Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Phiên bản Dịch · 916 chữ

Thời gian tựa như ngừng trôi, Tuyết Thảo ngây ngốc trong vòng tay Tô Mặc rất lâu mới chợt hồi phục tâm tình, nàng đẩy tay hắn ra, ho húng hắng: “Ngươi vào trước đi.”

Đóng cửa phòng lại, Tuyết Thảo vừa sắp xếp chăn gối vừa hỏi “Cửa thành đã khóa, sao ngươi có thể vào thành được?”

“Ta vào thành trước khi cửa thành đóng, nhưng vì mãi tìm nàng.”

Hắn không biết nàng trọ ở khách điếm nào, nên lần lượt đến từng khách điếm trong thành để hỏi… Tuyết Thảo ngưng sắp xếp gối chăn, xoay đầu nhìn Tô Mặc, dường như sự thắc mắc bấy lâu đè nén trong lòng bùng lên không kiềm chế nổi, Tuyết Thảo mở miệng hỏi: “Vì sao bây giờ ngươi lại đối với ta tốt vậy? Ba năm trước đây…” Vì sao hắn có thể nhẫn tâm đẩy nàng xuống núi…

Tuyết Thảo bỏ lửng câu hỏi, nhưng Tô Mặc lại hiểu rõ hết những gì nàng muốn nói…

Ba năm trước đây, hắn vì khát khao tham vọng quyền lực, nên đã cưới Tưởng Thanh Thanh, con gái của võ lâm minh chủ làm vợ, Tưởng Thanh Thanh vốn không thích Tuyết Thảo, ép buộc hắn ra tay đẩy Tuyết Thảo xuống vách núi. Khi đó lòng hắn bừng bừng tham vọng quyền lực không thể buông bỏ được, cũng khi đó hắn cho rằng buông bỏ Tuyết Thảo tựa như bỏ đi một viên cờ, nhưng không ngờ rằng hằng đêm sau đó, hắn luôn giật mình thức giấc giữa đêm khuya, con tim giá buốt, đau khổ tột cùng…

Bấy giờ Tô Mặc mới biết tình yêu là như thế nào, mối tương tư khắc vào tận xương cốt ra sao. Hắn đi tìm nàng, nhưng không biết tìm nàng ở đâu, Tô Mặc hận không thể tự chặt tay mình, hận không thể quay ngược thời gian để giết chết Tô Mặc ngày đó…

Nhưng năm tháng vẫn mãi trôi chẳng thể nào quay trở lại, giá như hắn biết trước thế này thì đã không làm, nhưng cũng chỉ giá như mà thôi…

Bây giờ trời xanh như bỗng nhân từ với hắn, khiến cho hắn gặp lại được Tuyết Thảo, hắn sao có thể để tuột mất bảo vật trong tay mình.

“Ắt hẳn nàng biết cảm giác mất đi rồi tìm lại được mà.” Tô Mặc cụp mắt, thì thầm “Ta chỉ sợ lại mất nàng một lần nữa.”

Tuyết Thảo nhìn thấy thần sắc Tô Mặc như vậy thì đành ngó lơ, có hỏi đến cùng cũng chẳng còn ý nghĩa, đáp án cho sự việc lúc đó thật mù mờ, dù bây giờ rõ ràng thì cũng chỉ vậy, hơn nữa cuộc đời một người, có bao nhiêu chuyện có thể giải thích được rõ ràng, giống như bây giờ, nàng cũng không biết mình với Tô Mặc ở chung với nhau kết quả sẽ như thế nào nữa…

Sáng sớm hôm sau, Tô Mặc cùng với Tuyết Thảo đi vào chợ mua các đồ dùng sinh hoạt cần thiết. Khi ra khỏi cửa thành vừa mới lên núi, Tô Mặc bỗng nhiên gọi Tuyết Thảo dừng lại: “Búi tóc nàng sắp bung rồi đấy.” Hắn nghiêng người, đưa tay sờ tóc nàng…

Trong nháy mắt ấy, Tuyết Thảo cảm giác búi tóc trên đầu bị bung ra, Tô Mặc rút cây mộc trâm trên đầu nàng xuống, phóng thẳng về một phía. Chỉ nghe vang lên một tiếng thét thê thảm, một gã mặc áo xanh từ trên cây rơi xuống đất. Tuyết Thảo kinh hãi ngoái đầu nhìn, cây trâm Tô Mặc vừa rút khỏi búi tóc nàng đã cắp phập vào mi tâm của gã nọ, tắt thở luôn…

Tuyết Thảo xoay người lại, thấy Tô Mặc nhìn nàng híp mắt cười khẽ y như cũ, “Nàng đừng sợ, chỉ là hai gã sát thủ bám đuôi thôi.” Hắn nhẹ vuốt mái tóc Tuyết Thảo, an ủi nàng: “Trở về ta sẽ khắc cho nàng một cây trâm cài tóc khác.”

Hắn vẫn là môn chủ tàn nhẫn của Thanh Lạc môn, khi cần phải giết người thì chẳng hề nương tay. Chỉ là khi nhìn thấy Tô Mặc như vậy nàng không nén được nỗi sợ hãi khiến cả người run rẩy không ngừng…

Nàng thì thào hỏi “Ngươi khôi phục võ công từ khi nào?”

“Chưa hề mất đi.”

Tuyết Thảo xiết chặt nắm tay, lại hỏi “Vì sao sát thủ lại muốn giết ngươi?”

Tô Mặc giật mình, im lặng một hồi, đáp “Tưởng Thanh Thanh đã bị ta giết chết.”

Tuyết Thảo không dám tin trợn to mắt ngước nhìn hắn, nói như vậy thì, sát thủ đuổi giết Tô Mặc chính là người của võ lâm Minh chủ, Thanh Lạc môn bị hủy diệt ắt hẳn cũng là do ông ta ra tay. Hắn đã cưới Tưởng Thanh Thanh, Thanh Lạc môn lại lớn mạnh, rõ ràng đã sắp đạt được chức vị Minh chủ võ lâm, vì sao…

Vì sao hắn… giết vợ mình?

Tô Mặc chẳng hề nói gì, chỉ lắc lắc đầu, nắm chặt tay Tuyết Thảo “Chúng ta về nhà đi.”

Được ở chung với Tuyết Thảo tựa như hắn đã dùng toàn bộ hạnh phúc kiếp sau của mình để đổi lấy những ngày tháng này, hắn không muốn lãng phí thời gian quý báu này vào bất cứ sự việc nào khác.

Bạn đang đọc Tuyết Thảo của Cửu Lộ Phi Hương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.