Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại một năm mùng tám tháng chạp

Phiên bản Dịch · 2205 chữ

“ Nghĩa phụ, ta đã về. Cảm xúc của Hoàng Thượng vẫn có chút không ổn định.” Cảnh Hiên đi vào thư phòng Quân Khuynh nhẹ nhàng nói.

“ Ai, Hiên nhi, ngươi khổ cực rồi.” Quân Khuynh đứng lên, khẽ vuốt lông mày Cảnh Hiên “ Kỳ thât, ta muốn biết ngươi có chuyện gì không?”

Y mở miệng mỉm cười nói “ Ta sao lại có chuyện gì, ta chỉ đứng ngoài xem thôi. Vốn không nên có những tâm tư đó.”

“ Ai, ngươi nha, ta dù sao cũng là nghĩa phụ của ngươi, ngươi nhìn Huyên nhi ra ngoài kết thân, ta sao lại không biết tâm tư của ngươi. Ngươi cũng biết, đế vương vô tình.”

Quân Khuynh thở dài, giữa lông mày hiện lên nét lo lắng.

“ Nghĩa phụ, nhắc đến đế vương vô tình, ngươi lúc đó chẳng phải thế ư, thế nhưng ngươi đối với phụ thân ta...” Cảnh Hiên cười khẽ.

Cũng không nói hết ý, hết thảy lại không tiếp tục nói lời nào.

Quân Khuynh cười khổ, “ Ngươi nha, cũng biết lắm lời đùa nghịch với ta. Đúng vậy a, ta cũng là đế vương gia, cho nên ta càng có thể minh bạch, đế vương gia vô tình.”

Y không muốn tiếp tục chủ đề này, liền đổi “ Nghĩa phụ, cháo mồng 8 tháng chạp có không, ta đói bụng.”

“ Ta biết ngươi trở về sẽ đói. Đã có rồi, đường kẹo thả rất nhiều, mau đi uống.” Quân Khuynh xoa xoa mái tóc y.

“ Ân ta đi.” Tính tình mỏng nhẹ như hắn, lại quá yêu thích đồ ngọt.

“ Người đâu, mau đem cháo tới a.” Cảnh Hiên khẽ gọi hạ nhân.

Rất nhanh, người hầu mang cháo tiến tới, hẵng còn bốc hơi nóng, y cảm tạ nhìn thoáng qua Quân Khuynh. Người kia cười cười rồi lại tiếp tục đọc sách.

Cảnh Hiên bứng chén lên, chậm rãi đi ra bên ngoài thư phòng hướng đến bàn đặt bên cạnh. Y kinh ngạc nhìn hàng cây hoa đào đối diện.

“ Năm đó, thường xuyên cùng Kỳ Huyên chơi đùa tại đây,”

Kỳ Huyên hái đào, ta lại đứng dưới hứng đào. Kỳ Huyên còn bị nghĩa phụ ngắt tai nói làm hư ta. Y cười khẽ một tiếng, sau lưng đột truyền đến luồng ấm áp, quay đầu lại, Kỳ Huyên đứng phía sau.

Cảnh Hiên sững sờ nhìn người phía sau, mở miệng: “ Hoàng Thương sao lại ở đây?”

“ Hôm nay không phải mồng tám tháng chạp ư, tới cùng ngươi và Tứ hoàng thúc.” Kỳ Huyên nhướng mày nói, “ Vừa rồi, ở thư phòng nói... ngươi đừng để ý, ta... Bị hồ đồ rồi...”

Nhẹ giọng nói xin lỗi.

“ Không có việc gì” Y lắc đầu

Cảnh Hiên chậm rãi quấy bát cháo, nhìn tuyết tinh tế tan trong cháo, lại quyết không chịu uống một ngụm.

“ Hiên nhi, ngươi vẫn còn giận ta?” Hắn ôn nhu hỏi.

“ ...” Lắc đầu

“ Hiên nhi, vừa rồi ta thật sự bị hồ đồ rồi. Ngươi không phải người ngoài, ngươi là huynh đệ tốt nhất của ta, giống như người thân.” Quân Kỳ Huyên kiên định nói.

“ Huynh đệ ấy ư, là vậy, chỉ là huynh đệ mà thôi.” Y khẽ nói.

Quân Kỳ Huyên nghe được sự phức tạp nhìn thoáng qua Cảnh Hiên, nhưng lại không hỏi tới, hắn sợ, hắn hỏi ra, quan hệ giữa bọn hắn sẽ xuất hiện vết rách. Nhưng hắn không biết, hai năm trước, giữa hắn và y đã bị hắn mở một đường vết sâu hút khó lành.

“ Ngoài này lạnh quá, vào đi thôi.” “ Ân.”

Lại thêm một đoạn trầm mặc, từ lúc nào, lời nói giữa bọn hắn lại ít như vậy rồi.

“ Huyên, sao ngươi lại tới đây?” Quân Khuynh buông sách, nghi hoặc nhìn Quân Kỳ Huyên.

“ Nhớ Tứ Hoàng thúc rồi.” Hắn không ràng buộc cười nói.” Hôm nay là mùng 8 tháng chạp, hàng năm đều tới nơi này, năm nay như thế nào có thể bỏ qua nơi này.” Hắn nhẹ nhàng gọi hạ nhân mang hai bát cháo tới.

“ Sao lại kêu những hai chén? Ta không uống, kia là vì Hiên nhi nên thả quá nhiều đường kẹo, cũng chỉ có mình ngươi chịu được.” Quân Khuynh nửa trêu chọc nói.

“ Nghĩa phụ, khẩu vị của ta rất khác người sao?” Cảnh Hiên nghiêng đầu liếc nhìn Quân Khuynh

“ Khác.” Quân Khuynh cất kỹ sách, đến bàn bên cạnh rót xuống chén trà. “ Hai người các ngươi đều khác người, còn quái dị, quái không ai bằng. Đến tính nết cũng giống nhau.”

“ Ha hả.” Cảnh Hiên cười khẽ, y đón lấy bát cháo mùng 8 tháng chạp hạ nhân vừa đưa tới, cúi đầu yên tĩnh ăn

Vừa ăn, Cảnh Hiên còn cùng Quân Khuynh cùng trêu chọc người ngồi bên cạnh.

Hết thảy đều giống như năm đó, lúc mới quen.

Nhưng giờ lại cảnh còn nười mất.


“ Ta phải về Hoàng cung rồi.” Quân Kỳ Huyên nói với Quân Khuynh, rồi lại đưa mắt nhìn Cảnh Hiên.

“ Trở về đi, lần này sẽ sửa tính tình? Trở về vẫn cùng ta nói.” Ý cười bên khóe mắt, Quân Khuynh biết Cảnh Hiên xem mình là ai.

“ Ta và ngươi vẫn nên nói một tiếng, ngươi còn ghét bỏ ta.” Hắn bĩu môi làm nũng nói. Hắn thấy, so với phụ hoàng mẫu thân, hắn cùng Tứ hoàng thúc thân thiết hơn.

“ Ha ha. Đã biết, đi nhanh đi, không chốc nữa tuyết lại rơi.” Quân Khuynh sờ sờ mái tóc mềm của Quân Kỳ Huyên.

“ Đã biết.” Cuối cùng, hắn nhìn Cảnh Hiên một cái, nhìn nam tử ôn nhu dịu dàng ngoan ngoãn chống lại ánh mắt hắn, lại cảm giác ấy, cảm giác có phần xa cách.

Hắn không thoải mái, trong nội tâm thập phần không thoải mái. Đây là cảm thụ duy nhất trong nội tâm hắn.

Thở dài quay người, Quân Kỳ Huyên hường về dư xe(1).

(1): dư xe là cổ đại hoàng thượng xe ngựa.

“ Đi đường nhớ cẩn thận, thời điểm phê tấu chương nhớ ấp lò sưởi, tay nhớ xoa cao Vũ Hoa.” Giọng nói sạch sẽ truyền đến.

Quân Kỳ Huyên khóe miệng giương lên khuôn mặt tươi cười.

“ Tốt.” Hắn thanh tao bước vào dư xe.

“ Hiên nhi vẫn là của ta đấy.”

“ Hiên nhi, ta thấy Huyên nhi không có vì vị công tử Lăng Mạt mà đau khổ .” Quân Khuynh thật sự nghi ngờ hỏi.

“ Không phải không đau khổ, là hắn ngụy trang quá tốt. Ngươi không nhìn ra sao, tay trái hắn luôn đặt trong tay áo, uống cháo cũng không có lấy ra, tay hắn nhất định đang nắm quyền, nên màu máu trên tay rất nhạt a. Cho nên ta mới nhắc hắn bôi cao Vũ Hoa.” Ánh mắt y cô đơn nói.

“ Ai.” Quân Khuynh nhẹ nhàng thở dài, không biết nên ai ủi nghãi tử của hắn như thế nào.

“ Vương gia, thiếu gia.” Lý tổng quan lúc này hồng hộc chạy tới.

“ Làm sao vậy? Lại vội vàng giống như hồi đó vậy? Không phải lại có ai tìm đến rồi a?” Quân Khuynh nửa trêu đùa nói.

“ Vương gia, làm sao ngươi biết.” Lý tổng quản nuốt nước miếng trả lời. “ Vừa có tiểu mao tặc chạy vào thư phòng người, may chúng thần bắt được, lúc này mới đến bẩm báo Vương gia, thiếu gia.”

“ Này là nếu các ngươi không bắt được thì sẽ không bẩm báo hả?” Cảnh Hiên ôn nhu nói.

“ Không không không... Không phải... Tiểu nhân nào dám.” Lý tổng quản thành thật sợ hãi nói.

“ Ha ha, Hiên nhi không có ý nạt các ngươi, dẫn bọn ta đến xem hắn.” Quân Khuynh khẽ cười nói.

“ Vâng.” Lý tổng quản thở dài, cúi người dẫn Quân Khuynh cùng Cảnh Hiên đi.

Cảnh Hiên nhìn sang, thấy nam hài mặc áo đỏ nhưng rách rưới đứng trong hành lang, tuy nhiên diện mạo thấy không rõ, nhưng trên người hiện lên cỗ chí khí nghiêm nghị.

“ Ngươi là ai? vì sao đến thư phòng của ta?” Quân Khuynh buồn cười nhìn nam hài.

“ Ta đi lạc thôi.” Nam hài khiêu mi cười, không hề sợ hãi.

“ Ngươi tới gặp ai a.” Cảnh Hiên tinh tế đoan trang nhìn nam hài.

Mắt hoa đào, lại có đôi môi mỏng, khẽ lắc đầu, người môi mỏng đều là người bạc tình a. Da nhẵn nhụi, nhìn qua cũng không phải người ăn xin hay sống nhờ dưới hài tử.

“ Đứa nhỏ này có chút kì quái. Mặc dù nói không ra, cảm thấy kỳ quái.”

Cảnh Hiên nghĩ lại.

Nam hài kinh ngạc nhìn qua, thấy Cảnh Hiên, ánh mắt liền sáng ngời, miệng mỉm cười nói “ Ta muốn tìm ngươi.”

“ Ta?” Cảnh Hiên hiếu kỳ “ Ta không nhớ ta đã gặp qua ngươi.”

“ Nhưng ta đã gặp qua ngươi.” Nàm hài có chút nheo lại đôi măt hoa đào, ý cười đầy mặt.

“ Vậy sao? Vậy ngươi đi xuống rủa mặt trước, ngươi như thế này, sẽ cảm lạnh.” Dứt lời, Cảnh Hiên gọi hạ nhân mang nam hài đi rửa sạch.

“ Hiên nhi, ngươi biết hắn?” Quân Khuynh nhẹ nhàng uống một ngụm trà.

“ Nghĩa phụ, ngươi không có nghe ta nói chuyện, ta chưa từng gặp qua hắn a.” Cảnh Hiên cười nói.

Bĩu môi.

“ Ta vì muốn tốt cho ngươi, sớm tìm người gả đi, cũng không cần khổ sở chờ đợi nữa.”

“ Gả?” Ôn hòa mặt.

“ Không đúng! Là lấy, ta sao có thể nỡ gả Hiên nhi.” Quân Khuynh nhịn cười nhìn Cảnh Hiên đang ra hiệu nguy hiểm.

Hai người nhìn nhau, cùng lúc một người cười to, một người cười khẽ.

“ Đã rửa mặt xong? Nhanh như vậy?” Nhìn nam hài sạch sẽ, Cảnh Hiên cười nói.

Sau khi tắm, đầu tóc được chải gọn gàng, gương mặt tú lệ nam hài lộ hiện mồn một.

“ Xem ra ngươi là đệ tử nhà giàu, có điều, ta lại không có ấn tượng gì.”

Cảnh Hiên nhấp miếng trà.

Quân Khuynh đã cùng Lý tổng quan trở lại thư phòng, tiếp tục đọc sách, giờ chỉ còn y với hài tử.

“ Ngươi là Cảnh Hiên?” Nam hài cười nói

“ Đúng là ta, ngươi là...” Cảnh Hiên cũng mỉm cười, hỏi lại

“ Ta tên Nhan Liệt.”

“ Nhan Liệt?”

“ Đúng.”

Cảnh Hiên lại nhìn nam hài thêm vài lần, cười “ Không biết.”

Sắc mặt nam hài biến hóa, cười tà nói “ Cảnh Hiên, ngươi thật sự không biết ta là ai?”

“ Không biết.” Cảnh Hiên thành khẩn đáp lại.

“ Nhan Liệt? ... Là ai?”

“ Ha ha, kỳ thật ta cũng không phải quá quen thuộc với ngươi. Chỉ là ta ngưỡng mộ đệ nhất đại tài tử Cảnh Hiên nên tới bái( kính) phỏng( thăm), muốn làm tiểu thư đồng, ngươi thấy thế nào?” Nhan Liệt trêu đùa.

Y lại cười khẽ một tiếng “ Nhìn tướng mạo ngươi như vậy mà lại làm thư đồng cho ta, chẳng phải quá phí tài năng sao?”

“ Ta không ngại.” Nhan Liệt khiêu mi.

“ Ta lưu tâm.” Y nghiêm mặt. “ Ta ngược lại thấy ngươi đem ‘súc cốt công’ thu lại ta có thể cho ngươi là thị vệ thân cận của ta.”

“ Bị ngươi phát hiện rồi.” Nhan Liệt bĩu môi, nói xong liền giãn xương cốt, nháy mắt , trước mắt đã là nam tử cao hơn Cảnh Hiên nửa cái trán xuất hiện.

“ Ngươi đem cả da người mang theo, thật khó coi.” Cảnh Hiên hớp ngụm trà, lại nói.

“ Chậc chậc chậc, sớm đã biết Cảnh Hiên thiếu gia sức quan sát không tầm thường. Hôm nay tại hạ đã thấy được.” Cậu nhẹ nhàng tháo mảng da bám trên người.

Vẫn là cặp mắt hoa đào, lại càng thâm thúy, con mắt ẩn ẩn mang theo màu xám nhạt, làn da tinh tế như nước, lại càng lộ ra vẻ bạch lệ, môi mòng mang theo màu đỏ nhạt.

Loại là một loạn( rối loạn) nhân tâm( được lòng người) nam tử.

“ Ân, vậy thì thuận mắt hơn nhiều, về sau ngươi làm thị vệ của ta.” Cảnh Hiên ôn nhu nói. “ Kỳ thật, ngươi có thể không cần làm thị vệ, làm bằng hữu của ta đi.”

Dứt lời, y đặt chén chà xuống, đi ra khỏi đại đường.

Sau lưng, ánh mắt Nhan Liệt thâm thúy nhìn theo bóng lưng người kia thật lâu.

“ Cảnh Hiên ơi Cảnh Hiên, ta đối với ngươi là quyến luyến, ngươi lại không nhìn ra. Cũng như, mỗi lần ta nhìn ngươi, ngươi lại chưa từng phát hiện ta.”

Bạn đang đọc Vật Ái, Dĩ Aí của Mạt Lận

Truyện Vật Ái, Dĩ Aí tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửXuyên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.