Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Thu

Phiên bản Dịch · 1773 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

“Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, nhận được 1000 điểm tích phân, hãy không ngừng cố gắng.” Âm thanh điện tử thông báo.

Diệp Thần mừng rỡ vãi, nhưng bước chân vẫn không dừng lại mà đến trước mặt Lưu Ngọc Phong, cười lạnh nhìn xuống kẻ dưới chân mình.

“Chó đẻ, còn dám trêu chọc em gái của ta hả, lần sau không có nhẹ nhàng như này đâu.” Diệp Thần gầm lên, trên mặt vẫn còn chút tức giận, dù sao hắn vẫn rất quan tâm em gái nhà mình.

“Mày! Khụ khụ!”

Lưu Ngọc Phong kêu một tiếng đầy phẫn nộ, oán hận càng sâu thêm.

Diệp Thần thấy vậy cũng chỉ khinh thường mà bĩu môi. Đối với mấy kẻ như này, tốt nhất đừng để trong lòng, mà nó có định trả thù ấy à, chỉ cần đừng có gây nguy hiểm đến người bên người hắn, hắn rất là thoải mái mà “bồi tiếp”.

“Này! Các em vây quanh nơi này làm gì hả, không cần lên lớp nữa đúng không?” Bỗng một tiếng quát thanh thúy vang lên.

Các đồng học xung quanh nhìn đến, liền nháy mắt đã hóa thành chim thú mà chạy tứ tán, sạch sẽ không tì vết.

Là Bạch Thu nữ lão sư tới, người được các đồng học trong học viện gọi bằng biệt danh là lãnh diện la sát.

Diệp Thần nghe vậy, quay đầu nhìn lại, ánh mắt bỗng dưng sáng ngời, lập tức bị hút hồn luôn.

Người tới chính là Chủ nhiệm lớp của Diệp Thần, trong trí nhớ Diệp Thần cũng đã sàng lọc ra, đến khi nhìn thật không khỏi cảm thán sự mỹ lệ của nàng.

Nếu Chủ nhiệm lớp đã tới, Diệp Thần cũng không thể quá thất lễ trước mặt mỹ nữ được.

“Lão sư!”

Diệp Thần nở nụ cười lịch thiệp chào Bạch Thu, liền đi tới bên cạnh muội muội.

Bạch Thu có chút kinh ngạc mà đánh giá Diệp Thần một chút, vốn khuôn mặt lạnh như băng, tức thì hòa hoãn xuống, trên mặt còn lộ ra ý cười nhàn nhạt, mặc kệ Lưu Ngọc Phong trên mặt đất, gật đầu với Diệp Thần, nói: “Nhóc con, không tồi, lão sư rất xem trọng em đó! Được rồi, sắp vào học rồi, đi thôi!”

Vâng!

Diệp Thần cùng Diệp Tử Hinh gật đầu, cùng Bạch Thu rời đi, chỉ đệ lại một Lưu Ngọc Phong đang ngây ngốc quỳ gối trên mặt đất. Một cơn gió lạnh khẽ thổi qua, ôi sao mà thê lương thế!

Triệu Dũng vội vàng đỡ hắn dậy, nào còn dám đi học nữa, chỉ đành xám xịt ra về.

…….

Diệp Thần dựa theo ký ức, bước tới lớp của đời trước. Học viện Tinh Võ gồm có 2 ban, một là võ kỹ ban, còn lại là niệm sư ban.

Hai ban trên đều được chia là Thiên – Địa – Huyền – Hoàng 4 lớp, lớp Hoàng là lớp thấp nhất, lớp Thiên là lớp cao nhất, mà Diệp Thần cùng Diệp Tử Hinh hai người lại đúng thuộc ban võ kỹ lớp Hoàng.

Ở một tiểu địa phương như Khải Phàm tinh mà nói, đa số học viên tiến vào học viên đều theo học tại ban võ kỹ, còn ban niệm sư, mỗi năm phỏng chừng còn không được một bàn tay.

Muốn là một niệm sư, bẩm sinh phải có tinh thần mạnh hơn hẳn thường nhân, do đó nếu tồn tại một niệm sư trên mảnh đất bé nhỏ này, đó chính vinh quang vô cùng!

………

Trở về thực tại, lúc này Diệp Thần cùng Diệp Tử Hinh đều đã về chỗ ngồi, việc hai người ngồi cùng nhau đương nhiên đã được an bài trước.

Tóm lại Diệp Thần ngày xưa đích xác là ‘rác’!

Diệp Tử Hinh đến bây giờ vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại, đối với anh trai mình, nàng cảm thấy có phần xa lạ.

Hơi liếc nhìn Diệp Thần, trong lòng Diệp Tử Hinh cực kỳ rối rắm, nhưng lẫn trong sự rối rắm đó là niềm vui sướng. Đây cũng khó trách, đó là anh trai nàng, nàng tất nhiên cảm thấy vui mừng vì sự thay đổi đó chứ.

“Hử? Có chuyện gì vậy Tử Hinh? Trên mặt lão ca có gì à?” Diệp Thần quay đầu nhìn về phía Diệp Tử Hinh, không khỏi cười hỏi.

“Ah, không có không có.” Diệp Tử Hinh vội vàng lắc tay, trên mặt đã không còn sự chán ghét nữa, hỏi: “Ca, sao thực lực anh tiến bộ vậy?”

Việc này, Diệp Tử Hinh vẫn không nhịn được dò hỏi, dẫu sao cô vẫn rất lo lắng!

“Ha hả ~” Diệp Thần cười cười: “Đúng vậy, đã tiến bộ rồi, rốt cuộc đã không còn đứng tại chỗ không tiến nữa, hiện tại ca đã có thể sẵn sàng bước đi trên con đường trở thành cường giả rồi!”

Ha ha ha ~ Diệp Thần mới nói xong, đã nghe một tràng tiếng cười lớn, trong tiếng cười là sự nhạo báng.

“Diệp phế vật còn ảo tưởng trở thành cường giả cơ đó, người quá không biết tự lượng sức mà, ha ha ~” Diệp Thần nghiêng đầu nhìn lại phía tiếng cười nhạo đó.

Diệp Tử Hinh nghe vậy, nét mặt căng thẳng, âm trầm quay đầu lại, quát: “La Vưu, ngươi có phải ngứa da rồi không? Bổn tiểu thư liền giúp ngươi thoải mái gân cốt.”

Tên La Vưu này, cổ co rụt lại, trên mặt lộ ra sự nhát gan, rõ là bị Diệp Tử Hinh đối diện dọa cho sợ mất mật, nhưng hắn vẫn nghểnh cổ lên kêu gào với Diệp Thần: “Diệp phế vật con mẹ nó mày vẫn chỉ là phế vật thôi, núp sau lưng nữ nhân tính là cái gì hả. Đợi chút nữa tới khóa thực chiến, chúng ta đọ trình một chọi một. Dám không?”

“Đinh! Kích phát nhiệm vụ, đánh bại La Vưu. Nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng 1000 điểm tích phân, thất bại hủy diệt nhân đạo.” Nghe âm thanh thông báo trong đầu, khóe miệng Diệp Thần không khỏi nhếch lên.

Ngó lại nhìn tên La Vưu cái, cười nói: “Được đó, ta đồng ý. Vừa hay muốn thử xem trong thời gian này thực lực tăng lên đến đâu rồi.”

Dứt lời, tâm niệm vừa động, liền mở ra giao diện cá nhân.

- Ký chủ: Diệp Thần.

- Chức nghiệp: Võ giả, Niệm sư (mở).

- Tuổi: 15.

- Cấp bậc: Hậu thiên tứ trọng Cường cân cốt.

- Tích phân: 1000.

- Võ kỹ: << Mãng Ngưu Kình>> (viên mãn).

- Năng lực thiên phú: Quá Mục Bất Vong, Thôn Kim Cường Thể.

“Hả!”

Diệp Thần bất ngờ, hỏi trong lòng: “Tiểu Linh, sao trên phần chức nghiệp lại có thêm Niệm Sư vậy? Hình như anh làm gì có thiên phú Niệm sư đâu?”

“Ca ca à, anh sao lại nói mình không có thiên phú chứ, chẳng phải thiên phú đã gặp là không quên của anh chính là minh chứng tốt nhất sao? Đó chính là chứng minh cho tinh thần cường đại đó!”

Diệp Thần nghe vậy mới rõ ràng. Ồ hóa ra là vậy.

…..

Trong lúc nói chuyện, đã vào tiết học.

Mà tiết khóa này lại vừa vặn là của Lãnh diện la sát Bạch Thu, lúc này cô đang dẫm bước trên chiếc giày cao gót mà tiến vào phòng học.

“Tiết hôm nay là luyện tập thực chiến, toàn bộ tập trung tại phòng huấn luyện.” Bạch Thu vô cảm quét mắt nhìn mọi người trong lớp, dẫn đầu rời đi.

Những bạn học trong lớp chẳng dám hó hé qua quýt, cô mới nói xong đã vội vội vàng vàng hướng đến phòng huấn luyện.

Trong chốc lát, mọi người đều đã lục tục tiến vào phòng huấn luyện thực chiến. Đợi đến khi 20 người đã tập trung đầy đủ, Bạch Thu liền nhấn cái nút bên vách.

Cả phòng huấn luyễn bỗng dưng biến đổi, bốn 4 tường cùng sàn nhà dưới chân hoàn toàn giả lập hóa, cả căn phòng huấn luyện đá hóa thành một thế giới giả lập.

Diệp Thần nhìn sự biến đổi, nói không kinh ngạc khẳng định là giả.

Đối với công nghệ như này, Diệp Thần phải nói là khiếp sợ. Kiếp trước đào đâu ra loại công nghệ tiên tiến đến thế, có xuất hiện ở kiếp trước chắc chắn sẽ được liệt vào hàng công nghệ đen.

Và tác dụng mà loại công nghệ giả lập này đem lại chính là giúp cho những người bước vào giả lập hóa.

Nói cách khác, người tiến vào đây, dù là thực chiến cũng không gây bất kỳ nguy hiểm nào.

Quay về nào, lúc này Bạch Thu đang đứng phía trước 20 học sinh, nhìn bọn họ, sắc mặt vẫn lạnh lùng lãnh đạm như cũ.

Nhưng khi ánh mắt liếc qua Diệp Thần, một tia sáng kỳ dị chợt lóe qua trong mắt, nhẹ nhàng nói: “Lần này là huấn luyện thực chiến, vẫn giống như trước, từng người kiếm đối thủ, nói nghe có vấn đề gì không?”

“Yes, sir!”

Mọi người đồng thanh rống to.

Sau đó 20 người bắt đầu tự tìm đối thủ cho mình . . .

La Vưu khà khà cười nhìn tới Diệp Thần: “Thế nào? Có muốn đầu hàng không? Đầu hàng lúc này vẫn còn kịp đó.”

La Vưu một bộ muốn ăn đòn, trông Diệp Tử Hinh đứng cạnh Diệp Thần tức đến nổ phổi là hiểu!

Hận không thể đấm vỡ mồm chó thằng này!

Diệp Thần vẫn cười cười chẳng chút để tâm gì, xua tay với La Vưu: “Đừng nhiều lời, nhóc con nhanh chân lên! Đánh với nhóc anh đây chẳng cần dùng đến 5 phần lực.”

“Mày! Hừ!”

Giọng điệu khinh thường, cùng bản mặt trào phúng, La Vưu nhìn rất là khó chịu.

Trong chớp mắt, La Vưu cùng Diệp Thần đã lao vào nhau.

Trận quyết đấu này, những học sinh khác tò mò không thôi. Một là Diệp phế vật nức tiếng gần xa, một là đệ nhất nhân của lớp. Trận quyết đấu này, ai cũng phải ngoái mặt xem chiến.

Ngay cả Bạch Thu cũng phải nhìn lại nơi này.

Nhìn Diệp Thần, khóe miệng Bạch Thu khẽ nhếch lên đầy ý vị, thầm nghĩ: “Nhóc Diệp, để xem nhóc còn có thể khiến cô đây kinh ngạc thêm lần nữa không!”

Bạn đang đọc Vạn Năng Hệ Thống Của Tôi (Dịch) của Thiểm Điện Ma Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 210

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.