Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Phàm Giới Chi Môn

Tiểu thuyết gốc · 1081 chữ

Bầu trời về đêm những ánh sao chiếu sáng ngôi nhà nhỏ, không rõ, có lẽ là rất rất xa xưa trước kia. Truyền thuyết thần tiên có thể sống thọ cùng trời đất, phép thuật dời sao lấp biển, luôn được lưu truyền rộng rãi. Từ xưa tới nay cư dân sống tại Tử Viêm Quốc luôn thành tâm hướng về những thần linh cúng bái, cầu mong sự che chở, cuộc sống có cơm ăn áo mặc. Đêm về dưới ngôi nhà tranh nằm bên cạnh ông lão, gió mùa đông thổi những cơn giá rét vào thân thể yếu đuối. Một tiểu hài nhi nằm bên cạnh vừa run vừa ốm đang thao thức nghe kể chuyện.

Xưa kia chỗ này được gọi là Phàm Giới ChI Thôn, quanh năm đều có sự kiện kỳ dị, thế gian không ai không biết. Vùng đất này là nơi đặt chân các vị thần. Câu chuyện bắt đầu từ thời thái cổ, khi thiên địa hình thành, hôm ấy, bầu trời bao phủ một màu đỏ, gió lốc, sấm chớp, không ngừng, khiến người ta có cảm giác nặng nề nghẹt thở, thôn chúng ta đang ở là được một vị thần tái tạo nên.

Khi ấy hung thú nơi đây nhiều vô kể, các loại sinh vật nguy hiểm phát triển thay nhau mọc như nấm, dãy núi phía trước mắt con là bộ phận Hoang Địa, đó cũng là nơi tang thương chôn xác của vạn người.

Lúc ông lão kể đến đây, trên bầu trời có thể thấy rõ một luồng ánh sáng phương xa nhắm mắt, nghe rõ từng chi tiết, bên cạnh ánh sáng, bầu trời một mảng màu đỏ, cùng lúc đó các loại âm thanh khóc than vang lên tận trời, hướng về phía luồng ánh sáng như cầu xin điều gì.

Ông ơi, gió này lạnh quá lạnh thấu xương con rồi. Cháu rất rất muốn nghe hết câu chuyện, cháu sợ, vừa nói thân thể ngày càng yếu. Đôi lông mày ông lão nhăn lại, nước mắt tuôn ra. Vốn ông lão là một người mạnh mẽ, cuộc sống săn bắt bao năm cứng rắn, vậy mà đôi bàn tay bây giờ đang run rẩy, gò má dính giọt nước, âm thanh xung quanh như ngưng lại.

Lặng lẽ một hơi, khẽ ngước nhìn bầu trời, ông lão nhìn đứa cháu đang yếu dần kể tiếp câu chuyện.

Phàm tức là mệnh, Giới là cửu thiên, Chi Môn là mộ của thần và ma, đây là nơi mai táng những vị thần chết vì nhập ma.

Đứa trẻ tên Phàm Cửu Môn, lúc này gương mặt tái xanh, thân thể yếu ớt đang nằm dựa trên ông lão, khẽ nở một nụ cười. "Gia gia có lẽ con cũng sắp được chôn cùng nơi Phàm Giới Chi Môn này rồi, nói rồi chút hơi thể yếu ớt, nhìn lên ông lão, dù còn nhỏ chưa hiểu rõ câu chuyện, người bình thường khó mà kiên trì được như đứa trẻ này"

Trong mắt Phàm Cửu Môn hiện ra mơ hồ hai thân hình. Đôi mắt tràn đầy lệ, từ nhỏ hắn là một kẻ được nhặt về nơi Hoang Địa, gia gia đối với hắn rất tốt, thân thể hắn từ nhỏ đến giờ ốm yếu, lớn lên ở chỗ này chỉ có một người bạn Thu Sơn, trong tâm trí, Cô gái mặc áo dài, biểu tình trang nhã, đôi mắt hút hồn.

Gió càng thổi, cơn lạnh thấu xương nơi thân thể càng ngày càng mãnh liệt, mắt cô sầu, ẩn chứa khát khao sâu thẳm. Khoảng khắc này, hắn lẩm nhẩm câu hát Vọng Tương Sầu nơi thôn, hằng ngày gia gia thường hát, bởi vì giây phút này, hắn có thể thấy rõ, mọi thứ trong thân thể đang suy kiệt, máu thịt đang đông lại, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy. Hắn chỉ mỉm cười, đôi bàn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt gia gia, thân thể mềm nhũn lại. Ông lão đôi mắt đã đỏ màu, hai tay run run, trong miệng phát ra từng tiếng, suốt bao năm qua vì tìm cách cứu lấy Cửu Môn mà ông không tiếc trả giá, sự thật luôn tàn nhẫn, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Bây giờ dưới đất, một không gian yên tĩnh, yên tĩnh một cách lạ thường đến nỗi không một tiếng động, bầu trời vẫn vậy, những vì sao vẫn lấp lánh, có thể trông thấy ông lão đi lại bên một bức tượng , lịch sử truyền đời đây là tượng thần nơi thôn dân vẫn luôn cúng bái. Đứng trước mặt, khác với mọi ngày là thành tâm cúng bái. Kết thúc, thần tiên thì sao, bao năm cúng bái thì sao, ngươi có thể cứu cháu ta sao, tại sao ! tại sao chứ, ông lão này đâu có đắc tội với trời đâu,số kiếp gì chứ. Vừa nói vừa khóc, nếu thôn dân nào đi qua nhìn thấy bộ dạng bây giờ của ông lão, có lẽ sẽ không dám tin, một người mạnh mẽ, chưa từng oán trách với trời đất, ấy vậy mà giờ phút này yếu đuối đến vậy.

Bên trên bầu trời, xung quanh luồng ánh sáng màu xanh, những tiếng kêu ai oán vang vọng tận trời xanh, phát ra từ mảnh đất này. Trời bỗng biến dị, mây lớn kéo đến ùn ùn, trời nổi sóng gió, những hạt mưa rơi xuống. Thân thể cậu bé được ông lão ôm ấp trong mưa . Tựa như có âm thanh gì đang nói, trong lịch sử ta đi qua vô số năm tháng, truyền thừa từ ngàn vạn năm, không lẽ cứu lấy một đứa bé mà mất đi số kiếp.

Không không không ! Loại cảm giác này như là bản thân rất muốn dung hợp với đứa trẻ này, thiên địa vốn mây đen bị che đi, bỗng chốc bầu trời về đêm đỏ rực, may là đêm khuya thôn dân đã đi ngủ, nếu không sẽ ám ảnh, kinh dị, từng âm thanh như lệ gào quỷ hóa, như thiên đạo giáng xuống, ông lão cảm nhận được điều bất thường, ngước nhìn xung quanh, thân thể chợt chấn động,đau buồn và dị biến đã làm ông khiếp sợ và ngất đi.

( Lần đầu mình viết , có nhiều sai sót, mong được góp ý. Xin cảm ơn )

Bạn đang đọc Vạn Thần Ma sáng tác bởi ThiếuNiênÂmTrầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiếuNiênÂmTrầm
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.