Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày Nhận Lớp

Tiểu thuyết gốc · 1456 chữ

Trường Lê Quý Đôn là một trường trọng điểm của thành phố, đó là niềm tự hào của giáo dục khu vực tây nguyên. Vì vậy nó cũng được ưu ái rất nhiều về vị trí. Người ta thường nói, phong thủy cũng là một phần của sự cuộc sống. Khi ta biết nương theo trời đất mà hành sự thì đó chính là biết dựa vào một lực lượng mạnh mẽ từ đó mà đi lên hướng thượng, vươn tới những tầm cao. Đúng vậy, trường Lê Quý Đôn chính là nằm trên một mảnh đất rộng tới hơn 20 hecta. Khu phòng ốc chính có kiến trúc kiểu Pháp thế kỷ 20, được xây trên một mảng đồi thoai thoải, vừa đủ cao để người ta phải kính ngưỡng nhưng cũng không gây ra sự phản cảm vì quá mức gây chú ý. Đối với một trường học mà nói thì sự ngạo mạn là rất kiêng kị.

Hôm nay không phải là khai giảng, mà là đến nhận lớp. Trường Lê Quý Đôn từ 6:15 sáng đã rất đông người, một vài người vừa đi vừa ăn, vài người khác thì la lên mừng rỡ vì gặp lại bạn bè hồi cấp 2. Tôi không vội đi vào trường mà lững thững tới một chỗ bán bánh mỳ xa nhất tính từ cổng chính. Cách nghĩ của tôi rất đơn giản, không muốn tranh giành chỗ đứng, không muốn xếp hàng trong tình trạng mắt còn chưa mở hết ra được. Thôi thì đi xa một chút cũng được.

Bán bánh mỳ cho tôi là một ông chú cỡ 40 tuổi, chú cười tươi như hoa khi thấy tôi tới mua hàng.

- Mua đi con, bánh mới ra lò hơi bị ngon nha.

- Cho cháu một cái, đầy đủ, cay vừa phải.

- Có liền!

Đúng lúc này lại có một giọng nữ sinh vang lên đằng sau:

- Chú ơi làm cho cháu một ổ không bỏ chả, không bỏ hành, không bỏ ớt!

- Ok, đợi chú một lát!

Nghe thế không hiểu sao tôi lại làm trái với nguyên tắc sống của mình mà lầm bầm phán một câu:

- Đàn bà khó chiều!

Mặc dù nói đủ nhỏ chỉ để cho bản thân nghe, nhưng không hiểu sao cô bé đằng sau lại nghe được.

- Tôi không phải đàn bà! Mà có khó chiều cũng không phải việc của cậu nhé!

Nói đoạn cô ta sừng lên, mắt trợn môi mím như muốn ăn thua đủ với tôi. Nhưng tôi là ai chứ, mặc dù bình thường không muốn gây sự với ai nhưng muốn đụng vào thằng này không dễ a. Tôi nói mà chẳng thèm quay lại nhìn mặt đối phương:

- Haiz, không phải đàn bà thì chính là đàn ông rồi. Tiệt tử tiệt tôn bất hiếu với cha mẹ, có lỗi với tổ tông!

- Cái gì mà bất hiếu hả, tên kia quay lại xin lỗi bà ngay không thì chết với bà.

- Đấy! chạm trúng chỗ đau thì kêu lên oai oái liền nha.

- Thằng kia!!!

Bịch! Chẳng nói chẳng rằng cô gái nhảy lên tung một cú song phi đầy uy lực khiến tôi bay thẳng vào vách tường bên cạnh. Chưa kịp hoàn hồn trong giây lát thì thấy lỗ tai đau nhói. Sau tuyệt kỹ taekwondo rồi tới chiêu xoắn tai thần thánh.

- Đứng lên cho bà.

- Ái ái aaa, chị hai à, mới sáng sớm chỉ là lỡ miệng chút thôi. Có cần động thủ nặng đến vậy không?

- Xin lỗi tôi ngay!

- Ớ! Là cậu à?!

- À!

Sau khi thấy rõ gương mặt nhau thì cô gái vội thả tai tôi ra lùi lại 3 bước. Thấy thế tôi vội vàng chộp lấy ổ bánh mỳ, đặt 1000 đồng lên tủ rồi chạy. Không may lúc tôi chụp ổ bánh mỳ, tay hất nhầm vào hũ nước tương. Hậu quả là váy trắng của cô gái có một vệt đen thui.

"Chạy" đó chính là ý nghĩ duy nhất bấy giờ. Quân tử chạy trốn 10 năm cũng vẫn là quân tử. Loáng một cái, thân hình tôi đã ngoài 10 mét rồi dần mất hút. Chỉ biết phía sau còn vọng lại tiếng nữ thất thanh:

- Thằng kiaaaaaaaa, đứng lại cho bà!

Tôi vừa chạy vừa cắn một miếng bánh nhai nhồm nhoàm: "Ngu à, đứng lại để lỗ tai thành tai thỏ luôn sao!".

----

Trường Lê Quý Đôn không hề có lớp đặc biệt hay lớp chuyên nào. Đã vào được đây đều là tinh anh trong tinh anh của những trường cấp 2 khắp khu vực. Dĩ nhiên, vẫn có những trường hợp ngoại lệ, e hèm, may mắn cũng là một loại thực lực. Các học sinh sẽ được xếp một cách ngẫu nhiên dựa vào máy tính. Nhắc đến máy tính, có lẽ đó là môn ưu thích nhất của tôi sau thể dục, mà trường Lê Quý Đôn lại ưu tiên cho những học sinh giỏi 2 môn này. Đúng là quá tuyệt đi, cuộc sống muôn năm!

Sau một hồi chen lấn thì tôi cũng tìm thấy được tên mình ở gần cuối. Móa, cái bảng này sắp xếp kiểu gì đây, tên nào làm. Đây là cố ý a, không phân biệt số điểm đầu vào mà cố ý xếp ta ở gần cuối. Haiz, không sao không sao, cũng không phải là chót bảng.

Lớp G, cũng không tệ, đó là phòng số 204 lầu 2, dãy nhà B. Nhắm vào một vị trí nhìn ra cửa sổ, tôi chọn ngồi bàn gần cuối góc lớp. Bên ngoài cửa sổ là một rừng thông xanh mướt, cảm giác thật là rất tốt. Tôi hít sâu một cái để cảm nhận mùi vị đặc thù của thông, nhắm mắt dưỡng thần, đạo mạo ngồi chờ thầy cô chủ nhiệm vào lớp.

Đúng lúc này tôi bỗng cảm thấy sát khí từ một hướng nào đó bắn tới. Quay ngang thì thấy đó là một cậu bạn học nhìn khá gầy guộc. Hừm, mới đụng mặt lần đầu mà đã nhìn bằng ánh mắt đăm đăm như vậy ư? Ta và hắn không quen không biết, cứ làm như ta cướp sắc em gái ngươi vậy. Tôi mặc kệ hắn tiếp tục làm như không biết.

Đúng lúc này thì thầy chủ nhiệm cũng đi vào cùng với một cô gái. Cả lớp trực tiếp bỏ qua ông thầy chủ nhiệm, bởi vì cô gái đi cùng quá xinh đẹp thanh thuần thoát tục, khuôn mặt không có lấy một khuyết điểm. Nàng mỉm một nụ cười nhẹ như mây bay rồi cúi chào nhẹ cả lớp.

- Hoan hô, hura, ú hú hú!!!

Tiếng reo hò, đập bàn đập ghế của đám đực rựa làm không khí ngăn cách lúc mới đầu gần như biến đi đâu mất.

- Giới thiệu với các em, đây là Diệp Thanh Tâm, con gái của thầy!

- Khụ khụ!

- Phụtttttt...

Không biết tên nào đang uống nước mà sặc hết cả ra, rải thành một đường cong 180 độ. Cả đám nằm trong tầm ngắm hét toán lên chạy trốn tứ tán, một lần nữa khiến bàn ghế ngả nghiêng.

Được một lát thì mọi chuyện cũng đâu vào đó, thầy giáo lần lượt đọc các giới thiệu về cơ cấu học hành, điểm, lên lớp, ở lại lớp, các nội quy về kỷ luật... Phải công nhận là ngoài việc có thể sinh ra một cô con gái xinh đẹp, thầy còn có một giọng nói thật sự quá truyền cảm đi. Nó khiến cơn buồn ngủ của tôi lên tới tận nóc, không cưỡng nổi nữa rồi.

- Dạ, thầy cho em vào lớp ạ. Em có việc bận nên tới hơi trễ ạ!

- Ừ em mau vào đi, cuối lớp còn chỗ trống.

Nói đoạn thầy tiếp tục thao thao bất tuyệt vẽ vời trên bảng. Tôi thì vẫn tiếp tục công cuộc lim dim vĩ đại của mình... Mà khoan, sao giọng nữ quen thế nhỉ. Tôi ngước mặt nhìn lên...

- Á!!!

Thôi bất chợt lỡ mồm hô lên một tiếng khiến cả lớp chú ý.

- Có chuyện gì vậy?

- Dạ không có gì, em đá chân vào cạnh bàn.

Thầy giáo bị ngắt mạch quay lại hỏi khiến tôi phải nói đại một cái lý do. Lại có mấy tên ngồi đằng trước quay lại cười khúc khích. Móa, cười cái gì, xui xẻo nhất cũng không phải là cái bàn quá cứng mà chính là gặp người không muốn gặp.

Bạn đang đọc Tuổi Thanh Xuân Của Anh Và Em sáng tác bởi admin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi admin
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.