Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người

Phiên bản Dịch · 1242 chữ

Cái chuyện tình cảm mà chị Bảo dành cho em có vẻ không phải chuyện để đùa, ngoài những lúc ở nhà với Tiên ra thì đi chơi, đi học, đi ăn, đi chợ bla bla thì đều có chị Bảo đi kè kè bên cạnh em, riết một hồi em bị nhốt ở nhà luôn trừ những lúc đèo nhỏ TIên đi học và về. Đến một ngày thứ bảy đầu tháng hai thì em nghe một tin động trời từ mẹ mình :

_Alô, dạo này con khỏe chứ ?

_Dạ vâng, con vẫn sống tốt ạ.

_Mẹ cùng bố có việc này muốn bàn với con.

_Vâng, con đang nghe.

_Có người liên hệ bố mẹ muốn thuê phòng trong nhà mình, mẹ thấy thế cũng tốt để con vừa có thu nhập vừa khỏi sống cô đơn.

_Ơ, thôi ạ, con có Tiên sống cùng rồi mà.

_Tiên với con vẫn còn nhỏ sao mà lo cho nhau đủ được, mẹ đã quyết rồi, chị này dù sao cũng lớn hơn hai đứa và trưởng thành hơn mẹ nói vậy thôi, tiền nhà của Tiên và chị Bảo mẹ gửi trong ngân hàng nhé.

Chưa kịp ú ớ thì mẹ đã cúp mấy, có phải mẹ em vừa nói "Chị Bảo" không, chả nhẻ là chị Bảo kia thật, vừa qua phòng để báo cho Tiên thì hai đứa nghe thấy tiếng chuông cửa, xuống mở cổng thì là một cô gái với chiếc áo phông bó sát người, chiếc quần jean ngắn, đôi boot và gương mặt xinh đẹp lẫn đáng sợ mà mỗi sáng nào em cũng gặp :

Là chị sao ?Tiên

_Haha, từ lúc này cưng hết cửa bên cạnh nhóc dễ thương của chị rồi nhé.

_Này này, em của chị hồi nào ? chị có nhà cửa đàng hoàng sao không ở, tự nhiên thuê nhà em làm chi ?

_Haha, để sống với chồng tương lai chứ gì, nhóc không đuổi được chị mày đi đâu, chị đưa tiền đầy đủ ẹ nhóc rồi.

_Được thôi, chị không làm được gì đâu vì em tin ở Thăng.

_Cái đó thì cứ từ từ em à, thôi vào nhà đi chứ.

Vào nhà em nhìn mặt Tiên có vẻ đang lo lắng thì phải, em nắm lấy tay và nhìn thằng vào mắt nhỏ :

_Sẽ không sao đâu, em hiểu anh mà.

_Vâng, em hiểu, chỉ là......

_Em đừng nghĩ ngợi nhiều cứ xem chị Bảo là chị gái là được.

_Vâng, nhưng chuyện này anh cứ để em giải quyết.

Em cũng chỉ biết thở dài, phòng chị Bảo nằm bên cạnh phòng Tiên, em định vào phòng mình ngủ phát đến chiều luôn nhưng vừa vào đã thấy chị Bảo nằm trên giường :

_Ơ, chị đang làm cái quái gì thế ?

_Haha, nhóc muốn ngủ với chị không ?

_Không, chị đi ra phòng em đi, nhanh.

Sao thế ? Được rồi nhóc quạo thì chị về, nhưng tối chị mộng du mò qua thì không biết đâu đấy, haha.Nói xong vuốt mà em một cái, rợn cả người, da gà nổi hết cả lên.

Em khóa cửa phòng đút chìa vào túi rồi đánh một giấc đến tối luôn, đúng 6h thì báo thức reo, rửa mặt phát rồi chạy xuống nhà, mùi đồ ăn thơm phức luôn, tót xuống bếp thì thấy hai người là Tiên và chị Bảo đang nấu ăn thì phải, chậc, giờ nhìn chị Bảo đảm đang phải biết luôn khác với con người lúc nào cũng mặc đồ quyến rủ và nghịch ngợm, hình như cả hai biết em vừa ngủ dậy nên quay lại cả hai đều nói đồng thanh :

Anh !Tiên

ChồngChị Bảo

Nói xong cả hai quay ra nhìn nhau, f*ck, lượn gắp, thế nào cũng thành mồi. Cơ mà méo được các thím ạ, em bị kéo ngồi vào bàn, hai người cứ thây phiên nhau :

Anh nếm thử xemTiên

Ăn thử xem nàoChị Bảo

Hai cái muỗng cứ dí vào mặt em, thôi ăn đại vậy :

Ngon không anhTiên

Của chị ngon hơn phải không ?Chị Bảo

_Ơ......ờ thì......cả hai ngon như nhau.

_Ngang là thế nào, chị mà nấu ngang con nhóc này ấy hả ?

_Chị đừng có mà tự cao quá.

Hai người cứ cãi qua cãi lại trước mặt em, bực bội vc ra, em quát :

_Này, có thôi đi không, ở đó cãi nhau tiếp đi, ăn cơm tiệm còn ngon hơn.

Nói xong em chạy một mạch ra sân xỏ dép rồi lao lên chiếc Martin mà đi, vừa đi vừa suy nghĩ, sao Tiên lại như thế chứ, cái gương mặt, cử chỉ và lời nói không giống ngày thường chút nào, con gái "ghen" là như vậy sao, còn thêm chị Bảo rắc rối đó nữa làm cuộc sống em đảo lộn, một ngày cũng phải ít nhất hai, ba cái inb của mấy ông trường bã hỏi em rồi còn hăm dọa nữa. Bước vào quán cơm tấm em hay ăn lúc trước kêu một phần và ăn. Ăn xong em cũng chưa muốn về nhà lắm, dạo vòng quanh công viên gần nhà, được một lúc thì mệt quá, mua lon revive ngồi xuống ghế đá tu ừng ực, giờ mới thấy lạnh vl ra, em mặc có cái áo ba lỗ với cái quần lửng và đôi dép lào, lạnh điếng người luôn, toàn đứng lên đi về thì có ai đó khoác cho em cái áo lạnh khá dày, quay ra thì là chị Bảo :

_Nhóc đi đâu thế, có biết chị lo lắm không ?

_Ơ, chị Bảo.

_Lạnh rồi chứ gì, về thôi, chị kéo về cho.

_Khoan, chị có tình cảm với em thật sao ?

_Phải, và chị sẽ dành nhóc từ tay con bé đó.

_Nhưng tại sao ?

_Đến lúc chị thành công sẽ nói giờ thì về thôi.

_Trong tim em chỉ có Tiên thôi.

_Huh, chị không quan tâm.

Em lên xe để chị bảo kéo về bằng chiếc cub hồng, gió cứ thổi vào mặt lạnh chết đi được. Về đến nhà thì không thấy Tiên đâu, chắc ngủ trước rồi :

Nhóc ngủ sớm đi, ngủ ngon nhéNói xong chị Bảo hôn vào má em.

_Ơ.......

Đơ mất 5 giây thôi, em về phòng nằm nhưng không tài nào ngủ được, có lẻ em hơn quá đáng với Tiên, qua phòng nhỏ xin lỗi nhưng cửa phòng thì khóa mất rồi, chắc nhỏ giận em, chán nản em đi lên sân thượng, vừa bước ra thì trong lều phát ra giai điệu quen thuộc, là bài Blue. Em bước vào trong lều, là Tiên, nhỏ vẫn chưa ngủ, em thấy mắt nhỏ đỏ hoe, có vẻ khóc rất nhiều :

_Ơ anh....vẫn chưa ngủ sao.

_Anh.....nhớ em.

_Hic....hic....em....xin lỗi...lẻ ra....

Chưa để Tiên nói hết câu em chiếm lấy đôi môi đỏ tươi nhỏ nhắn đó, cả hai đắm lại đắm chìm trong vị ngọt, hôn xong em nhìn vào mắt nhỏ và nói :

_Anh....xin lỗi.

_Không anh không có lỗi, chỉ là....em hơi ghen một chút thôi.

_Anh hiểu, em biết mà, anh yêu em.

_Hihi, Em cũng thế, My Love

Em ôm nhỏ ngủ trong chiếc lều đầy kỉ niệm, có lẻ chị Bảo là một thách thức trong tình yêu giữa em và Tiên.

Bạn đang đọc Tuổi Học Trò - Những Năm Tháng Thật Đẹp của Kai Lai Rai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.