, sau này trở về sẽ khó mà trình bày đúng sai được.

“Phương Hàn ngươi quá kiêu ngạo!” Phương Thanh Vi thân thể run rẩy, lúc trông thấy Phương Hàn ra tay giết người tàn nhẫn như vậy, mặc dù nàng có Như Ý Hồ Lô nhưng thật sự trong tâm rất e sợ Phương Hàn

Nhất là vừa mới rồi, Như Ý Kiêm Yên phát ra lại bị chân khí của Phương Hán trực tiếp đánh tan! Nàng cũng hiểu rằng bản thân không thể chống lại pháp lực của Phương Hàn.

“Ngươi nếu có pháp lực như ta thì cũng có thể kiêu ngạo như vậy.” Phương Hàn nhìn thẳng vào Phương Thanh Vi, chú ý vào cái hồ lô trên tay nàng, “Cái hồ lô này là Thất Sát Hồ Lô mà Hoa Thiên Đô đoạt lấy của ta, vậy mà lại ban cho ngươi, ngươi thử sử dụng một lần Thất Sát Kiếm Trận xem uy lực thế nào?”

“Hừ! Chờ sau khi tỷ tỷ xuất quan, ta sẽ cùng nàng nói rõ hết thảy, đến lúc đó hy vọng ngươi có thể cho nàng một lời giải thích hợp lý!” Phương Thanh Vi ngón tay giật giật, tựa hồ muốn thúc dục Thất Sát Hồ Lô nhưng rồi lại ngừng lại, trải qua hồi lâu cân nhắc cố gắng kiềm nén xúc động, hiển nhiên nàng cũng hiểu chuyện hơn rất nhiều rồi.

“Thương Bách Tử, ngươi lần này điên đảo thị phi, muốn cưỡng chế đòi công lao, chuyện này ta đã dùng Thủy Ấn Phù ghi chép lại, sau này khi trở về môn phái sẽ giao cho Thiên Hình trưởng lão, để người xem xét phải trái, đúng sai.”

Long Huyên nãy giờ im lặng không nói đột nhiên đứng ra, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, trên tay cầm một phù lục, là một miếng thủy tinh, đường nét tinh xảo, bên trên lập lòe hình ảnh đoạn nói chuyện vừa rồi, cùng với cả hình ảnh vừa rồi Phương Hàn làm sao giết chết Tuyệt Mệnh đảo chủ, Bất Dạ đảo chủ. Tuy không rõ ràng lắm nhưng cũng có thể phân biệt được hình dáng.

Thủy Ấn Phù là một loại pháp khí dùng Vạn Thủy Thần Quyết chế tạo, có thể dùng để ghi chép lại những sự tình đã phát sinh vào trong phù.

“Long Huyên ngươi lợi hại!”

Thương Bách Tử sắc mặt hơi đổi, vung tay lên nói: “Chúng ta đi!” Sau đó xé gió bay đi trước. Hắn bay đi những người khác cũng đều bay đi theo, rời đi hết, Diệp Nam Thiên và Phương Thanh Vi cũng không hề quay đầu nhìn lại.

“Phương Hàn, huynh lần này giết Tiêu Bất Dạ thì sẽ có chút phiền phức.” Thấy người đi rồi Long Phiên thở phào một hơi, nhẹ nói.

“Sao? Có phiền toái gì?” Phương Hàn cũng không rõ.

“Tiêu Bất Dạ thì không tính là gì nhưng thê tử của hắn là người của Linh Lung phúc địa. Năm đó Tiêu Bất Dạ cùng vợ hắn đều là đại sư võ học trong thế tục, vợ hắn tìm được tiên duyên, được Linh Lung Phúc Địa thu làm môn hạ, tu vi khá cao. Mà Linh Lung Phúc Địa không thu nam đệ tử, thế là Tiêu Bất Dạ ra biển làm tán tu, được vợ hắn hỗ trợ một ít đan dược, khổ tu mười năm luyện thành Thần Thông Bí Cảnh. Cũng bởi vì mối quan hệ này nên hắn mới có thể sắp xếp cho Tiêu Thạch trở thành để tử Vũ Hóa Môn.” Long Huyên tựa hồ biết rõ mọi chuyện, chuyện riêng của đệ tử Vũ Hóa Môn nàng đều nắm rõ như lòng bàn tay.

“Xem ra ta lại đắc tội với một chân truyền đệ tử của Linh Lung Phúc Địa.” Phương Hàn lắc lắc tay, “Bất quá đắc tội với nhiều người như vậy rồi, có thêm một người cũng không là gì. Hiện tại việc cấp bách chính là tìm một chỗ yên tĩnh để luyện hóa Ngũ Ngục Vương Đỉnh, nó chính là một kiện bảo khí kinh thiên động địa đó!”

“Không sai, Ngũ Ngục Vương Đỉnh có phẩm chất rất tốt, ta sau này chắc cũng phải xin đan dược của Phương Hàn huynh rồi.” Nội tâm của Long Huyên tràn đầy xúc động, hiện lò luyện đan cấp bậc bảo khí này rơi vào tay Phương Hàn, với pháp lực hùng hậu của Phương Hàn, sau này có nhờ vả một chút cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Phương Hàn đem chân khí hóa thành một bàn tay lớn, thu lấy toàn bộ vàng bạc châu báu trong Tuyệt Mệnh Cung, những tài vật của thế tục này tuy không có tác dụng lớn nhưng có một ít còn hơn không.

Về phần Tuyệt Mệnh đảo chủ, được xưng là đạo tặc xếp hạng thứ ba mươi tám, bình thường chuyên giết người cướp của, khẳng định là cũng tích góp được một ít bảo vật, bất quá những bảo vật này đều nằm trong Ngũ Ngục Vương Đỉnh.

Ngũ Ngục Vương Đỉnh lớn như một căn phòng, trang trí đồ vạt tự nhiên cũng là chuyện bình thường.

Thu hết toàn bộ xong, Phương Hàn bay lên, mang theo lò luyện đan xé gió bay đi, nghiễm nhiên hắn cũng là một tên đạo tặc.

Sau khi bọn họ đi rồi, không khí trong hạp cốc ba động, một nhóm người mặc đạo bào thêu hình bát quái hiện ra, đúng là mấy nội môn đệ tử của Thái Nhất Đạo!

“Không thể tưởng được mọi chuyện lại biến hóa thành như vậy!”

Vị Trương sư huynh dõi theo hướng Phương Hàn rời đi, ánh mắt lộ ra tia âm lãnh.

“Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhì một lò luyện đan cấp bậc bảo khí cứ vậy rơi vào tay đệ tử Vũ Hóa Môn? Ngũ Ngục Vương Đỉnh nghe đồn là vật tám trăm năm trước được Ngũ Ngục Thiên Ma Vương luyện chế ra, là một cực phẩm bảo khí, có thể trở thành đạo khí đó!” Một đệ tử Thái Nhất Môn xuất ra một quyển sách, lật lật tìm kiếm một hồi thì dừng lại, có vẻ là tìm kiếm lai lịch của Ngũ Ngục Vương Đỉnh.

“Đỉnh cấp bảo khí……” Trương sư huynh chấn động, “Tự nhiên là không thể để vật này rơi vào tay đệ tử Vũ Hóa Môn! Bất quá tên Phương Hàn này pháp lực sao lại cường đại như vậy? Dựa theo đạo lý thì tầng thứ hai Thần Thông Bí Cảnh, Chân Nguyên Cảnh nhiều nhất chỉ có lực lượng chừng sáu trăm mã lực, mà hắn có lực lượng tới hai ngàn mã lực! Chúng ta không phải đối thủ của hắn, xem ra phải thông tri cho các sư huynh ra mặt!”

Trong lúc nói chuyện, một đào kim phù trong tay hắn bốc cháy, hóa thành một mũi tên bay thẳng vào trong mây, biến mất không thấy tăm hơi.

Đây là Xuyên Tín Kim Phù của thái Nhất Môn, còn gọi là Xuyên Vân Tiễn.

Sau khi phát ra Xuyên Vân Tiễn xong, mấy người đệ tử Thái Nhất Môn lại ẩn dấu thân thể, lặng lẽ đi theo mấy người Phương Hàn.

Bạn đang đọc Vĩnh Sinh của Mộng Nhập Thần Cơ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 743

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.