Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tống Thanh Bạch

Tiểu thuyết gốc · 2039 chữ

Hỏa Táng Sơn, đây là một ngọn núi lửa cực lớn đã tồn tại qua vô tận năm tháng, tương truyền mười vạn năm về trước lần cuối cùng Hỏa Táng Sơn phun trào, đúng như tên gọi, một lượng nham thạch khổng lồ đã hỏa táng đi hết thảy, vạn dặm phạm vi xung quanh đều hóa tro tàn, chôn vùi cả một nền văn minh rực rỡ của một đại đế quốc viễn cổ .

Mười vạn năm sau phong vân tái khởi, Hỏa Táng Sơn sinh cơ tươi tốt, ngọn núi này mặc dù không còn giữ nguyên được sự đồ sộ của quá khứ thế nhưng với độ cao vạn trượng, từ xa nhìn lại tựa hồ một cây gậy sắt hùng vĩ đang cắm chặt lên mặt đất, chọc thủng tầng trời .

Bốn phía mây mù vờn quanh, toát ra một cỗ khí tức cực kỳ tang thương cổ lão, khơi gợi cho người đối diện thứ cảm giác vô cùng khó tả, vừa mênh mang lại vừa cao siêu thần thánh .

Khắp nơi suối chảy chim hót, mây tía la đà, ánh kiêu dương phủ xuống vừa vặn khiến cho cả bầu trời ngập tràn quang hoa, trong cái mỹ lệ đó có một thiếu niên ăn mặc nhếch nhác, nếu không muốn nói là bẩn thỉu, thiếu niên chật vật vác trên vai một bó củi lớn, từng bước khó khăn leo lên con dốc trơn trượt thẳng đứng, thi thoảng hắn lại quệt tay lau đi mồ hôi đang đầm đìa trên trán .

Thiếu niên nhìn qua tuổi đời chỉ mới tầm mười bốn, mười lăm, có lẽ bởi y phục không được sạch sẽ cho nên vô tình mà hạ thấp đi dung mạo, nếu nói một câu công bằng thì tướng mạo hắn cũng tương đối anh tuấn, dáng người dong dỏng cao, cặp lông mày đen dày sắc lẹm, ngũ quan thanh tú, đặc biệt là đôi mắt to tròn linh động nhìn vô cùng tinh anh .

Trên đỉnh Hỏa Táng có một sơn môn của tông phái tu chân, đây là tông môn duy nhất trong lãnh thổ Xích Địa Quốc .

Tu chân hai từ đối với phàm nhân là một khái niệm cực kỳ cao siêu không thể chạm đến, ở nơi này có những tồn tại mà bọn họ bắt buộc phải ngưỡng vọng, gọi tên bằng hai chữ: Tiên Nhân .

Tiên Nhân, mặc dù không hẳn đã có thực lực dời non lấp bể, cũng không hẳn là những bậc đại năng nơi Thiên Giới , mà Tiên Nhân này là những kẻ tu Đạo, lấy Đạo làm mục đích duy nhất để truy cầu, cải thiên mệnh đoạt tạo hóa đất trời, vượt qua cực hạn của nhân loại .

Trước cổng sơn môn khép chặt, trên tảng đá đen to lớn đang ngồi đó một lão nhân, hắn tuổi ngoài thất tuần, dáng người gầy nhom khô quắt, nhìn như một bộ xương khô di động, lão nhân cầm trên tay bầu rượu, vẻ mặt ảo não, thi thoảng lại ừng ựng nuốt vào rồi ngẩng đầu lên trời không ngừng ca thán :

Ân cần đưa tiễn rời Thiên Thai,

Tiên cảnh từ nay khó có ngày.

Vân Dịch lúc về nên nhắm nháp,

Ngọc Thư khi rỗi chớ xem hoài.

Hoa đang cửa động mong còn mãi,

Nước đến trần gian chẳng đảo hồi.

Vương vấn đầu khe nơi giả biệt,

Non xanh trăng tỏ dấu rêu đài.!!.

Thanh âm từ miệng lão truyền ra vang vọng khắp sơn phong, tựa một lời ca thán lại như một hồi tự sự, khi trầm khi bỗng, khi thì du dương day dứt, có khi lại nhạt thênh như gió mát .

Thiếu niên đã leo lên bậc tam cấp cuối cùng, lời thơ kia cũng vừa vặn lọt vào tai, hắn ở đó ngẩn ngơ non nửa ngày trời cố tình lặp đi lặp lại cốt học sao cho thuộc, mặc dù còn không hiểu ý tứ ẩn chứa bên trong thế nhưng bản thân hắn cảm giác, bài thơ này vô cùng sâu xa huyền diệu .

" Cõi Thiên Thai ! Đâu là cõi Thiên Thai ? " Hắn lẩm bẩm như tự hỏi chính bản thân mình, trong ánh mắt mặc dù có mông lung nhưng đồng thời cũng ngập tràn lửa nóng .

Đúng lúc này, trên tảng đá lão nhân kia vừa vặn chuyển dời ánh mắt, trầm mặc nhìn thiếu niên lạ mặt nhàn nhạt hỏi : " Tiểu tử ! Ngươi từ đâu đến ? Leo lên đây để làm gì ? ".

Thanh âm nghe thì nhu hòa, nhưng đi vào tai lại cực kỳ băng lãnh, thiếu niên thoáng giật mình sau đó hướng về phía trước chắp tay nhẹ ôm quyền : " Vãn bối đến đây để tu Tiên ! " .

" Ngươi đi tu Tiên sao lại vác theo bó củi lớn đến thế kia ? " Lão nhân bỉu môi cười, tò mò hỏi .

" Cha ta nói, ngày xưa ông ấy từng ban ân cho một vị tu sĩ, tu sĩ kia trước khi rời đi có lời hẹn : Nếu Tống gia sinh được nam hài, qua bảy tuổi thì đưa lên núi bái vào Thiên Hằng Tông , hôm nay ta đến là để bái sư học Đạo, thế nhưng suốt mấy năm gia viên mùa màng thất bát, không có gì để làm lễ vật, chỉ có củi trên núi, là ta giữa đường chặt xuống ! " Thiếu niên thật thà đáp .

" Sao ngươi không chặt bó nhỏ hơn cho tiện bề mang vác, rốt cuộc cũng là củi hà tất phải câu nệ nhiều ít, lớn nhỏ ? " Lão nhân gật gù hỏi .

" Lễ bạc tất phải nặng, nếu ta đưa đến một nhánh củi mục, nói đó là lễ vật, chẳng phải đã quá xem thường tông môn các người rồi! Mặc dù vãn bối thực sự có lòng thế nhưng chỉ sợ không ai chịu hiểu cho " Thiếu niên nhàn nhạt đáp lời, trong thanh âm không nghe ra được chút nào là giả tạo.

" Ngươi vác bó củi kia đi được bao xa ? " Nghe đến đây thì vẻ mặt lão nhân bỗng nhiên giãn ra, lão nhẹ gật đầu sau đó tiếp tục hỏi .

" Núi này cao bao nhiêu thì ta đã đi được bấy nhiêu ! "

" Tốt ! Vậy vị tu sĩ mang ơn cha ngươi ngày đó tên gọi là gì ? "

" Hoàng Long đạo nhân ! " .

Cuộc hội thoại này kéo dài hơn nửa canh giờ, thiếu niên trước sau vẫn mang trên vai bó củi, cho đến một lúc hắn không chịu đựng được mà ngã quỵ trên mặt đất thì lão nhân kia mới ngừng luyên thuyên, lão vuốt ve chòm râu, liên tục gật đầu ra bộ vừa ý.

" Ngươi có thể bỏ bó củi kia xuống để cùng ta nói chuyện, tại sao ngươi lại không làm như vậy " Lão nhân đăm chiêu, tò mò hỏi.

" Đây là lễ vật ta mang đến để bái sư, chưa trao tận tay cho người được nhận thì dứt khoát không bỏ xuống! " Thiếu niên lúc này đã quỳ gối trên mặt đất, hai bên thái dương mồ hôi chảy ròng ròng, trong đôi mắt cũng ngập tràn tơ máu, hắn cắn răng kiên định đáp .

Thế nhưng nội tâm lại âm thầm chửi rủa :" Tiên sư bà ngoại ngươi lão tặc già, muốn gì nói nhanh a ! Nếu trước khi đi cha ta không dặn như vậy há lão tử lại rảnh rỗi ở đây cùng ngươi đôi co ! " .

Thiếu niên này tên gọi Tống Thanh Bạch là người của Lữ Gia Trang dưới núi, thực sự thì trước sau hắn không hề nói sai, thế nhưng trái với vẻ ngoài nhu thuận của mình, Tống Thanh Bạch lại là một kẻ rất tinh khôn, cũng vô cùng lẻo mép .

Hôm qua trước khi rời nhà cha hắn dặn :" Trên núi có một lão đạo sĩ thường ngày vẫn ngồi trước cửa sơn môn uống rượu ngâm thơ, vốn là nội môn trưởng lão của Thiên Hằng Tông, quanh năm suốt tháng chỉ ngồi đó, nhìn trúng kẻ nào liền đưa vào tông môn làm tân sinh đệ tử " Dặn hắn làm sao diễn kịch cho khéo, mà về khoản này thì Tống Thanh Bạch thực sự rất có tạo nghệ .

Thiên Hằng Tông, tông môn tu chân duy nhất của Xích Địa Quốc, hàng năm thường mở cửa thu đồ, thế nhưng địa phương diễn ra khảo hạch lại nằm ở sau núi, Tống Thanh Bạch thiên tân vạn khổ vác củi leo lên chín trăm bậc tam cấp cốt chỉ để gặp lão giả này, bởi vì bản thân hắn hoàn toàn không có căn cơ tu đạo.

Như lời cha hắn nói, chỉ cần làm cho lão vừa lòng là có thể đường hoàng nhập tông mà không cần phải thông qua bất cứ dạng khảo hạch gì, đây là lời cha hắn, cũng chính là lời mà vị tu sĩ tên gọi Hoàng Long trước khi rời đi dặn lại .

" Tốt ! Tiểu tử nghe ta hỏi : Ngươi tu Đạo để làm gì? " Lão giả nhìn thanh niên trước mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng vừa ý, ngoài hiền lành chất phác ra, kẻ có thể vác bó củi nặng như vậy đi suốt vạn trượng lộ trình đường núi chứng tỏ Đạo tâm hắn tuyệt đối không phải dạng tầm thường .

" Ta tu Đạo để thay đổi vận mệnh, thay đổi nhân sinh chính mình, ta tu Đạo là để trường sinh, là để làm cường giả, để có đủ thực lực bảo hộ cho gia viên, cho thân nhân bằng hữu " Tống Thanh Bạch nhàn nhạt đáp, lúc này hắn quên hết mệt mỏi, cứ mỗi lần nhắc đến hai từ " Tu Đạo " Bản thân hắn liền cảm giác vô cùng phấn khích, tựa hồ có một cỗ lôi kéo, một sự tương liên kỳ lạ nào đó khó nói thành lời.

Ngôn từ cùng thái độ của Tống Thanh Bạch khiến cho lão giả thoáng động dung, thường thì những tu chân nhân sĩ khi bước chân lên con đường tầm Đạo chỉ có duy nhất cho mình một mục đích, một lý tưởng, mà mục đích này về sau chính là quả Đạo tâm tồn tại cùng bọn họ suốt một lộ trình thật dài, mãi cho đến tận khi mãn cục.

" Ngươi là kẻ tham lam ! " Lão giả quắc mắt, gằn giọng nói, trầm ngâm một chút lại nhanh chóng tiếp lời : " Người trẻ thật sự cần tham vọng, dù sao cũng là Đạo tâm của ngươi, củi này ta nhận, bây giờ thế này, tiểu tử ngươi đi ngược xuống núi, sơn môn phía sau mới chính là địa phương diễn ra khảo hạch, ở đó nếu vượt qua được ba vạn bậc thang sẽ có thể đường hoàng bái vào Thiên Hằng Tông ta, làm tân sinh đệ tử ! "

 

Nghe đến đây, Tống Thanh Bạch bỗng nhiên trố mắt, hai miệng há hốc, liên tục lắp bắp như muốn nói điều gì, rốt cuộc bởi vì kiệt lực hắn ngã vật trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, nhưng trước khi ngã xuống cũng không quên gằn giọng chửi đổng một câu : " Tiên sư bà ngoại ngươi, lão tặc tử ! " .

Lão giả trầm ngâm ho khẽ, lại nuốt vào một ngụm rượu nhỏ, ung dung lắc đầu cảm thán : " Ta quên nói, nhân gia nửa tháng trước đã bị đuổi khỏi Thiên Hằng Tông rồi, vốn nhìn trúng ngươi, tiểu tử a! Chỉ tại ngươi mệnh khổ cũng không nên trách ta làm gì " .

Dứt lời, nhoáng cái hắn đã bước xuống bên cạnh, dáng người tiều tụy, nhẹ nhấc chân một đá, đạp Tống Thanh Bạch thuận lợi lăn ngược trở lại.

Bạn đang đọc Vạn Năm Vấn Đỉnh sáng tác bởi nguyentranvu

Truyện Vạn Năm Vấn Đỉnh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyentranvu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.