Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhớ lại

Phiên bản Dịch · 3936 chữ

chương 1: nhớ lại

“ Hoàng thượng, hắn đã đi rồi.” Cảnh Hiên đứng bên cạnh Quân Kỳ Hiên, nói ra những điều Quân Kỳ Hiên sớm đã biết.

“ Ta đã biết, ngươi không cần lặp lại, lui ngoài cho ta.” Hai đôi mắt hắn nhuộm màu đỏ tươi nhìn ra ngoài cửa sổ thấp giọng nói.

“ Đây là sự thực trước mắt a, vì cái gì ngươi không chịu tiếp nhận, hắn không yêu ngươi, từ đầu người hắn thương cũng không phải là ngươi. Ngươi tội gì phải như vậy?”

Quân Kỳ Hiên nghe xong, gầm hét lên: “ Ta lệnh ngươi lui ra ngươi có nghe không, nhanh cút cho ta.” Khóe mắt Quân Kỳ Hiên lộ giọt lệ.

“ Ngươi không biết, từ đầu đến cuối ngươi là người ngoài đứng xem thì ngươi hiểu cái gì? Ngươi chưa từng động lòng với ai, ngươi làm sao biết cảm giác như thế nào. Ngươi như thế nào để hiểu.”

“ Người ngoài đứng xem... Chưa từng động lòng với ai...?! Sao không, đã lâu như vậy ta vẫn là người ngoài đứng xem. Nhưng chính là rõ ràng ta biết yêu... Chỉ là, hắn chưa từng để ý ta. Ta mong hắn cả đời này không biết ta yêu hắn” Cảnh Hiên thì thào nói, mờ mịt liếc nhìn Quân Kỳ Huyên một cái.

Rất nhanh y đã kéo vạt áo lảo đảo lui ra, nhẹ nhành đóng cửa lại. Cũng vì vậy, y không thấy Quân Kỳ Huyên từ lúc nào đã không nói chuyện mà nhìn chằm chằm vào y. Như là đang suy nghĩ rất nhiều điều.

Vừa đi ra, Cảnh Hiên đã chen vào làn tuyết rơi bên ngoài, nhàn nhạt cười nhưng ánh mặt lại bi thương vô tận.

Hôm nay là mùng tám tháng chạp.

Năm ấy gặp nhau, cùng là ngày này.

Ở dưới cũng là Tiểu Tuyết(1)... A...

(1) vào ngày 22/23 tháng 11.

Mười năm trước________

Năm đó, An Minh thời 53

Tuyết tinh tế rơi vào ngày Tiểu Tuyết. Tuy đẹp, nhưng lại lạnh rét thấu xương.

“ Vương gia, vương gia.” Lý tổng quan bối rối chạy vào đình vườn hoa.

“ Có chuyện gì? Gấp như vậy?” Cỗ âm thanh ôn hòa truyền đến

“ Vương gia, bên ngoài có đứa bé, hắn nói...”

“ Hắn nói gì?” Ôn hòa mà thúc giục

Lý tổng quan nuốt ngụm nước miếng “ Hắn nói, hắn là nhi tử của Cảnh Dật công tử, trong tay còn cầm lệnh bài năm xua Vương gia cho hắn”

“ Cái gì?” Lần này không còn phải âm hòa mà là thật sự kích động, hoài niệm, hòa, quyến luyến.

Người đấy không để ý đang có tuyết rơi, bất chấp không đợi Lý tổng quản bung dù đã chạy đến phía cửa. Đến gần người lại nhìn thấy một thân hình đứa nhỏ lẻ lỏi đứng ở ngoài cửa, trên thân người mảnh mai chồng chất lớp tuyết mỏng.

“ Xin hỏi, ngài là Tĩnh Vương gia, Quân Khuynh sao?” Một thanh âm non nớt được thốt ra, trời lạnh làm đông khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nét cười ấm. Thanh âm đấy thực trong suốt lại mang theo một tia non nớt.

“ Ta là...” Vương gia nghẹn ngào mở miệng. Phủi đi tuyết đọng trên người Cảnh Hiên, nhẹ nhàng cởi ra áo lông hổ rồi phủ thêm lên người Cảnh Hiên

“ Ngươi khỏe, cha ta nhắc ta tới tìm ngài, hi vọng ngài có thể thu lưu ta.” Y Dịu dàng nhận áo, ngữ điệu vẫn đồng dạng, cung kính mà xa lánh.

“ Ngươi... Phụ thân ngươi đâu?” Quân khuynh gian nan mở miệng... Vì sao hắn không tới... Hắn vẫn là không muốn gặp ta sao...

“ Phụ thân đi tìm cha rồi.” Yên tĩnh mở miệng, y như là hiểu Quân Khuynh bi thương, mang theo nhàn nhạt ý an ủi. “ Phụ thân nói, hắn chưa bao giờ trách ngài. Nhưng hắn chỉ yêu cha. Phụ thân nói, lòng của hắn có hai người, phụ thân chiếm được cuộc đời hắn, ngài cả đời chiếm được vị trí bạn thân này.”

Nước mắt, như vỡ đê.

Tiểu Dật, ngươi không trách ta là tốt rồi, quá tốt rồi. Chỉ nguyện ngươi sớm tìm được Mạc Ly, Hiên nhi ta sẽ trông nom tốt. Đến khi ngươi trở về, ngươi cùng Mạc Ly cùng nhau trở về, chúng ta sẽ đem rượu mừng hàn huyên.

“ Hiên nhi, về sau ta sẽ chăm sóc ngươi, chờ ngày cha ngươi cùng phụ thân trở về. Ngươi có thể hô ta một tiếng nghĩa phụ.” Vương gia ôn nhu xoa mái tóc Cảnh Hiên, lặng thán, tiểu tử này thật giống Cảnh Dật, tính cách cũng giống, như nước, như thế ôn nhu mà cũng phần xa lánh.

“ Tốt.” Cảnh Hiên nhẹ nhàng gật đầu, thông minh như t, tự như biết rõ nhiều điều nhẹ nhàng lau đi nước mắt Quân Khuynh.

Nhẹ hô “ Nghĩa phụ”

Quân Khuynh hiện lên ý cười, dắt bàn tay nhỏ bé của y vào Tĩnh Vương phủ.

Ngày đó, đúng là mùng tám tháng chạp.


“ Tứ hoàng thúc” Một đạo âm thanh mát lạnh truyền đến.

Đang uống cháo mùng 8 tháng chạp, Cảnh Hiên ngẩng đầu nhìn đến một vị tuổi so với hắn không quá khác biệt, nhưng cũng đã bá chủ uy nghiêm mang nam hài đi vào.

Cảnh Hiên cũng không quá mức để ý, chỉ là thoáng nhìn qua rồi lại yên tĩnh uống cháo.

Quân Kỳ Huyên tuổi nhỏ lại nhìn chàm chằm vào Cảnh Hiên, tinh tế quan sát.

“ Nam hài này... Là ai?”

“ Huyên, sao ngươi lại tới đây? Hôm nay không phải ngày mùng 8 tháng chạp ư, ngươi sao không cùng với phụ thân mẫu hậu, chạy đến tứ hoàng thúc này?” Quân Khuynh cười nhạt lấy, nói xong lại múc mấy cái hạt sen, cây long nhãn cho Cảnh Hiên

“ Nhớ tứ hoàng thúc” Quân Kì Huyên giương lên ý cười, lại tới cạnh Cảnh Hiên ngồi xuống. “ Tứ hoàng thúc, hắn là ai vậy?”

Đơn giản minh bạch.

“ Hắn gọi là Cảnh Hiên, tứ hoàng thúc hôm nay mới tìm thấy nhi tử của bạn thân, từ hôm nay trở đi chính là nghĩa tử(2) của ta” Khi nói chuyện ánh mắt y hiện lên vẻ nhu hòa.

(2) con đỡ đầu

“ Vậy sao, Cảnh Hiên? Ta là Quân Kỳ Huyên, đương kim Thái tử, ngươi phải nhớ kỹ tên ta, cả đời không thể quên. Biết không?” Ngôn ngữ kiên định

Cảnh Hiên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Quân Kỳ Hiên, tinh tế quan sát.

Quân Kỳ Hiên tuy còn nhỏ nhưng trời sinh đã có cái mỹ nhân bại hoại, làn da trắng nõn, mắt phượng, môi mỏng, toàn thân nhàn nhạt có hơi thở lạnh cùng với khí chất bá chủ.

Cảnh Hiên nhìn vào ánh mắt Quân Kỳ Huyên, là ánh mắt kiên định. Thật đối với hắn có ý muốn bảo hộ? Vì cái gì, lần đầu gặp mặt ta đã có ý muốn bảo hộ?

Cảnh Hiên nghi hoặc.

Như nhìn ra nghi ngờ của y, Quân Kỳ Huyên giương giọng cười nói.

“ Bởi vì ta muốn bảo hộ ngươi, đời đời kiếp kiếp.”

Đời đời kiếp kiếp à...

Cảnh Hiên ngửa đầu, vì là lần đầu gặp mặt như không hiểu lời thề hứa mà cao hứng.

Y lần đầu tiên giơ nên nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu nói.

“ Ta sẽ nhớ kỹ ngươi, ta cũng đã biết, một mực cùng ngươi, thẳng đến chết. Kiếp sau, ta sẽ đến tìm ngươi, lại quấn quít lấy ngươi.”

Quân kỳ huyên cười, nhìn vào đôi mắt trong veo của Canh Hiên, nhẹ nhàng xoa đầu y.

“ Khục khục, các ngươi đây là đem ta không tồn tại sao?” Quân Khuynh cười nói, mặt mũi tràn đầy vui mừng nồng đậm.

“ Xem ra, Hiên nhi sẽ hạnh phúc, tiểu Dật, Mạc Ly, các ngươi đừng lo lắng, dù cho chúng ta đều ra đi, hắn cũng sẽ có người yêu thương hắn.”

“ Ai kêu tứ hoàng thúc không lên tiếng? Lên tiếng còn không đúng thời điểm.” Cười nhạt, Quân Kỳ Huyên nhận cháo mùng 8 tháng chạp Quân Khuynh đưa tới, chậm chạp uống.

Canh Hiên hồi phục dáng vẻ bất hòa mà ấm áp cười, cũng lẳng lặng uổng nốt bát canh.

Quân Khuynh cười vang lên. Hết thảy đều tốt như thế.

“ Tứ hoàng thúc, ngày mai, Cảnh Hiên có thể vào cung theo ta sao?” Đột ngột, Quân Kỳ Khuyên hỏi.

“ Đương nhiên không được, nếu Hiên nhi theo ngươi vào cung ta sẽ rất cô đơn. Ta cùng Hiên nhỉ còn không ngốc đủ đâu.” Quân Khuynh ngây thơ nói.

“ Ngươi không thể đưa ta và tứ hoàng thúc cùng vào cung sao...” Cảnh Hiên đột ngột mở miệng

“ Phốc.”

“ Khục khục...”

Quân Khuynh ho khan. Quân Kỳ Huyên cầm khăn lau miệng

“ Hiên nhi, mấy năm nay ngươi cùng tiểu Dật như thế nào sống?”

“ Ta với phụ thân một mực cách lý thiên hạ. Làm sao vậy?”

“ Vậy cha ngươi không dạy ngươi về sự tình nhân gian sao?” Quân Kỳ Hiên cất khăn mặt hỏi.

“ Cha ta, mỗi lần đều giảng cho ta về sự tình nhân gian, nhưng chỉ cần một điểm liên quan đến hoàng thất, hắn sẽ không nói tiếp.” Cảnh Hiên uống xong bát cháo, ôn hòa nói.

Quân khuynh khẽ giật mình, thoáng qua cảm thấy đắng chát, tiểu Dật, ngươi vẫn còn giữ khúc mắc này, cũng đã nhiều lần làm tình, nếu như không có khúc mắc mới đáng lạ.

Quân Kỳ Huyên chỉ phức tạp nhìn thoáng qua tứ hoàng thúc, nhìn lại Cảnh Hiên, đại khái đã hiểu rõ, khẽ cười.

Hắn vuốt vuốt trán Cảnh Hiên.

“ Hoàng thúc không thể vào ở trong hoàng cung, chỉ có thể ở phủ của mình, trừ phi có lễ mừng, phụ hoàng mời mới có thể đến. Biết không?”

“ Đúng vậy a, quá phiền toái, Hiên nhi, ngươi vẫn là theo ta ở vương phủ đi.” Quân khuynh xảo trá cười nói.

“ Tứ hoàng thúc, không thể gọi Cảnh Hiên là Hiên nhi, ta còn chưa gọi hắn như vậy.” Quân Kỳ Huyên bĩu môi nói.

“ Ta gọi hắn là gì đây?” Quân Khuynh cười nhìn xem Quân Kỳ Huyên hiếm lộ ra tính trẻ con của hắn.

“ Tùy ngươi, Hiên nhi chỉ có thể ta gọi.” Quân Kỳ Huyên tiếp tục. “ Còn ta hôm nay trở về sẽ thưa với phụ hoàng, cho ngươi ngày mai dọn vào nội cung, ngày mai ngươi chờ tiếp chỉ đi.”

“ Ta không thể kháng lệnh.” Quân khuynh tỉnh táo nói ra, một mực giữ lấy không cho mình cười quá lớn, một bên hướng Cảnh Hiên cười hỏi “ Hiên nhi, ngươi muốn vào cung sao?”

Mặc dù biết đáp án, nhưng vẫn hỏi giúp người nào đó một câu.

Nhìn vào Quân Kỳ Huyên, lại nhín Quân Khuynh, nhẹ nói

“ Sau này ta vẫn có thể về thăm nghĩa phụ không?” Cảnh Hiên nhẹ giọng hỏi

“ Đương nhiên có thể.” Quân Kỳ Huyên híp mắt phượng trả lời

“ Vậy sao...”

Y còn chưa nói xong đã bị Quân Kỳ Huyên đánh gãy “ Nói như vậy là ngươi đã đáp ứng?”. Y nhẹ ngàng gật đầu “ Ân, nghĩa phụ, ta theo Kỳ Huyên vào cung rồi, sẽ trở lại gặp ngươi.”

Trên mặt vẫn khuôn mặt vạn năm không đổi ấm áp cười, nhưng giờ đã có tí tí điểm xuyên qua trong mắt.

Quân Kỳ Huyên cười, giống như đứa bé được khen thưởng, hướng Cảnh Hiên trong lòng Quân Khuynh kéo xuống, ôm vào trong ngực.

Bởi vì y có thể đáp ứng hắn vào cung mà cao hứng, bởi vì y gọi hắn tiếng Kỳ Huyên mà cao hứng, bởi vì gặp y mà cao hứng.

Năm đó, Quân Kỳ Huyên mười lăm

Năm đó, Cảnh Hiên mười bảy.


Ba năm trước đây

An Minh thời 60

Quân Kỳ Huyên hai mươi hai

Cảnh Hiên hai mươi tư.

“ Kỳ Huyên, hôm nay ngươi chính thức đăng cơ rồi.” Bao năm, vẫn là âm thanh ôn hòa chuyển đến.

Ghé vào người y là Quân Kỳ Huyên vạn phần lười biếng.

“ Ta biết, ta nằm thêm một hồi, là ta đăng cơ chứ không phải bọn họ.” Hắn lười biếng nói, mang theo tí ti nghi hoặc.

“ Ngươi thật là, không biết nên nói người như thế nào mới tốt. Lại không đứng dậy ta trở về với nghĩa phụ.” Y nhẹ nhàng cười ra tiếng. Cảnh Hiên mặt mày thanh tú, đã sớm thoát vẻ ngây thơ, không phải tuyệt mỹ nhưng lại hết sức sạch sẽ, trắng nõn. Là dạng càng nhìn càng thích.

“ A... Hiên nhi, ngươi mỗi lần đều đem cái này đến uy hiếp ta, giống như con dâu muốn về nha mẹ đẻ.” Bĩu môi, Quân Kỳ Huyên cười tà vòng lên trên cổ Cảnh Hiên.

“ Ngươi nha, tốt lắm đừng náo loạn, mau đứng lên, nếu người khác thấy còn ra thể thống gì nữa.” Y vỗ nhẹ lên đôi má hắn, muốn rút tay về bị Quân kỳ Huyên bắt được, nhẹ nhàng cọ sát.

Cảnh Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, dột nhiên đứng lên. Quân kỳ Huyên như biết sẽ như vậy cũng rất nhanh đứng lên.

“ Hiên nhi, ngươi từ bé tới lớn đều chỉ biết chiêu thức ấy, thật là, ngươi ngày ngày luyện võ công để làm gì.” Quân Kỳ Hiên bất đắc dĩ nói. Kỳ thật hắn cũng biết, Cảnh Hiên là không nỡ ra tay với hắn.

Cảnh Hiên bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ.

“ Thật sự là ta đi gặp nghĩa phụ. Ngươi tiếp tục lề mề a.”

“ Hiên nhi! Ngươi không phải nên đem ta quản lý cho tốt mới đi mà!” Quân Kỳ Huyên khiêu mi.

“ Kỳ Huyên, ta chỉ nhắc nhở thời gian với ngươi, ngươi lần sau có thể nghe lời ta nói hay không?” Bất đắc dĩ vuốt mi tâm, y không hề phản ứng, đi ra tẩm cung.

Quân Kỳ Hiên đứng bên trong cửa, vẻ mặt vui vẻ nhìn Cảnh hiên. Đến khi bóng người biến mất, hắn thay bằng vể mặt lạnh lùng.

“ Người tới.”

Nhóm cung nhân lại một trận vội vàng.

Cảnh Hiên đi xa, y lại xoa nhẹ mi tâm, rõ ràng đã nhiều năm như vậy, vì sao cứ tiếp xúc tim lại đập mạnh. Y thở dài. Phần tình cảm này, hay là vùi dưới đáy lòng đi, hắn là Hoàng thượng, không thể nào với 3000 dòng sông chỉ lấy một gáo nước.

Mà ta chỉ muốn là một gáo nước trong 3000 dòng sông, cho nên, phần tình cảnh này vẫn là vùi dưới đáy lòng, tự mình Cảnh Hiên thôi miên bản thân. Trong lòng thì thào đắng chát.

Tân hoàng đăng cơ. Toàn bộ hướng lễ bái.

“ Hoàng thượng van tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Hắn, được xưng là thần duệ hoàng đế

Năm đó, sửa niên hiệu là An Hiên năm nhất.


Hai năm trước

An Hiên năm nhị.

Năm đó, Quân Kỳ Huyên hai ba

Năm đó, Cảnh Hiên hai mươi lăm.

“ Kỳ Huyên, ngươi tìm ta?” Y vừa lui xuống đã bị gọi đến ngự hoa viên, Cảnh Hiên nghi hoặc nhìn Quân Kỳ Huyên. Chò dù Quân Kỳ Huyên đã đăng quang. Cảnh Hiên vẫn luôn gọi thẳng tên hắn như trước.

“ Ân, đâu rồi... Cho ngươi gặp riêng ta.” Quân Kỳ Huyên giương miệng lên cười, giống như thường ngày cười, rồi lại có chút không giống lúc trước.

Trái tim nồng đậm của y cảm giác bất an.

“ Mạt, hắn chình là người ta nhắc với ngươi, làm bạn từ nhỏ.” Cả khóe mắt hắn đều mỉm cười.

Khi y trao đổi tên với người nọ, tâm Cảnh Hiên đã đau nhói.

Mạt nhi chính là Giang Nam tài tử Lăng Mạt, tuy nó mới hai mươi mốt cũng đã nỏi danh thiên hạ tài tử.

Y cười khổ.

“ Là Lăng Mạt sao?”

Tuy đã biết đáp án, nhưng y vẫn hỏi.

“ Chính là tại hạ Lăng Mạt.” Một giọng nói truyền đến. Thanh âm nhẹ nhàng, rất êm tai, có thể so sánh với mỹ nhân a. Cảnh Hiên vẫn là cười khổ.

Y nhẹ nhàng nhìn về phái phát ra thanh âm. Quả thật, là mỹ nhân.

Khóe mắt cười nhạt, con mắt đen thâm thúy, làn da trắng nõn, làm cho người khác cảm giác ấm áp.

“ Ngươi là Cảnh Hiên a, cửu ngưỡng đại danh(3).” Lăng Mạt mỉm cười nhìn về phía Cảnh Hiên.

(3) ngưỡng mộ danh tiếng

“ Chính là tại hạ, tại hạ cũng đã kính Lăng công tử đại danh đã lâu.”

Sau màn chào hỏi, đón lấy chính là một hồi im lặng.

“ Ai nha nha, Mạt nhi a. Hiên nhi là hẵng buồn bực đấy, bình thường cũng không nói gì nhiều, ngươi đừng chú ý.” Hắn khẽ khàng cười nói

Cảnh Hiên xấu hổ nhẹ gật đầu, cũng không thể nói, trong nội tâm hắn không thoải mái, uốn éo kịch liệt.

“ Ai? Ta lại rất ưa thích Cảnh Hiên nha, tình tình tốt, dễ khi dễ.” Lăng Mạt đường đường chính chính nói.

“ Phóc phóc____” Quân Kỳ Hiên cười vang lên. “ Ngươi là người đầu tiên dám nói Cảnh Hiên như vậy.”

“ Vậy sao? Vinh hạnh của ta.” Lăng Mạt khẽ cười.

“ Cái này là tính tình ngươi thẳng thắn cũng tốt.”

“ Ta chỉ biết là tính ta thẳng thắn là tự ta tìm nguy hiểm, còn có lợi chỗ nào ta như biết.”

Hắn ôn nhu nhéo mặt Lăng Mạt. “ Ngươi thẳng thắn như vậy ta mới thích ngươi.”

“ Cái chỗ tốt kia ở đâu vậy, có một lão nhân hoàng đế cho ta làm( ý là làm việc) ở đấy.” Lăng Mạt đẩy tay Quân Kỳ Huyên, nhăn nhăn cái mũi mũm mĩm cười nói.

Dọc theo ngự hoa viên, hai người một đường nói giỡn, cũng đã quên cái người không lên tiếng là hắn.

Cảnh Hiên sờ sờ đi theo phía sau họ, lại bởi vì tình cách không muốn chen vào nói, hơn nữa, Cảnh Hiên cảm thấy, bọn họ đang vui vẻ như vậy, y chen vào nói ngược lại vô cùng xấu hổ a.

Hắn chỉ cảm thấy, thừa hắn ra cũng không thừa, thiếu hắn cũng chẳng thiếu.

Thời gian dần qua, bước chân y dần chậm lại. Là có tâm tư đấy.

Đã từng, chỉ cần y bước chậm lại, hắn sẽ lập tức quay đầu lại, nhưng bây giờ căn bản không phát hiện.

Nản lòng nhụt chí. Rõ ràng, vốn không nên ôm lấy hi vọng.

Mũi y êm ẩm, lòng người đau nhẹ nhàng hít hít cái mũi, quay người, lặng lẽ lui.

Nhưng trong lòng y vạn phần không nỡ, không có ly khai nhưng không có biện pháp.

Tâm ý của y, rất dễ bị nhìn ra.

Y vẫn nên duy trì khoảng cách sẽ tốt hơn, như vậy có lẽ có thể quên đi nỗi đau.


“ Kỳ Huyên? Ngươi gọi ta đến có chuyện gì?” Cảnh Hiên ôn nhu hỏi.

“ Hiên nhi, ta có chuyện này muốn cùng ngươi thương lượng.” Hắn xoa xoa mi tâm nói.

“ Ân.”

“ Ngươi... Ngày hôm qua sao lại đi mất? Hại ta cùng Mạt nhi tìm.” Vẫn là xoa mi tâm hỏi.

“ A, hôm qua dạ dày đột nhiên đau cho nên ta đi trước.” Y cưỡng chế cảm giác bất an trong lòng, Cảnh Hiên vẫn nhàn nhạt trả lời.

“ Dạ dày đau? Không để thái y nhìn xem?” Quân Kỳ Huyên cấp thiết hỏi.

“ Không có việc gì, ngươi muốn nói cái gì?” Y sững sờ phủi bụi bàn bên cạnh, dù căn bản bàn không có tro bụi.

“ Hiên nhi, ta muốn, ngươi có thể hay không trở về phủ đệ của ngươi ở. Dù sao, ta cũng không muốn Mạt nhi hiểu lầm.” Như là đã quyết tâm làm, hắn do dự hỏi, “ Ngươi không muốn cũng không sao, hoàng cung bên này khá lớn. Bên ngoài phủ đệ...”

“ Không cần, ta đi thu nhập một lát, ta định về với nghĩa phụ. Có thể chứ?” Nắm chặt ống tay áo, y vẫn nhu hòa mà hỏi.

“ Tốt...” Hắn thì thào đáp.

Tuy Cảnh Hiên vẫn như trước, nhưng Quân Kỳ Huyên cảm giác không đúng chỗ nào đấy. Hắn không thể nói khác chỗ nào, chỉ là cảm thấy có chỗ không đúng.

“ Hoàng thượng, thần cáo lui trước.” Y vái chào, nhẹ nhàng lui ra ngoài cửa.

Ngay sau đó, y đưa hai tay lên che kín mắt “ Thái Dương quả thật chói mắt.”

Dưới tay, nước mắt rơi như mưa.

Ngực, tâm như quặn đau.

Y thả tay xuống, khôi phục dáng vẻ ban đầu, bề ngoài, y là y.

Nhưng nội tâm, y đang là y sao?

Trong phòng, Quân Kỳ Huyên đột nhiên tỉnh ngộ, Cảnh Hiên đối với hắn tựa như đối đãi với người ngoài, mặc dù nhu hòa nhưng lại có xa cách.

Quân Kỳ Huyên rất không thoải mái, phi thường không thoải mái. Nhưng hắn không rõ.

Về sau, hắn sẽ vì cái không rõ hiện tại mà hối hận.

Không lâu sau, xe ngựa chậm rãi chạy vào hoàng cung, lần đầu tiên tự mình rời cung, bất quá, về sau không có cơ hội tiến vào.

Trong xe ngựa, Cảnh Hiên chậm rãi nhắm mắt, toàn thân làm bạn với cô đơn.

“ Cảnh đại nhân, tuyết vẫn đang rơi, như thế nào ngươi không gọi người mang dù theo.” Lưu công công nói cắt đứt suy nghĩ của y.

Y run rẩy đem tuyết trên người hất xuống, cười nói “ Lưu công công làm phiền ngươi rồi, ngươi có thể mang dù tới được không. Ta hồi vương phủ rồi, nguơi cũng sớm trở về chiếu cố Hoàng thượng. Trời lạnh, Hoàng thượng từ nhỏ đã sợ lạnh, nhớ cho thêm nhiều củi cho hắn, rồi hầm canh cá.”

“ Vâng, nô tài sẽ phân phó đầu bếp hầm canh cá.” Lý công công thở dài lui ra.

Cảnh Hiên miễn cương khen, lẳng lặng một hồi nhìn lại thư phòng. Trong mắt là nồng đậm quyến luyến.

Y nỉ non nói nhỏ.

“ Từ giờ trở đi, ta và ngươi càng xa rồi. Ta không hề cưỡng cầu, sẽ làm đúng thân phân người đừng ngoài xem của ta, không vượt phận.”

“ Chỉ là, ta thật sự có làm được không?”

Y bung ô dần dần rời đi.

Phía sau, Quân Kỳ Huyên hướng ra của, kinh ngạc nhìn bóng người gầy yếu rời đi

Như có điều đăm chiêu.

Chỉ là, hắn không nghe được đoạn nói vừa rồi.

Không biết, nếu hắn nghe được sẽ phản ứng như thế nào.

Bạn đang đọc Vật Ái, Dĩ Aí của Mạt Lận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửXuyên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.