Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh hồn oán hận áo đỏ (10)

Phiên bản Dịch · 3890 chữ

Chương 11 : Linh hồn oán hận áo đỏ (10)

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Cái tay nhỏ nhắn kia bỗng nhiên mọc ra móng tay dài bốn năm centimet, chọc thủng da thịt mỏng manh của người nam đen gầy, đâm sâu vào bên trong.

Người nam đen gầy la hét thảm thiết, đau đến mức muốn ngất xỉu rồi bóp giữ cái tay trắng bệch kia để rút ngón tay của mình ra nhưng lại uổng công vô ích.

“ Cứu mạng!!!” người nam đen gầy thảm thiết kêu lên.

Giang Nhụy và Trương Bân cách gần đó, lập tức lao tới kéo lấy cậu ấy, “ Cạch” một tiếng, cửa tủ mở ra,, một chiếc cổ đứt sâu rơi rớt máu đen chui ra!

Là ma nhi!

Giang Nhụy và Trương Bân sợ tới mức hồn bay phách tán, quay đầu bỏ chạy, hiển nhiên là không quan tâm tới người nam đen gầy nữa.

Một giọt máu đen rớt lên mu bàn tay của người nam đen gầy, kèm theo một hồi tiếng vang dè dè, người nam đen gầy thoáng chốc ngũ quan co rúm, tiếng hét xé tim xé phổi, giống như ác quỷ ở 18 tầng địa ngục.

Trong tích tắc, da thịt trên mu bàn tay cậu ta liền bị mục ruỗng sạch sanh sanh, chỉ còn lại khung xương trắng xám, máu hòa lẫn với mủ không ngừng rớt xuống.

“ Cứu cứu…. cứu tôi với!! Tạ ca!”

Không có ai cứu cậu ấy, đau đớn xuyên tim, người nam đen gầy tuyệt vọng hô lên tên của nam người mới dịu dàng thanh nhã kia.

“ Rầm” một tiếng động lớn, một cái chân giẫm lên cửa tủ.

Biến cố quá nhanh, ma nhi không kịp rút đầu lại, cái cổ đứt thoáng chốc bị cửa tủ kẹp lại.

Tạ Tinh Lan sống chết đè giữ cửa tủ, lực đè ép đột ngột tăng mạnh, ma nhi kêu thảm thiết khiến người ta cảm thấy chấn động tận xương tủy.

Tạ Tinh Lan cười nhạo.

Lực đạo trên tay ma nhi lỏng dần, Tạ Tinh Lan nắm bắt thời cơ, không hề do dự hắn đạp cho người nam đen gầy văng ra.

Người nam đen gầy bắn xa ra một đoạn nhỏ, cái đốt ngón tay mục ruỗng không còn thành hình ngón tay “ Lạch tạch” một tiếng rơi trên nền đất, tính mạng coi như là được giữ lại rồi.

Ma nhi trong tủ bị chọc giận lôi đình, nội khí tứ tung: “ Lại là mày, tao phải giết chết mày!!”

Cái tủ như sắp vỡ tung tới nơi, Tạ Tinh Lan đột nhiên phản ứng ngược đời, mở tung cửa tủ, mặt mày không hề có chút kiêng kị.

Mất đi ngăn trở, tay ma nhi nhanh chóng thò ra, mắt hễ thấy là phải bóp nát cổ Tạ Tinh Lan, Nghiêm Kính đứng im, tuyệt vọng hét nói : “ Tạ ca!!”

Tạ Tinh Lan lại không hề nhúc nhích, cười khích một tiếng chế nhạo, lạnh lùng phun ra câu: “ Mày muốn mẹ mày nhìn thấy ban ngày lần nữa, thì cút đi cho tao.”

Cái tay ấy dừng lại cách cổ họng mỏng manh của hắn trong gang tấc, trong lòng run rẩy không cam chịu, cuối cùng vẫn phải rút tay lại.

Ma nhi biến mất, nguy hiểm được đẩy lùi.

Giang Nhụy mặt mày thất sắc, nước nước chảy ào ào, hai chân của Trương Bân mềm nhũn ngã bệt trên nền nhà.

Nghiêm Kính thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch lên sô-fa: “ Tạ ca anh dọa em chết khiếp rồi!”

Cậu ấy đột nhiên nhận ra được điều gì đó, nuốt nuốt nước bọt : “ Anh không phải người bình thường à…?”

Có thể khiến cho quỷ chịu thua, Tạ Trì hắn………..

“ Không có kĩ năng gì ẩn chứa cả đâu.” Tạ Tinh Lan nói qua loa đại khái vậy.

Tạ Tinh Lan chỉ là không muốn để chó ma nhi đắc ý, với cái chuyện cứu người lúc nãy hẵn không mấy có hứng thứ, chỉ là tiện thể thì làm thôi.

Tiếng la hét của người nam đen gầy khiến người ta sởn cả da gà, đau đớn khó chịu, cậu ta bất chấp sống chết bưng đỡ tay trái, đau tới mức lăn lộn giãy giụa trên nền nhà.

Tạ Tinh Lan khẽ nhíu máy, qua xem thử, diện tích mục rữa trên tay người nam đen gầy đang lan rộng, muộn thêm chút nữa, hơn nửa cơ thể sẽ hóa thành một vũng máu.

Tạ Tinh Lan từ trên chiếc bàn bên cạnh nhặt lấy một con dao gọt hoa quả, ngón tay xinh xắn thon dài rút ra một con dao lóe lên ánh sáng bạc.

Hắn móc bật lửa ra, từ từ chậm chậm lại tỉ mỉ kĩ càng khử trùng mũi dao, dường như rất thành thạo thân quen với thứ đồ lạnh lùng và nguy hiểm này.

“ Muốn tay hay là muốn mạng?” Tạ Tinh Lan làm xong xuôi mọi thứ rồi ngồi xổm xuống, giọng điệu hỏi han rất bình tĩnh không gai gợn, tinh thần mang theo chút mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn.

Người nam đen gầy suy sụp khàn giọng gào lên: “ Muốn mạng!!”

Tiếp tục mục rữa nữa thì cậu ta không chỉ đơn giản là phế hỏng cái tay đâu!

Giang Nhụy và Trương Bân kinh sợ nhìn mũi dao sắc nhọn từng chút từng chút cắt qua da thịt của người nam đen gầy, phần thịt lành lặn thì giữ lại, phần mục rữa thì gọt đi, cả quá trình trông rất hoàn hảo và tinh tế giống như cả một nghệ thuật.

Giá như thứ hắn cắt không phải là thịt người.

Cái người dùng dao mặt mày lạnh tanh, cảm xúc thờ ơ không thiết xung quanh, dường như là không có gì có thể gây hấn cho hắn.

Giang Nhụy và Trương Bân đứng trông xem, trong lòng dần dần nổi lên chi chít sự rùng mình ớn lạnh.

Bọn họ rốt cuộc ngu muội nhiều bao nhiêu mới cảm thấy cái người thanh nhã trước mắt mình rất tốt tính, có thể lợi dụng thêm, bọn họ trước đây lại còn tính toán với Tạ Trì.

Hai người họ cứ hễ nghĩ tới trước đây có suy nghĩ này ở trong đầu, là hai chân run lên từng hồi, dường như chính mình đã là quầy thịt chết dưới lưỡi dao của Tạ Trì.

Người này chỉ cần trong hai ngày có thể hoàn thành được một nửa chủ tuyến, vốn dĩ không dựa vào may mắn, mà là thực lực thật sự khủng khiếp.

Khán giả theo dõi bên ngoài bộ phim trầm lặng một lúc:

“ Cái con người này đúng là…. Băng, Hỏa hai kiểu tính tình”

“Khoảng cách tương phản quá lớn da đầu tao ngứa ra lên rồi”

“ Hắn lắm mặt thế, cái nào mới là bộ mặt thật đây, trời đất ơi”

“ Thiểu năng trí tuệ thì không nói làm gì, đằng này đ.m còn đập đầu, kẹp đầu vào tủ, từ lúc nào mà ma nhi phải chịu sự bức xúc này thế, tao đi chết đây”

“ Cảm giác càng ngày càng biến thái, nhưng mà tao lại thích!”

“ Tao xem loại thủ pháp này, nghề nghiệp không phải bác sĩ, nhưng mà thôi ….bỏ đi tao không nói nữa, suy nghĩ này rất đáng sợ.”

“Tao thành fan cuồng mất rồi, bấm theo dõi rồi nhé”

Tình trạng người nam đen gầy không mấy lạc quan, may mắn là ngày đầu tiên Tạ Trì ra ngoài mua đồ đã suy nghĩ tới việc có khả năng bị thương, nên đã chuẩn bị hộp cứu thương, trong hộp cứu thương có đầy đủ băng gạc, thuốc men.

Giang Nhụy và Trương Bân tốn rất nhiều công phu, tình trạng của người nam đen gầy mới miễn cưỡng ổn định dần, gắng gượng tới khi hết giờ làm việc đưa đi bệnh viện thì sẽ không vấn đề gì.

Mới sớm ngày thứ hai, khi Tạ Trì lấy lại được cơ thể, phát hiện mình đang trong tư thế thoải mái ngủ trên ghế sô-fa, trên người đắp một tấm thảm lông mỏng mỏng, trên tay nồng nặc mùi thuốc khử độc.

Đầu âm ỷ choáng váng, hạch bạch huyết hơi đau, Tạ Trì giơ tay lên sờ trán, cảm giác nhiệt độ có chút bỏng tay.

Hình như là sốt nhẹ rồi.

Tạ Trì ngơ ngác hai giây, thầm nghĩ bụng quả nhiên bệnh tình là do phim kinh dị này mang đến cho hắn.

Hắn tự phát bệnh.

Giang Nhụy thấy hắn tỉnh rồi, đáy mắt ẩn chứa sự tôn kính và e ngại sâu sắc: “ Tạ ca cậu có khát không? Tôi…tôi đi rót chút nước cho cậu nhé.”

Tạ Trì thoáng thấy tay cô ta hơi run run, ánh mắt ngưng lại.

Giang Nhụy sợ hắn?

“ Không cần đâu,” Tạ Trì thong thả chậm rãi chỉnh đốn lại các nếp nhăn trên áo sơ mi, “ bọn họ đâu hết rồi?”

Giang Nhụy buồn rầu nói : “ Nghiêm Kính đi mua đồ ăn sáng, Trương Bân đang dưới tầng trệt gọi xe, chuẩn bị đưa Trịnh Minh vào viện…”

Trịnh Minh là tên của người nam đen gầy.

Đi viện? Chắc là tối qua Trịnh Minh bị thương rồi.

Tạ Trì kinh ngạc với thái độ của Giang Nhụy, nhưng lại không hỏi nhiều, chắc hẳn tối qua Ca Ca đã làm chuyện gì đó kinh người, Tạ Trì đã quen với những việc như thế này.

“ Trịnh Minh sao rồi?” Tạ Trì tiện miệng hỏi thăm nói.

Giang Nhụy cười mếu méo : “Tay trái phế hoàn toàn rồi, cũng chỉ hi vọng sống được tới lúc kết thúc quay phim bình phục lại, cũng may mắn có cậu, cậu ta mới có triển vọng vượt qua được.”

Tất cả tổn thương mà diễn viên trong phim kinh phải chịu đều thuộc tổn thương cho nhân vật trong phim, cho nên một khi quay phim kết thúc, diễn viên thoát li khỏi nhân vật, diễn viên tự nhiên sẽ bình yêu vô sự, không còn tổn thương gì hết.

Tay đứt mọc lại đối với ứng dụng mà nói đều là chuyện cỏn con không đáng kể.

Tạ Trì khẽ gật đầu, từ câu nói đó có thể đại khái cảm nhận được tối qua đã xảy ra chuyện gì.

“ Mới nói đi bệnh viện à?” Tạ Trì chỉnh đốn xong quần áo thì đứng dậy, như có chút suy nghĩ, : “ Tôi cũng đi một chuyến.”

………………..

Tới bệnh viện, Tạ Trì đi thanh toán trước phí làm xét nghiệm máu.

Tại cửa đợi kết quả, Nghiêm Kính ngồi trên chiếc ghế bên ngoài phòng kiểm tra, đem xíu mại mới mua đưa cho Tạ Trì: “ Anh, anh khó chịu ở đâu à?”

Tạ Trì tiếp lời, nhưng lại không có chút thèm ăn : “ Hơi sốt một chút”

“ Hay là ngủ không ngon?” Nghiêm Kính cảm thấy câu này cậu ấy hỏi có chút dối lòng, trong phim kinh dị ngủ không kiêng nể gì chính là Tạ Trì.

Tạ Trì cười nhưng không nói.

“ Số 47!” Bác sĩ trong phòng kiểm tra đằng sau gọi hắn.

Nghiêm Kính cùng Tạ Trì đi vào, nữ bác sĩ chỉ tay vào vài mục chỉ số trên tờ thử nghiệm máu, sắc mặt có chút nặng nề: “ Tiểu cầu và hồng cầu của cậu thụt giảm, bạch cầu tăng…”

Tạ Trì thầm nghĩ trong lòng nói một tiếng quả nhiên là thế rồi mỉm cười lắng nghe.

Nữ bác sĩ ban đầu gặp người đàn ông đẹp trai thanh nhã lại trẻ tuổi,trong lòng có chút luyến tiếc và lo ưu, kết quả là nhìn dáng vẻ hắn hồn nhiên như không, không thể không cảm thấy ngấm ngầm bồn chồn, bây giờ con người ta lại nhẹ tính mạng mình đến thế.

Nữ bác sĩ vỗ về nói : " Khả năng cậu phải ở lại đây, làm xét nghiệm trích tủy để xem tình hình cụ thể như thế nào."

Nghiêm Kính vốn dĩ không hiểu mấy chỉ số kia có ý nghĩa gì, nghe thấy trích tủy, hoảng sợ tới mức xíu mại cầm trong tay rơi bịch xuống đất.

" Không cần đâu," Tạ Trì có được câu trả lời mình muốn, khẽ nhẹ cúi đầu hướng về nữ bác sĩ, rồi lôi Nghiêm Kính đi ra khỏi phòng khám.

" Quay lại!" Nữ bác sĩ nhanh chóng đứng dậy, gọi hắn từ đằng sau, " Vấn đề khá là nghiêm trọng! Còn có khả năng là bệnh máu trắng nữa! Cậu đừng có mà coi thường."

Tạ Trì cảm tạ ý tốt của cô ấy, đành lòng vẫy vẫy tay chào cô ấy,

Nữ bác sĩ ở phía sau giậm chân bức xúc nói : " Kiểu người gì thế không biết, có bệnh mà không tìm căn nguyên, không sợ chết à!"

"Theo như tao nói lúc trước"

"Hắn rất là nhạy bén, nhưng lại không chê phí chuyện mà tới bệnh kiểm tra, cũng may là đã để lại tâm nhãn.

"Đây xem như là tin tức then chốt nhỉ?"

"Tao tò mò rằng con trùng kia rốt cục tình trạng thế nào rồi."

Xíu mại của Nghiêm Kính ăn không thơm nữa rồi, tai kéo theo mắt, cẩn thận nghiêm túc nói :" Ca, có phải anh mắc bệnh ở thế giới hiện thực không, mới tới nơi này hi vọng chữa khỏi?"

"Không phải" Tạ Trì sờ sờ đầu cậu ấy, khẽ giọng nói : anh chắc chắn 100% nguyên nhân là do bộ phim kinh dị mang lại."

"Vãi thật!" Nghiêm Kính sợ hãi, " Mới có hai ngày đã mắc trọng bệnh, sao lại thế được."

Nghiêm Kính nhận ra được điều gì đó, ngoắt cái cúi đầu nhìn ngón tay trỏ của mình.

Một giây sau, biểu cảm của cậu ấy khó coi cực độ :" Do con trùng?"

Ý đồ này thật là quá nham hiểm?? Lại còn có thể hại người khác mắc bệnh??"

Tạ Trì khẽ "Ừ" một tiếng.

Nghiêm Kính đột nhiên hốt hoảng:" Tạ ca, anh bị cổ trùng cắn như thế, vậy chúng ta đều đã bị cắn...thế em có nên cũng đi làm xét nghiệm máu không nhỉ?"

Tạ Trì : " Ừ được "

Ở cửa chờ đợi kết quả xét nghiệm của Nghiêm Kính, Tạ Trì đi kiếm thuốc trì hoãn triệu chứng bệnh, thời gian của bộ phim kinh dị này lâu nhất là 7 ngày quay, nếu hôm nay đã qua ngày thứ hai, thì hắn chỉ cần gắng gượng vượt qua nhiều nhất là năm ngày nữa.

Xem ra phải đẩy nhanh tiến trình, hắn phải gấp rút làm sáng tỏ chi tiết chân tướng sự việc xảy ra mười tám năm trước.

Bà chủ sát hại nữ quỷ điểm này thì có thể chắc chắn, động cơ bà chủ kia làm chuyện này vẫn phải cần điều tra làm rõ.

Hỏi người đương sự bị hại thì không ra toàn bộ đầu đuôi sự việc.

Tạ Trì khẽ cười, thế thì hắn chỉ có thể vượt khó khăn mà bước lên thôi, đi hỏi thẳng" kẻ giết người" là cái bà chủ kia, không thể công kích thì hắn còn có cách khác.

Rất nhanh sau đó Nghiêm Kính đi ra, vẻ mặt ngỡ ngàng đi tới trước mặt Tạ Trì: " Tạ ca, máu của em tất cả chỉ số đều bình thường, chỉ có tiểu cầu hơi cao chút, bác sĩ nói do em bị thiếu máu."

Tạ Trì trầm lặng không nói.

Tác dụng phụ của việc hắn bị cổ trùng cắn là sinh bệnh, tác dụng phụ của việc cổ trùng cắn trên Nghiêm Kính và những người khác vẫn chưa xuất hiện, nhưng Tạ Trì tin chắc là có, dầu sao bọn họ cũng đều bị cắn qua.

Chỉ là hiệu quả hiện tại không giống với hắn.

.........

Chiều năm giờ, bà chủ tới kiểm tra công ty định kì, đúng sáu giờ bà ta vào kho để xe dưới hầm, ba phút sau, siêu xe của bà ấy từ trong hầm lái ra ngoài.

Tài xế cầm lái, còn bà ta ngồi ở ghế lại phụ.

Tạ Trì và Nghiêm Kính lúc này đang ngồi trong một chiếc xe thuê màu xanh tầm thường.

Tạ Trì nhìn xe của bà chủ từ từ hòa vào dòng xe trên đường : " Bác tài ơi, làm phiền giúp tôi theo sát chiếc xe trước mắt, là cái xe biển số xxxxxx kia kìa."

Bác tài chần chừ hoài nghi nhìn chăm chăm hai người ngồi sau qua gương hậu rồi lắc đầu liên tục : " Tôi không làm việc kiểu loại này đâu, các cậu mau xuống xe đi!"

Tạ Trì vội nói : "Bác tài, thật không dám giấu, trên xe kia có bạn gái của anh trai cháu, anh trai cháu mới nhận được tin nhắn của bạn gái nói phải tăng ca, kết quả là quay đầu cái nhìn thấy cô ta lên siêu xe của một người đàn ông lạ...."

Tạ Trì nói tới đây, dáng vẻ lúng túng khó nói ra lời, bác tài bỗng nhiên suy nghĩ thông suốt, vẻ đồng tình liếc nhìn Nghiêm Kính tướng mạo xấu xí ngồi bên cạnh Tạ Trì, thầm nhủ một tiếng thì ra là đi bắt quả tang trên giường.

Nghiêm Kính nhân lúc thích hợp bo nắm đấm, khuôn mặt đầy ấm ức, trong lòng thì thầm nhủ mình khổ ép, phải bất đắc dĩ diễn loại nhân vật này.

Bác tài liền nới lỏng cảnh giác :" Vậy được, nhưng tôi chỉ theo tới bên ngoài chứ không vào trong đâu."

Tạ Trì không cần suy nghĩ nói: " Không vấn đề gì"

" Tôi cảm giác hắn lại định gây nhiễu rồi hahahahahaha."

" Hắn làm thế làm gì nhỉ, cho dù hắn theo dõi bà chủ tới gần nhà bà ta thì cũng đã làm sao, hắn vẫn không thể vào nhà."

" Muốn trộm tài liệu, đâu có dễ dàng như vậy chứ, nơi bà chủ đi tới làm saho có thể không có bảo vệ được chứ, đến cửa lớn hắn đều không vào được chứ đừng nói vào nhà người ta.”

“Phía trước đừng vội lập flag, với người này thì không để dùng tư duy của người bình thường để suy nghĩ về hắn.”

“Không phải chứ, dù sao xã hội hiện đại bây giờ, mày thực sự tưởng là có cái kiểu thần không biết quỷ không hay lẻn vào nhà người ta, lấy được thứ mình cần lấy mà không bị ai phát hiện sao?”

Taxi cuối cùng đậu ở của một khu biệt thự cao cấp.

“ Ở đây một mét vuông tới mười vạn tệ ấy nhỉ” Bác tài xuýt xoa một câu, càng thể hiện đồng tình với anh bạn lùn bên cạnh cậu bạn đẹp trai.

Nhìn dáng điệu bạn gái của anh bạn lùn thật sự cặp với đại gia rồi.

Bà chủ ở phía trước xuống xe, bác tài nhìn thấy bà ta bụng to vượt mặt, sững sờ, không kìm được nói buột thành lời : “ Tiểu huynh đệ, cậu quá thảm rồi, đứa bé này cũng hơn nửa phần không phải của cậu.”

Trên trán Nghiêm Kính nổi cả hai nhịp gân xanh,

Tạ Trì vỗ vỗ vai cậu ta, biểu thị rằng hắn sẽ ghi nhớ sự hi sinh của Nghiêm Kính.

Hai người từ trên taxi đi xuống, Tạ Trì kéo Nghiêm Kính qua một bên, khẽ nói: “ Bây giờ em cứ chơi loanh quanh gần đây, âm lượng điện thoại mở bé bé thôi, đợi điện thoại của anh, sau khi nhận được điện thoại của anh thì lập tức gọi taxi lại, chúng ta tức tốc quay về làm việc.

Nghiêm Kính chăm chú lắng nghe, phấn khởi lạ thường : “ Vâng”

Tạ Trì moi ra trong túi quần một cái kính, bắt đầu tút tát lại dung mạo.

“ Sao tao cảm thấy cái bài này quen thế”

“ Hahahahaha đoán ra rồi”

Nghiêm Kính không kìm nổi nói: “ Tạ Ca, anh thật là có thể lẻn vào trong không? Khu biệt thự này trông vẻ an ninh rất tốt, chỗ nào cũng có camera theo dõi, mà anh đến thẻ vào cổng cũng không có….”

“ Thử xem sao.” Tạ Trì nói.

Đợi cho Nghiêm Kính đi ra xa, Tạ Trì trước tiên đi tới tiệm bán hoa một chuyến, mua một bó hoa hồng, sau đó quay lại gần cửa ra vào khu biệt thự.

Mấy thiếu nữ ra ngoài chạy bộ buổi tối thoáng thấy cái người mặc quần áo gọn gàng chỉnh tề, lịch sự tao nhã, không kìm được rồi thì thào độc thoại: “ Đây chắc là tới thăm bạn gái rồi? Lãng mạn quá! Còn đem cả hoa!”

“ Mấy đứa FA ghen tị”

“ Đẹp trai quá, chân dài thế.”

“ Ài? Anh ấy đi lại chỗ chúng ta này! Nói mau, có phải bạn trai của ai không?”

“ Không phải tớ.”

Tạ Trì có chút ngại ngùng tiến lên phía trước: “ Chào các bạn, mình mới tan làm, muốn cho bạn gái một sự bất ngờ, đến mới phát hiện ra mình không vào được bên trong, cho nên không biết có thể…”

Tạ Trì lúng túng liếc mắt về hướng phòng bảo vệ, trong tay một đóa hoa hồng tươi đẹp ướt át, sang chảnh rực rỡ.

Đám con gái rất thích thú : “ Bọn em đưa anh vào!”

“ Vậy làm phiền rồi.” Tạ Trì rất lịch thiệp nói cảm tạ, đưa mắt nhìn về tòa nhà đặc định, trên mặt thản nhiên chất chứa nụ cười kiểu mới chìm vào trong tình yêu.

“ Bạn gái anh ở chỗ này hả?” Người như ngợ ra, rồi cười ý trêu ghẹo.

Tạ Trì cười cười rồi gật đầu.

“ Cô ấy hạnh phúc thật đấy!”

Mấy người vừa nói vừa cười đi lại chỗ quẹt thẻ ra vào, bảo vệ nhìn thấy khuôn mặt lạ lẫm, bước lên hỏi thăm: “ Vị này là….”

Một cô gái trong số đó đảo đảo mắt rồi nói : “ Là bạn của cháu.”

Bảo vệ lập tức gật đầu cho đi qua.

Tạ Trì thuận lợi đi vào trong kho biệt thự, cười nói: “ Cảm ơn mấy bạn nhé.”

“ Tận hưởng nhé, chúc hẹn hò vui vẻ.” mấy cô gái xinh đẹp nháy nháy mắt nhìn hắn.

Tạ Trì khẽ cúi đầu, nụ cười thật khiến người ta như thấm đẫm gió xuân.

Đợi cho bọn họ đi rồi, nụ cười trên mặt Tạ Trì bỗng chốc thu nén lại, mặt không cảm xúc liếc nhìn bà chủ đi vào tòa nhà kia.

Bước tiếp theo là lẻn vào nhà bà ta.

Bạn đang đọc Ứng Dụng Diễn Viên Phim Kinh Dị ( Dịch Bàn Tơ Động ) của Diễn Viên Tế Rượu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.