Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tại sao ai cũng coi tôi là đồ đần

Phiên bản Dịch · 1602 chữ

Edit: Gấu Mèo Biến Thái

Beta: Bạch Hy

----

Đã hơn chín giờ sáng.

Hứa Trường Sinh nhận được thông báo, yêu cầu anh đến phòng nhân sự.

Có vẻ như, bên kia muốn tiến hành khen thưởng?

Nghĩ đến đây, bước chân của Hứa Trường Sinh ung dung hơn.

Khi đi ngang qua một cái hành lang, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bước ra, chắn trước mặt Hứa Trường Sinh.

Hứa Trường Sinh lách qua trái, đối phương cũng đi sang trái, anh lách qua phải, đối phương cũng đi qua phải...

Hứa Trường Sinh nhất thời sững người, ngẩng đầu nhìn liếc nhìn đối phương, mới phát hiện người này đeo kính râm.

Hứa Trường Sinh đành lắc đầu cho qua, miệng lẩm bẩm: "Hóa ra là một người mù!"

Vì vậy, anh nhường đường cho đối phương, nhưng... đối phương cũng không chịu di chuyển.

Hứa Trường Sinh chỉ có thể vòng qua, đi về phía bên trái, nhưng... đối phương lại qua trái một bước, lại chặn đầu Hứa Trường Sinh.

Hứa Trường Sinh bất lực thở dài, người tàn tật cũng không dễ dàng nhỉ.

Vì thế, anh chủ động dìu đối phương: "Anh hai à, anh đi chỗ nào, tôi đưa anh đi!"

"Anh đi ra ngoài mà cũng không mang theo cây gậy dò đường."

Người đàn ông nghe vậy, biến sắc: "Ai mù cơ!?"

Hứa Trường Sinh sửng sốt: "Anh không phải mù à?"

Người đàn ông bực tức bỏ kính xuống, trừng mắt nhìn chằm chằm Hứa Trường Sinh.

Hứa Trường Sinh thấy thế, không kìm được mà nói thầm một câu: không làm sao cũng đeo kính râm, đi đường cũng không thèm nhìn ai, không phải mù thì là cái gì?

Đối phương tất nhiên nghe được, tức giận muốn đánh người!

Nhưng rồi, nghĩ đến câu anh hai nên vẫn không nhịn được cười:

"Cậu là bác sĩ Hứa Trường Sinh à?"

"Vâng." Hứa Trường Sinh có chút tò mò, đối phương rõ là có chuẩn bị mà đến đây, có chuyện gì thế?

"Tự giới thiệu một chút nhé, đội trật tự Chương Hồng."

"Hôm nay tôi đến đây là muốn trao đổi với cậu một việc."

"Cậu có thể bán lần cơ hội bồi dưỡng lần này cho tôi không?"

Hứa Trường Sinh nghe xong, mày nhíu rõ: "Tại sao?"

Chương Hồng cũng không để ý: "Dù sao muốn có thứ này cũng vô dụng, chẳng bằng bán cho tôi, đổi lại chút đồ vật mà cậu cần, có đúng không?"

Hứa Trường Sinh lắc lắc đầu: "Ngại quá, nhường đường một chút, tôi còn có việc bận."

Chương Hồng nghe xong, sắc mặt thay đổi, vốn tưởng rằng đây là chuyện dễ dàng, nhưng... không ngờ tên nhóc này lại từ chối.

"Số tiền này, một trăm vạn! Bán hay không!" Chương Hồng giơ một ngón tay ra.

Hứa Trường Sinh liếc mắt, rõ ràng đã coi đối phương là kẻ não tàn.

Anh cảm thấy khó chịu!

Hôm qua, cái trạm bán phế thải thì coi anh là kẻ đần, hôm nay lại vậy nữa, bề ngoài của mình nhìn ngu vậy à?

Hôm qua trong lúc giải phẫu, người đàn ông trong TV thân phận địa vị tuyệt đối không phải dạng vừa, đối phương đã hứa hẹn thì chắc chắn có giá trị rất cao!

Cơ hội bồi dưỡng này hiển nhiên còn quý hơn 500 điểm cống hiến và điểm tích lũy.

Là phần thưởng quan trọng mà chỉ có một trăm vạn thôi à?

Ai đưa tên ăn mày này ra khỏi đây cái?

Hứa Trường Sinh lập tức lắc đầu: "Thật xin lỗi, hiện tại không muốn bán!"

Chương Hồng nhíu mày: "Tiền cho em gái cậu đủ à?"

Hứa Trường Sinh lập tức ngẩng đầu, anh nhìn chằm chằm vào người cao hơn mình nửa cái đầu, hơi nhăn mày.

"Cậu nhóc! Cậu có thể nghĩ rõ ràng." Chương Hồng cười lạnh một tiếng: "Qua thôn này rồi sẽ không còn tiệm khác đâu!"

Khi Chương Hồng nói, vẻ mặt tươi cười nhìn Hứa Trường Sinh, rõ ràng là muốn ăn tươi nuốt sống anh!

Hứa Trường Sinh hiểu được, đối phương đang trắng trợn muốn uy hiếp mình.

"Một trăm vạn không ít !"

"Cậu phải biết vị trí của mình."

"Cậu thật sự cho rằng chỉ sau một ca phẫu thuật là có thể thay đổi vị trí của cậu à?"

Chương Hồng thật sự không để Hứa Trường Sinh vào mắt.

Hứa Trường Sinh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Anh có nghĩ tới chuyện này chưa? Nếu như lời anh vừa nói ị tôi đưa đến tai đội trưởng Tần Trác, thì sẽ có chuyện gì nhỉ?"

Chương Hồng lập tức há hốc mồm,

Gã không nghĩ tới tên nhóc này lại xảo quyệt vậy, vừa gặp mặt đã lập tức ghi âm lại?

Đây là loại thói quen gì?

"Ghi âm? Cậu hù dọa ai?"

Hứa Trường Sinh lắc đầu: "Không có ghi âm."

"Tôi chỉ quay phim lại thôi."

Nói tới đây, Hứa Trường Sinh sờ lên cái camera trên góc áo của mình.

Chương Hồng lập tức sững người.

Đây là cái quái gì?

Hứa Trường Sinh lắc đầu, thân là bác sĩ, có gì ngạc nhiên khi mang trên mình vài cái camera?

Ngay lúc đó, Chương Hồng nhanh tay lẹ mắt, nhân lúc Hứa Trường Sinh chưa kịp phản ứng, chìa tay giật ngay cái camera về!

Hứa Trường Sinh lúc này mới thấy, tay của Chương Hồng là một cánh tay robot!

【 Phát hiện cánh tay robot cấp F lắp ghép,bên trong có lưỡi dao sắc bén nhiều cách công kích, cực kỳ nguy hiểm, có giá trị thu nhận. 】

【 Yêu cầu của nhiệm vụ: thu thập thông tin. 】

【 Sau khi nhiệm vụ hoàn thành có được: 1, bản vẽ cánh tay robot động cơ cấp F; 2, phản ứng +2】

Hứa Trường Sinh bất giác chợt nghĩ.

Không tồi, nhớ kỹ!

Tuy nhiên, Hứa Trường Sinh đối với hành vi giật cái camera của Chương Hồng thì không hề ngạc nhiên hay hoảng sợ.

Ngược lại còn lắc đầu, bỏ mặc đối phương, đi thẳng đến thang máy.

Anh vẫn không tin đối phương dám công khai ra tay với mình ở đây.

Viện August trừng phạt rất nghiêm khắc đối với các hành vi đấu đá nội bộ, nếu không tất cả các nhân viên nghiên cứu ở đây làm gì có cửa sống sót?

Quả nhiên, Chương Hồng nhìn Hứa Trường Sinh bỏ đi, do dự một lát, không đuổi theo, nhưng nhìn cái camera trên tay, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, giọng Hứa Trường Sinh lại vang lên từ phía sau: "Yên tâm, trên người tôi không chỉ có mỗi một cái camera đâu."

Nói xong, cửa thang máy đóng lại, để lại Chương Hồng tức giận dậm chân ở đó.

Vào thang máy, sắc mặt của Hứa Trường Sinh thay đổi.

Chương Hồng?

Chương Mục!

Hứa Trường Sinh lắc lắc đầu.

Hôm nay có thể là Chương Mục, ai biết được ngày mai có thể là Tằng Cường không!

Ở thời đại này, quyền lực mới là vua!

Tại sao tổng giám đốc của tập đoàn Phù Sinh và viện trưởng của viện August có thể ngang hàng với chính phủ liên bang thành phố Bối?

Còn phải nói, không phải là do họ có đủ thực lực sao!

Mặc dù anh biết, Chương Hồng trong một thời gian ngắn sẽ kiêng dè anh một chút, bởi vì mình một khi gặp chuyện không may, anh ta rất dễ bị liên lụy, nhưng sau đó thì sao?

Hứa Trường Sinh không thích lưu lại tai họa cho bản thân.

Anh thích có vấn đề là xử lý ngay.

Tốt nhất là càng sớm càng tốt!

...

Đến phòng nhân sự.

Nhân viên công tác cho Hứa Trường Sinh đổi thẻ công tác mới.

500 điểm cống hiến trực tiếp giúp cho anh tiến vào quyền hạn cấp năm.

"Bác sĩ Hứa, 500 điểm tích lũy đã gửi vào trong tài khoản của ngài."

"Ngài có thể sử dụng mắt ảo hoặc mũ giáp ghi danh vào không gian thứ ba, bên trong có trung tâm mua sắm của viện August, có thể tùy thích mua sắm một ít hàng hóa trong đó."

"Được rồi, xin ngài chú ý đến di động của mình bất cứ lúc nào, căn cứ vào quyền hạn của ngài, ngài có thể nhận được nhiệm vụ cấp độ khác nhau của phía trên, theo đó đạt được điểm tích lũy và điểm cống hiến để lấy phần thưởng."

Hứa Trường Sinh gật đầu: "Cám ơn."

Thẻ thân phận là một con chíp, có thể lắp vào di động, máy tính và thiết bị ảo.

Chẳng qua điều mà Hứa Trường Sinh thật sự quan tâm là một việc khác:

"Xin chào, còn chuyện bồi dưỡng thì sao?"

Nhân viên công tác sửng sốt, rồi vội vàng nói: "Ngại quá bác sĩ Hứa, về chuyện bồi dưỡng, chúng tôi không có quyền hạn nhận thông tin."

"Xin ngài tiếp tục chờ đợi."

Hứa Trường Sinh nhíu mày, bất kể là người ở thế giới nào, nhân vật lớn đều có tính tình bẩn thỉu như vậy à?

Đồng ý một việc nhưng luôn thích thích trì hoãn.

Hứa Trường Sinh ký tên vào hợp đồng mới, từ hôm nay trở đi, anh là nhân viên chính thức của viện nghiên cứu August.

Bạn đang đọc Vị Bác Sĩ Này Rất Nguy Hiểm (Dịch) của Thủ Ác Thốn Quan Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tienvodaytui
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.