Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Loli phối hợp với thanh kiếm to

Phiên bản Dịch · 1569 chữ

Edit: Gấu Mèo Biến Thái

Beta: Bạch Hy & Tịch Ngố

---

Rất nhanh, quyền hạn cấp năm của Hứa Trường Sinh cũng được thông báo tới phòng khoa.

Ở viện nghiên cứu August, không nhìn người qua lý lịch, chỉ nhìn quyền hạn.

Quyền hạn ở đẳng cấp khác nhau phải làm những việc khác nhau.

Hứa Trường Sinh đạt được quyền hạn cấp năm, thì phải có công việc tương quan dành cho anh.

Sau khi trở lại phòng, Tằng Cường gọi mọi người đến chào đón Hứa Trường Sinh.

"Chúc mừng Tiểu Hứa! Đã chính thức trở thành một thành viên của viện nghiên cứu chúng ta."

"Cố gắng nhé!"

Tằng Cường càng ngày càng yêu thích Hứa Trường Sinh hơn.

"Quyền hạn cấp năm, sau này cậu có thể một mình sắp xếp cho người bệnh."

"Có cái gì không hiểu, hãy trao đổi với các đàn anh nhiều hơn."

"Ngoài ra, nhìn tin tức trên thẻ ID nhiều một chút, cậu có thể nhận các nhiệm vụ trên đấy, sau đó sẽ có phần thưởng tương đương."

...

Suốt một buổi sáng, Hứa Trường Sinh đều phải xử lý các loại thủ tục khác nhau.

Đến lúc giữa trưa, khi Hứa Trường Sinh ăn trưa ở căn-tin, Chương Mục ngồi xuống đối diện với anh.

"Bác sĩ Hứa, chúc mừng cậu đã trở thành nhân viên chính thức." Nhìn qua thì Chương Mục toát ra vẻ hòa hoa phong nhã, còn ôn hòa hơn Chương Hồng rất nhiều.

Hứa Trường Sinh cười cười: "Cảm ơn trưởng khoa Chương."

Chương Mục nghiêm mặt nói: "Tôi cũng không dài dòng, lúc này tôi thật sự rất cần cơ hội bồi dưỡng."

"Tôi hi vọng bác sĩ Hứa có thể giúp tôi lần này."

"Cậu yên tâm, cậu có yêu cầu gì cứ nói, tôi có thể làm được, nhất định giúp cậu."

Hứa Trường Sinh trầm mặc, anh cúi đầu ăn cơm, không muốn đáp lời.

Cơ hội bồi dưỡng là gì?

Do dự một hồi, Hứa Trường Sinh hỏi:

"Trưởng khoa Chương, cơ hội bồi dưỡng là ý gì?"

Chương Mục thở dài: "Thực ra là cơ hội đi viện nghiên cứu ở thành phố cấp hai hoặc là cấp một học tập, có thể có cơ hội nâng cao kỹ thuật."

Nói tới đây, vẻ mặt Chương Mục có chút như đưa đám:"Tôi đã già, đã có tuổi, bồi dưỡng chủ yếu dành cho người dưới năm mươi tuổi, tôi bỏ lỡ cơ hội lần này, sẽ không còn cơ hội nâng cao nào nữa."

Hứa Trường Sinh nhìn Chương Mục, gật gật đầu:"Giáo sư Chương, chủ yếu là lúc này cơ hội bồi dưỡng lần này còn chưa đưa xuống, tôi không cách nào đáp ứng ông."

Chương mục nghe vậy, không có gấp, chỉ gật đầu nói:"Vậy xin nhờ!"

Nói xong, Chương Mục đứng lên rời đi, không chút dây dưa.

Việc này làm cho Hứa Trường Sinh có chút tò mò, anh vừa rồi một mực quan sát đối phương, phát hiện gần như giọt nước không lọt!

Không hổ danh là trưởng khoa C1 của viện nghiên cứu August.

Nhưng, Hứa Trường Sinh lại có vẻ ngờ vực.

Thật sự chỉ có một cơ hội bồi dưỡng thôi sao?

Hứa Trường Sinh dành cả một buổi trưa để tiêu hóa những thay đổi do quyền hạn mang đến.

Người bán hàng xinh xắn trong căn-tin bắt đầu nháy mắt với mình.

Nữ bác sĩ trong viện nghiên cứu cũng bắt đầu chăm chú nhìn anh một cách dịu dàng.

Đến cả thành viên đội bảo an cũng liếc nhìn mình một cái dù là cố tình hay vô tình.

Hừ!

Cái thế giới phân quyền chết tiệt này!

Hứa Trường Sinh nhìn nữ bác sĩ xinh đẹp đang uống cà phê bên cạnh, cười cười:"Cà phê có ngọt hay không?"

"Ngọt!"

"Cô không thành thật nha!"

"Vậy… có hình phạt gì không, người ta sợ quá à!"

Trở về phòng khoa, Hứa Trường Sinh nhận ra, cà phê thực sự ngọt, nhưng là… cà phê của đối phương.

Không nên hỏi tại sao lại biết.

Bởi vì đoán được.

Có điều, người phụ nữ này có hơi không đáng tin, vậy mà lại mời mình đi ăn vào buổi tối.

Hứa Trường Sinh mình là người tùy tiện vậy sao?

Phụ nữ chỉ có thể làm chậm lại tốc độ lựa chọn của mình.

Thật rõ ràng, Mãnh Tử quan trọng hơn phụ nữ, chính xác chút là..Tiền!

Tuy nhiên, lúc Hứa Trường Sinh vừa mới quay lại viện nghiên cứu.

Thì nghe tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Không chỉ riêng anh, những bác sĩ có quyền hạn cấp năm trở lên cũng đều nhận được tin ngắn nhắc nhở.

"Nhiệm vụ khẩn cấp: viện vệ sinh khu D3 thỉnh cầu viện trợ, hiện cần ba bác sĩ ngoại khoa và hai thành viên đội bảo an, phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ: nhận được điểm và giá trị cống hiến tương ứng với chỉ số của Weird."

Hứa Trường Sinh vội vàng bấm nhậm nhiệm vụ.

Sau khi xong chuyện, Hứa Trường Sinh mới kịp phản ứng lại… Nhiệm vụ này còn phải tranh đoạt à?

Hết cách rồi, tốc độ tay vượt quá tốc độ phản ứng, đây coi là gì chứ?

Sau một hồi lâu, Hứa Trường Sinh nhận được một đoạn tin nhắn nhắc nhở.

"Báo danh nhiệm vụ kết thúc, ngài đã báo danh thành công, xin trong vòng năm phút, tập trung ở cổng phía Tây."

Cuối cùng Hứa Trường Sinh cũng hiểu ra, vì sao mà nhóm bác sĩ này thường xuyên không ở trong phòng khoa, họ… ra ngoài làm phi đao.

Hứa Trường Sinh chào Dương Hoán Thành, rồi đứng lên rời đi.

Mọi người xung quanh cười cười:"Người trẻ tuổi, tốc độ tay đúng là nhanh nhẹn."

Có điều, thực ra mọi người đối với loại nhiệm vụ bên ngoài này cũng không hứng thú.

Hứa Trường Sinh đến cổng, đã thấy một cô bé loli ôm một cây kiếm to ngồi trên nóc xe!

Thanh kiếm to được gia cố bằng khoa học kỹ thuật còn to hơn cả người cô bé một chút, nhưng lại bị đứa nhỏ này vững vàng ôm vào trong ngực.

Miệng cô gái ngậm một cây kẹo mút, Hứa Trường Sinh cảm thấy… Đồng phục của đội bảo an có chút không phù hợp với đối phương, nếu thay bằng một bộ lolita, hẳn là rất bắt mắt!

Thật rõ ràng, mắt thưởng thức của thời đại này còn thua xa trạch hủ của đời trước.

Dáng dấp cô bé non nớt trắng trẻo hồng hào, làm Hứa Trường Sinh cảm thấy, thuê người lao động dưới vị thành niên không phạm pháp à?

Sau đó, có hai bác sĩ bước đến, thêm một người trông như thành viên của đội bảo an.

Sau khi ba người thấy cô bé, cũng không tỏ thái độ gì, liền lên xe.

Hiển nhiên, cây kiếm của cô bé loli quá lớn, không vào được xe.

Tài xế cũng không thấy lạ, vươn tay vỗ vỗ lên nóc xe, nói: "Sơ Tuyết, ngồi yên."

Sau đó, phóng xe nhanh ra ngoài.

Lúc này, bỗng nhiên Hứa Trường Sinh phát hiện, xe có cửa sổ toàn cảnh.

Anh ngồi trong xe, ngẩng đầu đầu nhìn lại, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Lúc này, có người bắt đầu tự giới thiệu mình:

"Xin chào, tôi tên là Tần Hâm".

"Tôi tên Triệu Lan."

Hứa Trường Sinh cũng vội cười một tiếng: "Tôi tên Hứa Trường Sinh."

Hai người mắt sáng lên: "Anh là Hứa Trường Sinh hả!Tôi biết anh, anh hôm qua đã hoàn thành cuộc giải phẫu, thật lợi hại!"

Triệu Lan là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi: "Ca phẫu thuật hôm nay, nếu không thì bác sĩ Hứa mổ chính đi?"

Tần Hâm gật đầu: "Tôi tán thành!"

Hứa Trường Sinh cười cười, cũng không có ý từ chối.

Phân công lao động hợp lý là chìa khóa để hoàn thành phẫu thuật.

Mà Triệu Lan rõ ràng là thường xuyên làm nhiệm vụ rồi, rất tinh ý, mỉm cười với thành viên cao lớn dũng mãnh của đội bảo an bên cạnh nói:

"Anh Ngô, hôm nay nhờ anh đấy."

Sau khi người đàn ông nghe vậy, cười cười, nhiệt tình chào hỏi:"Nên mà, đúng rồi, lần đầu gặp bác sĩ Hứa, tôi tên là Ngô Lôi"

"Chào anh Ngô!" Hứa Trường Sinh vội bắt tay.

Thực ra thì, đi ra ngoài phẫu thuật ở thời đại này khác hoàn toàn với thế giới giới trước.

Bởi vì bạn có thể gặp người bệnh dị biến bất cứ lúc nào.

Lúc đó, có thể cần gấp sự trợ giúp của đội bảo an.

Cho nên, mỗi lần đi khám bệnh tại nhà, những thứ này đều rất cần thiết.

Hơn nữa, trong lúc đó, thành viên đội bảo an cũng phải đảm bảo an toàn cho những người bác sĩ này.

Ngồi trong xe, Hứa Trường Sinh tò mò nhìn đứa nhỏ ngồi trên cửa sổ toàn cảnh, không nhịn được hỏi :"Cô bé đó là ai? Cảm thấy rất nhỏ..."

Hứa Trường Sinh còn chưa kịp nói xong, bỗng nhiên cảm thấy bị ai đó bịt miệng lại!

Bạn đang đọc Vị Bác Sĩ Này Rất Nguy Hiểm (Dịch) của Thủ Ác Thốn Quan Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tienvodaytui
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.