Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cự Xà!

Tiểu thuyết gốc · 2068 chữ

Sau vài chục phút nghỉ ngơi, bình tâm tĩnh khí, hồi lại sức lực đã mất, bồi bổ bằng món thịt Huyết Nhãn Lang đầu đàn, cả nhóm bọn hắn mới tiếp tục di chuyển, chỉ là lần này Lạc Vân Diệp nhìn Trần Lập có chút khác, vừa hờn dỗi lại vừa ngại ngùng e thẹn như thiếu nữ tuổi xuân, thầm chửi trong lòng.

"Hừ... Vậy mà lại kéo ta đau như vậy... Chỉ là... Hắn lúc đó có chút đẹp..."

Lại tiếp tục hành trình thêm khoảng nửa tiếng, Trần Lập hiện tại đã đứng trước cửa động bằng đá kia, nó lớn gấp mấy lần cơ thể hắn, bên trong tối tăm mịt mù, ánh sáng chẳng chiếu vào nổi, khiến hắn không khỏi rùng mình lo lắng.

"Đây... Thật giống cảnh tượng thường thấy trong tiểu thuyết sảng văn, nhân vật chính rơi vào trong hang tối, đánh bại hết tất cả yêu vật bên trong, nhận lấy truyền thừa gì đó... Chỉ là ta không phải nhân vật chính, Đi vào chắc chắn sẽ chết.... Nhưng mà với đám phiền phức này... Không đi không được..."

Mà lúc này, nhóm người Lý Vũ Hà đã tiến vào bên trong, Lạc Vân Diệp khẽ xoay người lại nhìn về hướng của hắn, vẫy vẫy tay, hối thúc Trần Lập đang trầm tư lo lắng đi vào.

Hết cách, hắn đành phải theo đám dở hơi kia bước vào trong hang động tối tăm chẳng có ánh sáng, như con én nhỏ bị cưỡng ép nhốt vào lồng.

Bên trong hang động là mùi rong rêu đóng lâu ngày sọc thẳng vài mũi, kèm theo môi trường không khí ẩm thấp, có điều kiện cực kỳ lý tưởng cho nấm mốc và những loài thực vật sinh sôi nảy nở.

Do đó, bên trong khắp nơi đều tồn tại lũ thực vật và nấm, lên đến hàng triệu cá thể liền, đi một bước đều dẫm lên hàng trăm hàng nghìn cái, liên tục bám vào giày và chân, đối với người yêu cách sạch như Trần Lập là cực kỳ dơ bẩn.

Phía trước, có hàng chục cột đá cao hàng trăm mét, bọn hắn cũng đang đứng trên một mảng nhỏ bám chặt vào lối ra, nhìn xuống vực sâu tăm tối bên dưới, chẳng thấy được gì.

Bỗng dưng, một quả cầu lôi điện tím nhạt ngưng tụ từ trên la bàn bát quái của Đổng Thanh, khiến cho phạm vi mấy chục trượng xung quanh bừng sáng lên.

Lúc này, Lạc Vân Diệp nắm lấy cổ áo của Trần Lập vẫn còn đang đơ người vì độ đồ sộ của nơi đây rồi nhảy xuống bên dưới, khiến hắn bừng tỉnh sau đó hét lên.

"Aaaa! Tam Sư Tỷ ta sai rồi, có gì từ từ nói!!!!!!!"

Nàng nhìn qua tên tiểu tử đang sợ đến mức ngây ngốc đang bị bản thân nắm cổ áo kéo xuống, thất vọng thở dài mà nói.

"Haiz... Chúng ta là tu sĩ, té như vậy không chết được, truyền Linh Khí vào lòng bàn chân, chuẩn bị đáp đất!"

Lạc Vân Diệp nào biết, thứ mà Trần Lập sợ là con yêu xà Trúc Cơ Kỳ Bát Trọng bên dưới kia, rõ ràng từ phía trên hắn đã cảm nhận được yêu khí, sao nàng ta lại còn dám nhảy vào cơ chứ, thầm chửi trong lòng.

"Mẹ ta dạy đúng, nóng vội sinh thần kinh, con mẹ các ngươi!"

Bỗng dưng, hắn nhìn thấy mấy người kia đều đang ngự kiếm phi hành xung quanh, nhận thấy có gì đó không đúng, kèm theo việc Lạc Vân Diệp đang lấy ra một túi bột đổ vào người, tao thành mùi hương kỳ dị thơm nức mũi, thầm suy đoán ra tình hình hiện tại.

"Đây là... Đem bọn ta dâng cho yêu thú để làm mồi!????? Con mẹ nó, dù cho muốn ra ngoài lịch luyện cho ta hay cái quái gì đó thì cũng phải dùng đến tế bào não chứ? Xem cơ thể yếu ớt cùng tu vi thua nó đúng một đại cảnh giới của ta này? Các người bị điên à?"

Lúc này, từ bên dưới truyền đến âm thanh thứ gì đó đang trườn bò, hắn cũng qua ánh sáng lờ mờ từ lôi cầu đang phát sáng mà nhìn lớp vảy rắn vừa vụt trước mắt, sợ hãi không thôi, nhưng hiện tại vẫn phải truyền Linh Khí để đáp xuống trước đã, dù sao cũng không thoát được.

Bộp!

Một viền sáng kỳ dị giống như làn sương mù màu vàng nhạt bao lấy đôi ủng mà Trần Lập đang đeo, khiến hắn dễ dàng tiếp đất, tuy không nhẹ như lông vũ, nhưng cũng không khiến cơ thể đau nhứt.

Vụt!

Lại thêm một thứ gì đó vụt qua trước mắt của hai người bọn hắn, kèm theo đường kiếm khí lạnh lẽo đóng băng lớp đá dưới mặt đất của Lý Vũ Hà, khiến Trần Lập càng chắc chắn yêu xà đã đến trước mặt, muốn cũng chẳng thoát được.

Lúc này, Lý Vũ Hà cùng Trương Định ngay lập tức cầm lấy binh khí của bản thân, nhảy khỏi phi kiếm mà đáp đất một cách nhẹ nhàng.

Vèo!

Một đường kiếm khí lạnh giá chém về phía bên phải của Trần Lập, khiến cho một con cự xà thân dài hơn ba trượng từ từ xuất hiện khỏi bóng tối, lao thẳng về phía nàng ta mà tấn công, nhưng bị một búa của Trương Định đập thẳng vào đầu, dừng lại đôi chút.

Bỗng dưng lúc này yêu khí của con cự xà kia tỏa ra ngút trời, hóa thành màu đen, liền hóa thành cơn cuồng phong dễ dàng đẩy văng Trương Định về phía Trần Lập và Lạc Vân Diệp.

Bộp!

Trên tay của Trần Lập hiện ra một lớp sương mờ bao phủ, sức lực tăng lên gấp mấy lần mà đỡ lấy Trương Định dễ dàng, dù sao mấy tên này cũng là cái phao cứu sinh của hắn, tất nhiên không được để bọn hắn ngất rồi.

Mà lúc này bên phía Lý Vũ Hà, nàng ta vứt hàng chục tấm phù lục với hoa văn kỳ dị mang hình dạng giống như tấm khiên tròn lên không trung, rồi điều khiển chúng xoay quanh bản thân, tạo thành một lớp Linh Khí màu xanh lam có bán kính một trượng, đỡ lấy cú cắn mạnh mẽ và cơn cuồng phong của cự xà.

Đến cả Trần Lập lúc này cũng cảm thấy có phần không đúng, hắn tràn ngập thắc mắc, đặt Trương Định xuống, trầm ngâm suy tư.

"Chỉ là cuồng phong ngưng tụ từ yêu khí đã đánh bật tên Nhị Sư Huynh phế vật này, lại thêm một đòn đánh cũng khiến cho vị Đại Sư Tỷ kia phải dùng đến phù lục hộ thân, chẳng lẽ nói... Con rắn này đã đột phá đến Trúc Cơ Kỳ Cửu Trọng rồi?"

Giống như suy nghĩ của hắn, Lý Vũ Hà cũng đã sớm cảm thấy không đúng, ngay lập tức hét lên về phía của mấy tên tiểu tử kia.

"Không ổn, nó đã sớm đột phá Trúc Cơ Kỳ Cửu Trọng rồi, yêu thú trời sinh có huyết nhục mạnh mẽ gấp nhiều lần nhân tộc, các ngươi mau chạy, ta ở lại bọc hậu!"

Tuy nhiên, trái với ý của nàng ta, Lạc Vân Diệp và Đổng Thanh chỉ trầm ngâm một lúc, sau đó đánh ra những tia kiếm quang mạnh mẽ về phía con cự xà kia, vốn bọn họ đã không muốn chạy, sao lại để Đại Sư Tỷ phải vong mạng ở đây? Đồng thanh nói.

"Bọn ta cũng ở lại với tỷ!"

Lý Vũ Hà nghe lời này thì cực kỳ cảm động, khóe mắt rưng rưng, nhưng nàng còn phải đối đầu với con rắn phiền phức kia, dứt khoát đem Linh Khí ngưng tụ vào lưỡi kiếm, chuẩn bị tấn công thứ yêu thú trước mắt.

Còn về Trần Lập, hắn thì thảm rồi, há hóc mồm không khép lại được, sắc mặt trầm xuống đầy vẻ buồn bực, thầm chửi trong lòng.

"Tình cảm sư tỷ sư đệ sư muội sư con mẹ gì đó của các ngươi tốt lắm, ít nhất cũng phải thả ta đi chứ... Kết quả là ở lại toàn bộ, không chừng còn sẽ chết hết..."

Quay về thực tại, Đổng Thanh ngay lập tức ném ra năm tấm phù lục về phía con cự xà nhưng bị nó né sạch toàn bộ, ngay lập tức chúng liền tạo thành những vụ nổ nhỏ, kèm theo lôi điện từ la bàn trên tay, tranh thủ câu chút thời gian cho Lý Vũ Hà.

Về phần Lạc Vân Diệp, tuy nàng có tu vi quá thấp so với mọi người, nhưng bù lại cũng có chút thông minh, leo lên lưng của Trương Định đang chuẩn bị lao đến thứ kia, liên tục ngưng tụ những thanh kiếm có phần giống các đám mây tấn công nó.

Lúc này, con cự xà tuy bị nhiều người vây đánh, nhưng sức mạnh của thứ sinh vật này là áp đảo tuyệt đối, chỉ bị trầy trụa chảy vài giọt máu, nhưng nó ngay lập tức kéo giãn khoảng cách, ngưng tụ yêu khí vào giữa miệng, sau đó phun ra một quả hắc cầu lớn về phía Đổng Thanh, tuy nhiên bị hắn quăng ra ba tấm linh phù cản lại, nổ giữa không trung.

Mượn sơ hở của con rắn lớn kia, Trương Định đã lao thẳng về phía cùng Lạc Vân Diệp trên lưng, mỗi người cho một kích vào giữa bựng, làm nó bị chấn động đau đớn từ từ lùi lại, nhưng chỉ qua cái quặt đuôi cũng đem họ đánh văng đi, làm cả hai phun máu bất tỉnh.

Mà về phần Trần Lập? Khỏi nói, hắn đã sớm trốn đi mất vào trong màn đêm tăm tối, đi giữa các cột đá, chạy càng xa càng tốt.

Lúc này, Lý Vũ Hà đã tích đại chiêu hoàn tất, ngay lập tức chém ra một đường kiếm khí lạnh giá theo chiều ngang dài gần hơn hai trượng.

Xoẹt!

Con yêu xà kia liền bị đòn này chẻ đôi, nội tạng, ruột gan, máu thịt bắn tứ lung tung, nó cũng đồng thời đóng băng mọi thứ trên đường đi, biến cột đá nhỏ phía sau thành khối băng khổng lồ lạnh lẽo, liên tục tỏa ra hàn khí.

Sau trận chiến, tất cả đều mệt rã rời, không quan tâm đến sự biến mất của Trần Lập, cũng chả đủ sức mà tìm kiếm, mặc kệ hắn đã đi xa, ẩn vào màn đêm tăm tối.

Mà lúc này, tại một lối đi nhỏ hẹp ẩm mốc bên tại điểm cuối của hang động, có một thiếu niên đang cố đi qua nơi đây, đó chính là Trần Lập đầy chí muốn tẩu thoát.

Hắn sớm đã cảm nhận được yêu khí bên kia bỗng dưng tan biến rồi, chỉ là tự suy diễn quá nhiều, một là bọn họ đã chết hết nên nó rời đi, hai là nó đã chết, nhưng có vẻ vế sau mang tỉ lệ cao hơn, vẫn là trốn cho chắc.

Sau vài phút, lúc mà mọi người nhận ra sự biến mất của Trần Lập sau khi ổn định lại lưu thông, hồi phục chút sức lực, liền tức tốc chạy tán loạn đi tìm hắn, lo sợ tên tiểu tử kia sẽ làm chuyện ngu ngốc gì đó.

Cùng lúc đó, hắn cũng đã thành công vượt qua lối đi kia, đến một căn phòng rộng lớn, diện tích ít thì cũng hơn nghìn mét vuông, mà đặc biệt là ở trung tâm đang có một thiếu niên tóc trắng dài qua vai, mặc đạo bào màu đen ngồi xếp bằng tu luyện.

Hắn có làn da trắng xám nhạt, cơ thể có vài phần gầy gò ốm yếu, khuôn mặt ngược lại có chút khôi ngô tuấn tú, tuy nhiên khí thế sâu hun hút như vực thẳng vạn trượng, khiến Trần Lập sợ hãi không thôi.

"Hự... Chẳng lẽ hắn là đại lão phản diện nào đó? Vậy thì toi rồi..."

Bạn đang đọc Tu Tiên Giới Quá Khủng Khiếp, Ta Cẩu Trong Núi Vạn Năm! sáng tác bởi sacto
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sacto
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.