Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị Đánh

Phiên bản Dịch · 2044 chữ

Cứ như vậy cuộc sống của em một tuần qua phải nói khá là " khổ sở" khi nhận được sự "quan tâm" thái quá từ chị Bảo và Tiên, ở bên cạnh chị Bảo thì em cũng biết được ít nhiều về con người của chị. Chị là một người sống nội tâm, tự do và khá quậy phá, ở bên cạnh nhận được sự quan tâm và chăm sóc của chị em có cảm giác giống như......mẹ em ấy, có lẻ lúc đó em xa mẹ quá lâu rồi, em cũng quý chị Bảo, giống như chị gái vậy, nhưng em vẫn chưa hiểu tại sao chị lại dành tình cảm cho em kia chứ và có vẻ như giữa Tiên và chị Bảo có thỏa thuận cái gì thì phải, thấy hai người có vẻ nói chuyện bình thường, đặc biệt là mỗi sáng đi học và lúc đi về đều có thằng cha nào đó đứng trước nhà đi học cùng chị Bảo, ban đầu em cứ tưởng là bạn thân của chị Bảo hoặc anh trai cơ mà ánh mắt tên này nhìn em khá là đanh thép kiểu như ăn tươi nuốt sống ấy, hòi chị Bảo thì chị ấy nói là bạn cùng lớp và ngồi cạnh, chỉ tiện đường nên đến chờ đi học chung tên là Quân cơ mà theo em thì cha này theo đuổi chị Bảo, cứ lúc nào đi học mà chị Bảo làm gì "thân mật" quá thì thằng cha đó lại nhăn mặt mà nhìn em ghê hơn. Mỗi đêm em đều suy nghĩ rất nhiều, tìm cách thoát ra cái hoàn cảnh trớ trêu này, người trong tim em là Tiên, em biết em đối với Tiên rất quang trọng và ngược lại, cả hai đã tin tưởng và thấu hiểu nhau rất nhiều nhưng mỗi lần em đề cập đến vấn đề này trước mặt hai người vào các bữa ăn thì cả hai đều lảng tránh, em quá tò mò nên tối hôm đó đã kéo Tiên lên cái lều quen thuộc trên sân thượng. Cái sân thượng hoang sơ và đầy bụi giờ đã thành một cái sân thuọng sạch sẽ với nhiều các loài hoa khác nhau trong những chiếc nhà gỗ xinh xinh, ở giữa là cái lều vừa đủ cho hai người :

_Em và chị Bảo....có cái gì muốn dấu anh phải không ?

_Không có gì đâu.

_Nhìn vào thái độ em mấy ngày qua anh thấy lạ lắm, em không dấu anh được đâu.

_Ừm, chỉ là.......anh đợi một thời gian nữa sẽ rõ, chỉ cần anh tin em là được rồi.

_Thôi được, nhưng đừng làm điều gì ngu ngốc được không, hứa với anh.

_Ừm, hihi, em hứa, anh cứ như con nít ấy.

_Nhưng sao dạo này em với chị Bảo có vẻ nói chuyện bình thường thế, lại còn làm việc nhà rồi nấu ăn chung nữa.

_Hả, ừ thì, thật ra con người chị ấy không trơ trẽn như lúc đầu em nghĩ, chị ấy là một người rất tình cảm cho dù có hơi nội tâm, cái hôm mà anh bỏ đi ăn cơm tiệm ấy, em đã khóc và chị ấy là người ai ủi em, chị ấy bảo " em yếu đuối thế lỡ đến ngày chị cướp mất nhóc đó thì cà mà tự tử à, nín đi nào hai chị em mình ăn cơm", em và chị ấy sẽ cạnh tranh cồng bằng chỉ cần anh tin em là được.

_Anh nghĩ là em thắng rồi.

_Ơ, là sa.....ưm......

Nhỏ chưa kịp nói hết câu em đã hôn lấy đôi môi đó, cái cảm giác này ngoài Tiên ra không một ai có thể mang nó đến cho em, cái cảm giác hạnh phúc và yêu thương người con gái kia không diễn ta nên lời có lẻ nụ hôn là giải pháp tốt nhất để nói ra điều đó. Rồi cả hai chìm vào giấc ngủ. Cái cảm giác của em đêm hôm đó sao nó cư lâng lâng cứ như cơ thể đang bay bỏng ấy đến sáng hôm sau thức dậy thì có cái gì mềm mềm nó cứ đập nhẹ vào mũi, đm êm vãi, mở mắt ra thì thấy cái cục gì tròn tròn nhô lên bên trên cái áo, WTF, ngước lên thì là cái mặt xinh đẹp mà tinh nghịch đó.....là chị Bảo vẫn còn đang ngủ, đôi tuyết lê cứ phập phòng đập vào mặt, máu nó cứ dồn hết lên trên não bỗng chị Bảo nằm ngữa ra, lúc đó mới bình tĩnh mà lượn ra khỏi phòng, quái, tối hôm qua còn ngủ trên sân thượng với Tiên mà sao giờ lại nằm trong phòng chị Bảo là sao ? không lẻ bã bế mình xuống thế còn Tiên thì sao ? em chạy vội qua phòng nhỏ Tiên thì cũng thấy nhỏ đang nằm ngủ ở đó, chị này cũng rảnh thiệt tự nhiên bế cả hai người xuống lại còn để em ngủ ở phòng bã nữa chứ, chậc, nghĩ tới việc lúc nãy lại thấy ngại vl, cặp bưởi to lũng lẳng đập vào mũi. Thôi không nghĩ nữa xuống bếp xem còn méo gì ăn hoặc nấu ăn được không cũng tính ra ngoài ăn rồi nhưng nhát với hôm nay chủ nhật rảnh rổi thì làm buổi sáng ăn thôi, mới 6h. Đổ 3 cái ốp la, lấy thịt nguội bỏ lò, đánh thêm chén bơ rồi lấy mấy lát bánh mì ra, xong bữa sáng trong vòng 15p. Vừa lúc đó thì hai người cũng dậy :

_Òa, nhóc chuẩn bị đây sao, từ lúc dọn qua đây ở mới biết nhóc nấu ăn đc đấy, haha chị mày nhìn không lầm mà.

_Ừm, anh này, khi tối.....anh bế em xuống phòng hả ?

_Ơ, anh cũng.......

Chưa nói hết câu chị Bảo đã chọt vào :

_Chị bế hai đứa xuống đấy.

_Ơ, sao chị......

Lại chọt vào câu :

_Chị thích, giờ thì ăn sáng đi nguội hết giờ.

Ăn sáng trong không khí im lặng, ăn xong em cũng xách ass ra phòng khách xem tivi, theo như em được biết chủ nhật này tức là hôm nay chị Bảo sẽ đi họp nhóm với lớp còn Tiên thì đi chơi với lũ trường chuyên có nghĩa hôm nay em sẽ ở nhà một mình, cũng chán cả buổi sáng ở nhà chơi LOL rồi học bài chứ có làm gì đâu, đến trưa hai người kia vẫn chưa về, có lẻ đi đến chiều nên em tự nấu mì gói ăn luôn cho lẹ. Đang ăn thì có điện thoại của chị Bảo :

_Alô, nhóc vẫn còn ở nhà chứ ?

_Vâng em đang ở nhà.

_Ừm, lên phòng chị lấy hộ chí tập tài liệu được không chị để quên mất, mang đến địa chỉ ABCXYZ nha.

_Rồi rồi, đợi em tí.

Húp nhanh tô mì rồi thay đồ dắt chiếc Martin ra và đạp, chổ đó cũng không xa nhưng cũng méo gần, đạp được chừng 5p đi vào con đường cũng khá vắng vì giờ đang tầm 12h30, người ta dọn hàng nghỉ trưa hết rồi thì có 1 chiếc Dream ghẻ với chiếc Cub độ màu cam khá đẹp chặn đầu xe, chưa kịp hiểu mẹ gì thì thằng ngồi trên chiếc cub độ bay xuống cho em một thộn vào bụng :

_Ranh con, còn nhớ mặt anh mày chứ.

Là lão Quân, lão sáng nào cũng đứng trước cổng nhà em đi học chung với chị Linh đây mà :

_Là anh, nhưng......ọc......

Chưa kịp nói hết câu đã bị thộn thêm phát vào bụng, gục luôn, chỉ có mình lão Quân đó đánh em thôi, vừa đánh mồm vừa "ẳng" :

_Thằng ranh con này......cũng chỉ tại......mày giống thằng khốn đó.....không thì tao cũng cưa đổ Bảo rồi, đm, coi như tao từ bỏ....nhưng....phải đánh mày chết con à.........đm hai năm của tao.....cứ tưởng thằng khốn đó biến mất....là tao có Bảo rồi......nhưng ranh con mày là xuất hiện.....đm.....chết đi....để xem....tao không yêu đc Bảo thì có ai yêu được......đm nhà mày.

Nó vừa đánh vừa nói cho đến lúc em ngất lịm, cơ thế mất cảm giác, đầu thì bị phang quá nhiều làm não như muốn nổ tung, trên tay là tập tài liệu bị dật mất, mọi thứ tối dần. Hình ảnh cuối cùng hiện lên tâm trí là hình ảnh của Tiên lúc em tặng nhỏ cái vòng lúc đi Hội An, nụ cười thiên thần đó là thứ giúp em vượt qua mọi thứ.

Em tỉnh dậy trong trạng thái tê tái hết cả người, cảm giác khắp nơi ê buốt, muồi sát trùng thì xộc vào mũi thật khó chịu, tay chân đau nhức không cử động được :

_Nhóc.....nhóc tỉnh rồi sao......tốt....tốt rồi.

Là....là chị Bảo, nói vợi giọng lạc đi vì khóc nhiều, đôi mắt vẫn đỏ hoe :

_Sao...sao em lại ở đây ?

_Là chị đưa em vào.

_Chị biết em bị đánh ?

_Chị chỉ đoán thôi, lúc đó chị đợi em khá lâu nhưng bỗng nhiên Quân đến đưa tài liệu cho chị bảo là gặp em ở đường, chị thấy lạ vì Quân không nằm trong dự án họp nhóm của chị, và trên tay Quân có dính cái gì đỏ đỏ như máu ấy, vậy là chị đi dọc đường xem thì thấy em nằm ở bên đường.....chị....chị xin lỗi.

_Những gì tên Quân ấy nói là sao chị, hắn bảo em giống thằng khốn nào, là sao ?

_CHuyện đó chị sẽ nói sau, bây giờ em cần phải nghỉ ngơi.

Bỗng cánh cửa bị mở ra một cách khá mạnh, người con gái trong giây phút mọi thứ tối sầm hiện lên trong tâm trí em đang đứng ở đó, bàn chân không đang bị thô ráp vì chạy ngoài đường, gương mặt toe toét nược mắt nước mũi tay thì đưa lên che lại miệng của mình, từ từ tiến về phía em. Mẹ cái cảnh sao giống như em sắp chết vậy :

_Hic....hic....ưm....hic....em....hic

Có lẻ nhỏ không nói nên lời được tiến lại gục lên bụng em mà khóc ngon lành luôn, chị Linh thì cứ ngồi đó khoanh tay nhìn :

_Hic.....hic....em...xin lỗi....lẻ ra.....em nên ở nhà...cùng anh.......nếu không....hic....anh đã không bị như vậy.....hic........hic.....

_Này, em khóc thì nhóc sẽ lành lại sao, thật là chướng mắt mà.

Nói xong chị bỏ ra ngoài luôn, Tiên vẫn khóc, lại làm nhỏ phải khóc :

_Ừm, em...nín đi...anh không sao mà.

_Hic...thế này mà bảo không sao....hic....biết tin anh bị nhập viện em lo lắm anh biết không....hic...hic.....em chỉ biết chạy để được gặp anh......cầu trời cho anh vẫn bình yên.......hic....hic...tên khốn....hic....

Nghe đến đó em vùng dậy ôm lấy nhỏ vào lòng, mặc kệ cơn đau đang nhức nhối, em chỉ muốn người con gái trước mặt mình không phải khóc, phải đâu khổ và hi sinh nữa, Tiên đáng phải bị như vậy sao ?

_Anh...xin lỗi......

_Hic.....đồ khốn....hic........

Em nhìn vào đôi mắt đang ngân lệ đó, đưa tay lên để lau những giọt nước mắt nóng hổi, Tiên lại đưa từ từ đôi môi lại gần, em tiến sát lại, hai môi chạm nhau quyện với dòng nước mắt của Tiên. Bỗng cơn đau nơi cơ bụng ập đến làm em phải buông Tiên ra :

_Á, đau quá.

_Chết...hic...hic...em lỡ....thôi anh nghĩ đi để em đi mua gì cho anh ăn.

Nhỏ Tiên vừa đi thì chị Bảo cũng vào đưa cho em cái bình nước dài :

_Nước cam chị khuấy đấy, uống đi, còn chuyện của Quân thì để chị giải quyết.

_Em cảm ơn nhưng.......

_Nhưng nhị cái gì, vì chị mà em bị nó đánh đấy hiểu không, tên chết tiệt đó, thế mà lâu nay chị tưởng nó hiền lành và tốt bụng.

_Ừm, em không ý kiến.

_Thôi nhóc ngủ đi, chị về đây tí tối chị lên lại.

Chị Bảo vừa bước ra khỏi phòng thì cơn buồn ngủ ập đến, lại thiếp đi để quên cơn đau từ thể xác.

Bạn đang đọc Tuổi Học Trò - Những Năm Tháng Thật Đẹp của Kai Lai Rai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.