Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô Gái Chưa Lên Sân Khấu (15)

Phiên bản Dịch · 2089 chữ

Có vài người tự xưng là thiện lương, lại làm chuyện tổn thương người khác.

Cô An đời này làm sai nhất một việc cũng là vì ghen tỵ mà đem chính cháu gái nhỏ của mình bán vào trong núi.

Trong lòng cô ta từng áy náy, nhưng chưa từng hối hận, cho nên mặc kệ An gia có bao nhiêu đau lòng, tìm người khắp nơi, cô ta cũng không nói ra tin tức của nguyên chủ, thậm chí sợ hãi An gia tìm được mà che giấu gắt gao.

Nhưng hiện tại, tất cả đều bị phát hiện.

Nghĩ đến trong mắt anh hai chị dâu lạnh băng chán ghét, trên mặt cha mẹ thất vọng sâu đậm.

Cô An núp trong chăn run lẩy bẩy.

Cô ta nên làm gì bây giờ.

Sở Di Nhiên trở về tìm cô An nghĩ cách, nếu không nghĩ ra cách, Tần Tử Dạ sẽ phải đính hôn với Phòng Ngọc Châu.

Sở Di Nhiên cắn môi, cô chỉ biết Phòng Ngọc Châu kia không có ý tốt.

Nhưng cô An hiện tại căn bản không có tâm tình ứng phó với cô.

Tình yêu của chính cô ta còn cần cứu vớt, ở đâu quản được đến người khác.

Biết sự việc cô ta đã làm, An gia sẽ không sẽ giúp anh Hàn, anh Hàn nhất định sẽ rất thất vọng đối với cô ta.

Nghĩ đến đây, cô út An liền muốn khóc.

Cô ta là người đặt tình yêu đầu.

Cô ta không thể làm anh Hàn thất vọng đối với cô ta, trong lòng anh Hàn cô ta phải là người phụ nữ hoàn mỹ nhất.

Nhưng mà, hiện tại tất cả đều đổ bể.

Sở Di Nhiên ủy khuất nói nửa ngày, miệng nói cũng không nhận được lời đáp lại, chỉ thấy cô út An một bộ dáng bi thương như đi vào cõi thần tiên.

Hơi thở nghẹn trong ngực, hoá ra cô biểu diễn nửa ngày, người ta căn bản cũng không nghe.

Sở Di Nhiên tính hỏi thử vài câu, cô An vẫn không để ý tới cô, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, Sở Di Nhiên cũng không còn kiên nhẫn, xách túi bỏ đi.

Có thời gian, còn không bằng đi công ty tìm Tần Tử Dạ nữa, còn có thể xoát hảo cảm.

Chu Hàn tan tầm trở về, thể xác và tinh thần mệt mỏi, thấy cô An ngồi ở phòng khách mắt sáng lên, sải bước qua, thân mật ôm lấy vai cô An, “Bảo bối, xảy ra chuyện gì, làm sao mất hứng vậy, có phải mấy người nhà em lại gây khó dễ cho em không? Ai, đều là anh không tốt, nếu anh có chút bản lĩnh làm cha em anh hai anh ba nhìn với con mắt khác, bọn họ cũng sẽ không làm khó em.”

Đem tất cả sai lầm ôm vào người, làm ra bộ dáng bị ủy khuất, thật ra đang ám chỉ An gia khinh thường Chu Hàn, chính là vì xuất thân của hắn.

Không hào phóng, không tử tế.

Chê nghèo yêu giàu.

Trước kia hắn nói như vậy, cô An sẽ mặt đầy đau lòng, an ủi hắn, oán trách An gia, bất mãn đối với An gia.

Nhưng mà hôm nay cô An chỉ ngơ ngác nhìn hắn một cái, sau đó oa một tiếng khóc lên.

Chu Hàn liền tưởng cô ta chịu ủy khuất ở An gia, trước kia cũng không phải là chưa có tình huống như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ ôm cô ta an ủi, trong lúc đó nói xấu An gia rất nhiều.

Cô An một câu cũng không nghe vào, hiện tại cô ta chính là người không tốt lành gì, nhưng nhìn đến Chu Hàn cái gì cũng không dám nói, sợ Chu Hàn cảm thấy cô ta không lương thiện không tốt đẹp.

Cô An một câu cũng không nói, Chu Hàn cũng không có cách, cuối cùng hỏi cô An An gia có đồng ý hỗ trợ hay không.

Cô An liền trầm mặc cắn môi, một câu cũng không nói.

Chu Hàn liền hiểu, lòng tức khắc lạnh một nửa.

Nhưng nhìn bộ dáng thần hồn không yên của cô An, Chu Hàn cũng không thể mắng cô ta vô dụng, cô An là con át chủ bài cuối cùng của hắn.

Nhưng hắn không biết, lá át chủ bài này bị cô An tự mình đánh mất.

Nhịn lại tính nết của mình dỗ cô An đến nửa đêm, còn phải lo nghĩ chuyện của công ty, Chu Hàn cả đêm không ngủ ngon, ngủ rồi lại bị ác mộng doạ tỉnh, sáng sớm lúc thức dậy mắt đều sưng, vừa hồng vừa sưng nhìn như già đi vài tuổi, như ông chú trung niên sa sút tinh thần.

Cũng không ăn sáng liền lái xe đến An gia.

Biệt thự An gia rộng rãi đẹp đẽ, số lần Chu Hàn đến có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần đến vẫn kinh ngạc cảm thán.

Nếu không phải thật sự có chuyện, hắn nhất định sẽ không đến.

Mỗi lần đến sẽ bị tất cả mọi người lớn nhỏ của An gia khinh bỉ, không nhìn thấy một sắc mặt tốt, ai thèm đến.

Chu Hàn hít sâu một hơi, đi vào, giống như sắp đi vào chiến trường.

An Quốc Kiến ngồi trong phòng khách, nhìn Chu Hàn ngồi nghiêm chỉnh, nói thẳng: “Cậu đi đi, tôi sẽ không quản chuyện này.”

Chu Hàn nóng nảy, “Anh hai, việc này là em không đúng, lúc trước em không nghe lời anh nói, nhưng em cũng nghĩ muốn kiếm nhiều tiền một chút, để bảo bối của em có cuộc sống tốt hơn, không để cho người khác khinh thường cô ấy. Anh hai, em thật sự biết sai rồi, anh hãy giúp em lần này đi, nếu không công ty sẽ phá sản.” Hắn ngẩng đầu nhìn An Quốc Kiến, ý tứ trong đó không cần nói cũng hiểu.

An Quốc Kiến cười lạnh, “Muốn tôi giúp cậu, trước tiên cậu về hỏi người vợ tốt của mình rốt cuộc đã làm ra chuyện tốt gì rồi hãy đến tìm tôi.”

An Quốc Kiến nói xong cũng lên lầu.

Chu Hàn ngây người.

Nghĩ đến ngày hôm qua cô út An không bình thường, nhất thời sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Cô ta rốt cuộc đã làm gì mới có thể khiến anh trai đối với cô ta luôn cưng chiều lại mặc kệ cô ta.

Chu Hàn gấp rút hẳn, ngay cả trà cũng chưa uống một ngụm đã vội vàng chạy về.

Trực tiếp lên lầu, kéo cô An ở trên giường ra. Tối hôm qua cô An khóc rất lâu, khuya mới ngủ, lúc Chu Hàn trở về cô ta còn chưa tỉnh dậy.

Đoán được nguyên nhân ở trên người cô An, Chu Hàn mất bình tĩnh, tức giận vô cùng quát cô An: “Cô rốt cuộc đã làm gì, tôi tìm anh hai giúp đỡ, anh hai nhất định không giúp, cô có biết nếu anh hai không giúp chúng ta, chúng ta xong đời rồi, cái gì cũng không có, toàn bộ Chu gia cũng sẽ chôn theo. Tôi cũng đã nói với cô, bảo cô nói tốt với bọn họ, thái độ tốt một chút, thế nào cô lại không nghe, cô rốt cuộc đã làm gì để anh hai tức giận thành như vậy?”

Chuyện liên quan đến công ty, Chu Hàn cũng bất chấp cô An có đau khổ hay không, dù sao chỉ cần sau đó hắn nói xin lỗi mua món quà, cô An sẽ tha thứ cho hắn.

Lần nào cũng vậy.

Cô An bị chồng rống đến ngu người.

Hai mắt Chu Hàn đỏ bừng, một đêm không nghỉ ngơi tốt nhìn có chút dọa người.

Cô An bị dọa đến nước mắt rơi thẳng, cũng không dám giấu giếm nữa, thút tha thút thít nói ra sự tình.

Tuy rằng đứt quãng, nhưng Chu Hàn vẫn nghe rõ.

Tức khắc nằm liệt dưới đất.

Trong đầu chỉ có hai chữ.

Xong rồi.

Hoàn toàn xong rồi.

Trong đầu vang lên ong ong, ánh mắt nhìn cô An giống như đang nhìn kẻ thù.

Chính là cô ta phá hủy Chu gia.

Cô An bị ánh mắt chồng đâm vào lồng ngực một trận đau nhức, không có tình yêu, chỉ có chán ghét cùng thù hận.

Chu Hàn hận cô.

Nghĩ đến sự thật này, cô An liền đau lòng đến hận không thể chết đi.

“Anh Hàn, không có việc gì, không sao cả, Chu gia sẽ không sụp đổ. Em, em lại trở về cầu xin anh ấy, em cam đoan, em không chọc bọn họ, em theo chân bọn họ xin lỗi, em quỳ xuống cầu xin bọn họ, như vậy bọn họ sẽ đau lòng, sẽ không mặc kệ em.”

Chu Hàn cười khổ, đúng, bọn họ sẽ không mặc kệ cô ta, nhưng bọn họ sẽ không giúp hắn.

Nhưng bây giờ, cũng chỉ có như vậy.

Chu Hàn chống giường bò dậy, đi lảo đảo xuống lầu, công ty còn rất nhiều chuyện, cho dù sắp phá sản, nhưng bây giờ không phải còn chưa phá sản sao?

Luôn sẽ có biện pháp.

Chu Hàn tìm người hỗ trợ khắp nơi, cầu xin ông nội nói với bà nội, ra vẻ đáng thương, bạn bè trước đây xưng anh gọi em hoặc từ chối tránh mặt hoặc trực tiếp biến mất.

Bạn nhậu phần nhiều là không dựa vào được.

Ở bên nhau vì lợi ích, cũng sẽ vì ích lợi mà cách xa.

Thứ lợi ích này không phải ổn định, thay đổi thất thường.

Không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn.

Chu Hàn thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, còn nghĩ muốn nhảy lầu.

Tình cờ nhìn thấy trên tạp chí đưa tin Tần gia và Phòng gia cử hành lễ đính hôn rất lớn vào ngày 20 tháng sau.

Trên tạp chí, cha Tần một thân tây trang giày da, mặt mày tươi cười, tinh thần mười phần phấn chấn.

Chu Hàn nghiến răng nghiến lợi.

Nếu không phải cha Tần nói nguồn nhiên liệu mới này có lợi nhuận, tìm hắn hợp tác, hắn cũng sẽ không biến thành tình trạng ngày hôm nay.

Bây giờ ngược lại, Tần gia dựa vào Phòng gia, giải trừ nguy cơ.

Chu gia hắn lập tức sắp phải phá sản.

Kết thân cùng Phòng gia, tên nhóc Tần gia kia không phải đang hẹn hò với Sở Di Nhiên sao?

Chu Hàn lập tức lấy điện thoại, trực tiếp hỏi: “Tên nhóc Tần gia và thiên kim Phòng thị muốn đính hôn, việc này mày có biết không.”

Sở Di Nhiên đương nhiên biết, nói: “Anh Dạ nói ở bên cô ta chỉ là kế sách tạm thời, sau này sẽ giải trừ hôn ước với cô ta.”

Chu Hàn cười lạnh, “Ngu xuẩn, lời nói của đàn ông nói mày cũng tin? Nó nói giải trừ liền giải trừ, hiện tại Tần gia hắn cầu xin Phòng gia, Phòng gia có thể cho phép? Cầm được đồ vật trong tay mình mới có thể yên tâm.”

Cúp điện thoại, vẻ mặt Chu Hàn lạnh lẽo. Tần gia, Chu gia ta không được tốt, ngươi cũng sẽ không chiếm được cái gì tốt, chỉnh không được ngươi cũng muốn khiến ngươi ghê tởm đến chết.

Sở Di Nhiên gọi điện thoại cho Tần Tử Dạ, Tần Tử Dạ nhíu mày, vẫn là ấn nút nhận, liền nghe giọng nói ôn nhu ngọt ngào của Sở Di Nhiên trong điện thoại.

“……Anh Hàn, lâu rồi anh không ở bên em, em làm rất nhiều đồ ăn…… Ở chung cư của anh trong trung tâm thành phố…… Dạ, anh tan việc cứ tới đây, em chờ anh.”

Sở Di Nhiên gần đây chung quy tìm hắn náo loạn, chút tình ý nho nhỏ như thế đã bao lâu Tần Tử Dạ không cảm nhận được.

Khóe miệng cong lên một nụ cười.

Có chút gấp gáp không chờ nổi.

Sở Di Nhiên chuẩn bị xong một bàn thức ăn, lấy ra hương huân đặc chế, ngồi trên sofa, ôn nhu vô cùng.

Bạn đang đọc Vật Hy Sinh Không Bi Thương của Du 7
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kookies_n_Cream
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 113

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.