Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 03

Phiên bản Dịch · 1963 chữ

Chap 3: Bố Của Con

Một tuần học tập trôi qua, tôi cũng đã bắt đầu hòa nhập một cách khá chậm với tập thể lớp. Nói đúng ra, là tôi không muốn hòa nhập. Hàng ngày, tôi đi học, tới lớp, sau hai lần lên bảng một cách xuất sắc môn toán và lí, tôi trở thành người được bọn trong lớp chú ý, thường thì chúng nó hay ra hỏi tôi, những bài tập khó, hay những cách giải, và tôi cũng không tới nỗi quá hẹp hòi, tôi chia sẻ hết những gì tôi biết về các bài tập cho bọn nó. Tuy nhiên, tôi vẫn không đi căng tin cùng bọn con trai sau giờ nghỉ, đá bóng sau những buổi chiều, hay đơn giản, tham gia các trò chơi giờ học sinh hoạt, lớp tôi khá ngoan, vì thế, giờ sinh hoạt là giờ mà chúng tôi tổ chức trò chơi, cho bọn ở lớp quậy hết mình, còn tôi, chả bao giờ tham gia, tôi không thích lắm, mấy cái trò này, và tôi chọn cách ngồi nghe nhạc, và suy tư..

- Này… làm gì đấy ông tướng.

Đang nghe tới đoạn hay, giật cả mình, tôi quay ra, định quát cho cái đứa làm tôi mất hứng một câu, thì hóa ra là đứa tổ trưởng của tổ tôi… một đứa con gái gọi là top xinh của lớp

- Uk, đang nghe nhạc, có gì không.

- Không có gì, cho nghe với..

- Không có việc gì để làm à mà ngồi nghe nhạc, với cả tôi không có thói quen chia sẻ phone của mình cho người khác…

- Kệ ông vậy, người đâu mà kì cục, chả hòa đồng tí nào.

- Vâng, tôi thế.

Tôi đáp gọn trước cái nhìn đầy hậm hực của con nhỏ tổ trưởng, nó quay lên, tiếp tục xem mấy thằng diễn trò cho bọn con gái, còn tôi, tôi chỉ ngồi xem chúng nó, kể ra thì cũng buồn cười đấy, nhiều đoạn tôi cũng phì cười với mấy thằng…

- Bác học ơi, bài này làm như nào đây… thằng Tùng quay sang hỏi tôi.

- Ờ, thì cứ theo công thức trong sách, nhưng mà trước đó cần biến đổi một chút, về theo dạng đúng là được thôi mà.

- Ờ, mày đúng là bác học có khác, hỏi cái đếch gì cũng biết, mà sao không tham gia hoạt động gì với lớp.

- Tao không thích.

Tôi đáp rồi tiếp tục quay sang mở cuốn sách mà tôi đang đọc dở ra, bắt đầu ngấu nghiến đọc, nếu có đứa nào nhìn thấy, chúng nó sẽ bảo tôi là thằng mọt sách không hơn không kém, còn tôi, tôi đang đắm chìm trong nội dung của từng vụ án, từng tình tiết, li kì một cách khó tả, tôi là fan của thể loại truyện trinh thám, và cuốn tôi đang đọc nằm trong tuyển tập các vụ án nổi tiếng của Sherlocks Homes.

“ Mỗi vụ án cũng như trò chơi xếp hình, chỉ cần từng bước từng bước tìm ra những mảnh ghép đúng, xếp lại với nhau, thì bạn sẽ thành công ”. Câu nói này làm tôi rất tâm đắc, và nó cũng là tiêu chí làm việc của tôi, luôn luôn tìm ra những mảnh ghép trong cuộc sống, để cho mọi thứ hướng tới một sự hoàn hảo.

- Hôm nay kiểm tra 15p, cả lớp lấy giấy ra nào.

Tiếng thầy giáo lại vang lên, “haizz, lại kiểm tra rồi, mới học xong mà đã kiểm tra “, “ tí tao không làm được thì nhắc tao với nhé … ” là những câu nói quen thuộc mà tôi cũng như lũ học trò thường hay được nghe mỗi khi giờ kiểm tra của bất kì một môn học nào tới….

- Kìa Hùng, coi chừng nghẹo cổ đấy em, có khi học xong năm nay, hết giờ toán, mắt em lại nhìn xa hơn gấp 4 lần ấy nhỉ.. thầy giáo dạy toán tôi khẽ nhắc nhở một đứa đang cố quay sang nhìn bài bạn…

Tôi đang cố gắng làm bài cho xong, thế nhưng, tôi bị mắc, quái lạ thật, bài toán này, biến đổi mãi mà vẫn không thấy ra giống các dạng mà tôi từng làm, tờ nháp bên cạnh đã chi chit chữ, các công thức biến đổi, công nhận 2 bài trên vô cùng dễ, chỉ là cơ bản, nhưng bài cuối này, thực sự khó. Tôi vò đầu bứt tai, đùa, sao lại khó thế này cơ chứ..

- Bình tĩnh, bình tĩnh, xem lại tất cả các dữ kiện xem nào…

Tôi tự trấn an mình như thế, đồng hồ trôi chậm chậm về những giây cuối cùng, vẫn chưa xử lí được nó, thật là, mồ hôi tôi túa ra, ướt trán…

- Hết giờ, tất cả buông súrng, thu bài nào.. 2 người đầu bàn 2 dãy đi thu cho thầy…

Vậy là tôi đầu hàng bên con tính còn dang dở, mất 1đ, không quan trọng, nhưng mà tôi đã để lọt mất một dạng mới, mà tôi chưa từng làm qua….

Bài giảng tiết toán lại tiếp tục, còn tôi, tôi đang cố gắng làm nốt bài toán lúc nãy, không thể chịu thua nó dễ dàng như thế được, tôi đang cố gắng làm, gần ra rồi, gần lắm…

- Đức, lên bảng làm cho thầy bài này nào..

Tôi giật mình, thấy thầy giáo gọi tôi. Tôi ngước mắt lên nhìn thầy, và rồi cũng lên bảng, bài này, hôm qua tôi cũng đọc qua một lượt rồi, nên là nắm được sơ sơ cách làm của nó, cũng không đến nỗi quá khó….

- Lần sau ngồi trong giờ thì chú ý vào bài nhé….

- Vâng ạ

Tôi bước về chỗ, gấp cái bài toán kiểm tra lại, dù gì thì cũng đã gần ra, tối về làm nốt vậy. Tôi phải tập trung vào bài giảng, cho những bài kiểm tra tiếp theo, tôi không thể mắc sai lầm nữa….

- Phù, phù, bác đánh mạnh quá vậy, cháu không thể lái vợt đỡ được…

- Quan trọng là biết dùng lực ở cổ tay và hông, chứ không đơn thuần chỉ là lực bạt của cánh tay đâu, lực đó làm cháu vừa mất sức, lại vừa không có được lực mạnh một cách cần thiết, cháu cần luyện tập hơn nữa….

- 11- 7…. Lại kết thúc, kém bác 4 điểm…

- Thôi vào ăn cơm đi…

Cứ mỗi chiều thứ 4, tôi lại chơi bóng bàn với bác Khang, kì thực, lúc đầu tôi hay chơi với bố, nhưng sau đó, vì công việc, vì những lo toan mưu sinh hàng ngày, mà bố không còn chơi bóng bàn, bóng rổ thường xuyên với tôi nữa, và thế là, tôi tìm tới bác Khang, mới đầu, tôi cứ tưởng bác cũng chỉ chơi bình bình như tôi, nhưng không, so với bác, thì tôi chỉ là một thằng nhóc mới học việc…. mọi thứ bác lại chỉ dạy tôi từ đâu, từng tí một, và từ đó, tôi chơi bóng bàn nhiều hơn.. và cũng chưa một lần có thể chiến thắng được bác…

Gió lạnh từng cơn, lại gió mùa đông bắc rồi, năm nay rét sớm đây, tôi vớ lấy cái khăn, lau mồ hôi trên trán, người ướt đẫm, đi vào nhà, tắm cái cho mát rồi ăn cơm, công nhận là chơi thể thao, ăn cơm no và ngon hơn hẳn. Sau bữa cơm, tôi lại ngồi vào bàn học, giải nốt bài toán kiểm tra lúc chiều, và đọc trước bài mới ngày hôm sau, luôn là điểm mà tôi ưu tiên…

11h30p, học xong rồi, tôi gấp trang vở lại, ngoài trời gió bắt đầu thổi, đã một tuần trôi qua, bố tôi vẫn chưa về, vì có công việc đột xuất xảy ra, nên phải ở lại.. giờ đây, cái căn nhà to đùng này bỗng trở lên lạnh lẽo, thật đáng sợ… tôi ngồi buồn, nhìn ra cửa sổ, đèn đường vàng vàng, một màu đơn điệu, sống giữa đô thị, thành phố tấp nập, một thành phố năng động, vậy mà tôi, lại cảm thấy quá cô đơn và lạc lõng. Bao nhiêu lần rồi, tôi ước mơ, một bàn ăn cơm, có cha, có mẹ, có tiếng cười của đứa em nữa.. nhưng tôi mãi biết, đó chỉ là giấc mơ thôi, chả hơn, cũng không kém, nó sẽ không bao giờ xảy ra, và tôi, cũng sẽ không bao giờ, có thể cất tiếng gọi mẹ ơi, người mà tôi còn chưa hề một lần gặp mặt…

Buồn thế này thì ngủ sao được đây, tôi suy nghĩ một lúc, khoác cái áo khoác mỏng, tôi chạy xuống dưới nhà, lôi quả bóng rổ ra, nhớ lại ngày xưa, bố chơi bóng với tôi như thế nào.. cây cột vẫn còn đây, và tôi bắt đầu chơi bóng một mình…

- Phù, phù… lâu không vận động, mệt thật đấy….

Tôi tự tập dẫn bóng, ném bóng, vận động thể thao, cho cơ thể mỏi mệt, tôi sẽ dễ ngủ hơn chút ít, chứ cứ nằm trên giường nghĩ linh tinh, thì chả khác gì một kiểu tra tấn cả…. tiếng bóng lộp bộp vang trong căn phòng, ngoài trời, gió vẫn rít, nhưng trong này, thì ấm lắm, căn phòng thể thao mà bố dành riêng cho tôi… có bóng bàn, và cột bóng rổ….

- Tối rồi mà còn không ngủ à….

Tôi giật mình, quay ra, đứng ở cửa là bố, hình dáng thân yêu ấy, làm sao tôi quên được.. tôi bỗng dâng trào cảm xúc, cảm xúc khó có thể diễn tả vào lúc này…

- Bố đi công tác về rồi à, bố ăn cơm chưa..

- Bố ăn rồi, con ở nhà vẫn khỏe chứ….

- Vâng, thì con vẫn rất khỏe đây.. tôi cười, bố cũng cười theo.

- Chờ bố….

Bố tôi xách chiếc vali lên trên nhà, còn tôi, tôi giữ quả bóng lại, đập đập nó xuống đất… 5p sau, bố xuất hiện trong bộ đồ thể thao..

- Lâu rồi, không chơi bóng rổ, thử xem trình độ của con như thế nào nào….

- Vâng, con sẵn sàng thôi…

Vậy là hai bố con tôi chia ra, mỗi người tấn công một lần, khi tôi phòng thủ thì bố tôi tấn công, và ngược lại, vì cái nhà nay cũng nhỏ, và cũng chỉ có một cây cột, với tôi và bố, chỉ như thế là đủ…

- Á à, khá quá nhỉ, ở nhà chăm tập đây… bố tôi vừa đưa 2 tay ra cản tôi, vừa nói…

- Con đâu chỉ có mỗi chiêu đấy đâu, bố phòng ngự cẩn thận này….

Dứt lời, tôi lao lên, trái bóng được luân chuyển qua lại giữa 2 tay tôi, tôi quyết định dùng tốc độ vọt lên, bố lao tới cản tôi lại, rất nhanh, tôi xoay người, đẩy bóng mạnh ra một cái và ném vào rổ….

- 17 – 11… tôi hét

- Tối nay tạm nghỉ thôi, cũng muộn rồi… bố tôi cười…

- Vâng, con vào tắm cái rồi lên phòng ngủ đây, mai dậy đi học sớm, trong tủ lạnh còn thức ăn bố ạ

- Bố biết rồi….

Tôi leo lên phòng, tràn ngập vui sướng, chưa bao giờ, tôi thấy vui như thế này, dòng nước ấm từ từ chảy, tôi thấy khoan khoái dễ chịu, và rồi, tôi lên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngon lành…

Bạn đang đọc Vì đó là em của Thai Tu Shang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.