Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9

Phiên bản Dịch · 1375 chữ

Tại sao hắn lại giết chết Tưởng Thanh Thanh, chính bản thân Tô Mặc cũng không thể nào giải thích được, những ngày tháng trước khi gặp lại Tuyết Thảo, hắn giống như một người bị bệnh, ăn không thấy ngon, ngủ không an giấc, ngày qua ngày bệnh càng trầm trọng, ngày qua ngày tinh thần càng thêm suy sụp…

Hôm đó khi về nhà Tuyết Thảo liền chẳng muốn nhìn thấy Tô Mặc, Tô Mặc cũng không miễn cưỡng nàng, mãi đến ba ngày sau, cuối cùng Tuyết Thảo không nhịn được nên khi ngồi ăn cơm nàng đã nói với Tô Mặc: “Ngươi đi đi.” Từ đầu đến cuối nàng và Tô Mặc hoàn toàn khác biệt, “Trước kia ngươi đã cứu ta, dẫn ta đến Thanh Lạc môn, lần này đến lượt ta cứu lại ngươi, trả lại cho ngươi ân tình ngày trước, chúng ta không ai thiếu nợ ai nữa.”

Tô Mặc vừa ăn cơm vừa bình thản trả lời “Không đi.”

Tuyết Thảo nghĩ nghĩ, dù gì bây giờ nàng cũng không thể đánh lại được Tô Mặc, hắn không đi nàng cũng chẳng còn cách nào cả. Vì thế nàng tiếp tục vùi đầu ăn cơm, “Tô Mặc, một ngày nào đó ta sẽ bị ngươi hại chết đấy.”

Tô Mặc híp mắt cười nói, “Trước lúc đó, ta sẽ cứu nàng.”

Tựa như trời uốn Tô Mặc thực hiện lời hắn cam kết, nửa tháng sau, sát thủ lại tìm đến, nhưng mà người cầm đầu lần này cư nhiên lại là Minh chủ võ lâm Tưởng Phương. Tưởng Phương là người ngoan độc lại giỏi tính kế, hắn đến đây nhất định là nắm chắc mười phần có thể giết chết được Tô Mặc…

Một nhóm bọn họ hơn mười người liền xông vào tiểu viện trong núi, đánh đổ hết dược liệu, lục tung và phá nát hết tất cả vật dụng trong nhà.

Tô Mặc dẫn theo Tuyết Thảo núp trốn trong một bụi cây trên đồi, Tuyết Thảo nhìn bọn họ, xiết chặt nắm tay…

Tô Mặc vỗ vỗ lưng Tuyết Thảo, bỗng nhiên nói “Tuyết Thảo à, ta vẫn chưa muốn chết đâu.” Hắn cười khe khẽ, ánh mắt lạnh lẽo giống như ba năm trước khi hắn ra tay đẩy nàng xuống vách núi, “Mục tiêu của bọn hắn là ta, Tuyết Thảo giúp ta dụ bọn họ rời đi có được hay không? Cho dù chỉ dụ đi một nửa, ta cũng giải quyết được số người còn lại.”

Tuyết Thảo im lặng nhìn Tô Mặc thật lâu, thình lình bật cười “Lần trước ta đã nói rồi mà, một ngày nào đó ta sẽ bị ngươi hại chết.” Ánh mắt chán nản, giọng hơi khàn nói “Tô Mặc, điều ta hối hận nhất cuộc đời là gặp được ngươi.”

Không buông bỏ được, cũng chẳng thể cắt đứt, hết lần này đến lần khác bị tổn thương, nhưng nàng vẫn ngốc nghếch đâm đầu vào hắn…

Tuyết Thảo đứng lên, không hề liếc mắt nhìn Tô Mặc, nàng dựa theo địa hình quá đỗi quen thuộc mà quay người chạy xuống núi, Tô Mặc híp mắt cười, Tuyết Thảo cũng không ngoái đầu nhìn lại, dần dần xa khuất, Tô Mặc nghĩ, hắn trái ngược nàng, điều khiến hắn hạnh phúc nhất cuộc đời là gặp được Tuyết Thảo, hắn gặp nàng năm mười sáu tuổi, nhặt nàng về nhà… Khi hai mươi sáu tuổi hắn gặp lại nàng, nhưng lần này lại là nàng nhặt hắn về nhà…

Cũng chỉ là… Một lần gặp nhau rồi ở bên nhau, một lần xa nhau rồi gặp lại nhau, kết cục cũng không có gì thay đổi…

Người Tuyết Thảo ma sát với các nhánh cây phát ra âm thanh sột soạt liền khiến bọn sát thủ phát giác “Hắn ở bên kia!”, “Đuổi theo!” Hai gã sát thủ đang muốn đuổi theo thì đột nhiên bị hai nhánh cây cắm phập vào đầu gối…

Tô Mặc từ trong bụi cây đứng dậy, nhạt nhẽo cười, thần sắc thê lương…

Tuyết Thảo quả nhiên vẫn còn ngốc nghếch và tâm tư quá đỗi hiền lành. Nàng hẳn không biết tính toán, trước đây hắn đã cứu nàng một lần, nhưng cũng giết nàng một lần, Tuyết Thảo cứu hắn một lần cũng nên giết hắn một lần mới đúng, nhưng hắn biết Tuyết Thảo mềm lòng, không thể nào xuống tay được, vậy thì hắn nên chủ động đem mạng của mình hoàn trả lại cho nàng, đây mới xác thực là hai bên không thiếu nợ nhau nữa…

Tưởng Phương nhìn thấy Tô Mặc lập tức giận dữ: “Tiểu tử nạp mạng đi!”

Tô Mặc lại dõi nhìn theo hướng Tuyết Thảo đã khuất dạng, xoay người thi triển khinh công chạy lên núi…

Hôm nay mạng hắn khó bảo toàn, hãy để hắn khiến nàng hận, để hắn khiến nàng chặt đứt nỗi nhớ nhung, không có nhớ nhung mong chờ thì sẽ chẳng còn đau khổ.

Kết thúc

Hôm sau Tuyết Thảo lại trở về nhà, trong nhà vắng vẻ lạnh lẽo, cảnh sân trước bừa bãi nhắc nhở nàng ở đây đã xảy ra chuyện gì, Tô Mặc đâu rồi nhỉ? Tốt nhất là chết đi. Tuyết Thảo lạnh lùng cười, sắc mặt không chút thay đổi. Nàng bắt tay dọn dẹp nhà cửa, nhặt đồ dùng trong nhà lên, nhặt thảo dược lên rồi phân loại rõ ràng.

Mãi cho đến lúc chạng vạng, căn nhà mới trở lại y như trước đây…

Tối đến, Tuyết Thảo muốn tắm rửa cho sạch sẽ, nàng đun sôi nước, lúc cởi quần áo thì một cây trâm gỗ chợt rơi xuống đất. Tuyết Thảo cầm trâm gỗ lên nhìn, kiểu dáng cực kì đơn giản, đuôi trâm khắc tinh xảo bốn chữ “Tô Mặc Tuyết Thảo”, chữ thật nhỏ nhưng cũng thật đẹp, người nọ nhất định đã dùng hết lòng mình để khắc…

Tuyết Thảo khẽ ngây ngốc, suy nghĩ trong đầu chợt bừng sáng tỏ, nàng đột nhiên hiểu rõ rất nhiều sự việc, giật mình nhận ra rằng Tô Mặc sẽ không thể nào quay trở về được…

Ngày hôm sau, Tuyết Thảo vẫn lên núi nhặt củi hái thuốc như trước, rồi về nhà bổ củi nấu cơm, nàng lại xúc hai chén cơm theo thói quen cũ, bưng vào nhà đặt lên bàn, Tuyết Thảo ngồi xuống, cầm lên hai đôi đũa, một ình và một đưa cho người đối diện, nhưng không ai tiếp nhận…

Tuyết Thảo ngây người thật lâu, giương mắt nhìn, trong ánh sáng mặt trời phản chiếu hình như có ai đó ngồi xuống, sung sướng hạnh phúc cười với nàng, nhưng khi nàng chớp mắt, người đó không còn nữa…

Tuyết Thảo cắm đôi đũa vào bát cơm tựa như dựng một tấm bia. Nàng vùi đầu ăn cơm, nhưng lại nếm được vị chua xót của những giọt nước từ trong mắt trào ra. Càng lúc càng chua xót hơn thêm, Tuyết Thảo chưa từng hận Tô Mặc như vậy, mặc dù ba năm trước đây hắn đã đẩy nàng xuống vách núi, nhưng khi đó nàng cũng chưa từng hận hắn…

Tô Mặc quả thật có bản lĩnh, những nơi hắn đã qua đều để lại dấu tích, ăn cơm, trang điểm, hái thuốc, xuống núi, tất cả đều trở thành hồi ức. Vì sao để nàng gặp lại hắn, vì sao trong nhà nàng luôn hiển hiện hình ảnh hắn ở khắp mọi nơi, nếu như từ lúc đầu hai người hoàn toàn xa lạ, thật tốt biết bao…

Không có khởi đầu thì sẽ chẳng có kết thúc, cũng sẽ chẳng có đớn đau…

Trời cao lại nhân từ đối với Tô Mặc, nhưng lại tàn nhẫn đối với Tuyết Thảo…

Gió thu ngoài cửa thổi vào, lướt qua khu vườn hoang vắng, phớt qua khuôn mặt thê lương của nàng…

Thì ra, mùa thu đã thình lình đến. Tuyết Thảo ngẩng đầu, lắng nghe tiếng lá cây cô tịch sột soạt, năm tháng sau này tựa như người đã mất hôm qua, không thể nào quay trở lại được…

==Hết==

Bạn đang đọc Tuyết Thảo của Cửu Lộ Phi Hương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.