Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuối Cùng Mới An Tĩnh!

Tiểu thuyết gốc · 1948 chữ

Trước cảnh này, Trần Lập dứt khoát xoay người rời đi, không muốn dính vào phiền phức, tuy nhiên chỉ thấy thiếu niên kia từ từ giơ tay lên, các ngón tay giống như đang bóp nhẹ thứ gì đó, làm hắn bị một lực lượng vô hình nhấc hổng lên khỏi mặt đất, kéo về phía tên kia đang ngồi tu luyện.

Thiếu niên tóc trắng từ từ mở miệng, giọng nói có chút quỷ dị, trầm lắng lại vang vọng xung quanh đến lạ thường, khí thế bức người tỏa ra, khiến Trần Lập có chút không thở nổi.

"Tiểu hữu đã đến đây rồi, thì ở lại đi!"

Biết bản thân không thoát được, hắn chỉ đành ngoan ngoãn không giẫy giụa nữa, giọng nói yếu ớt cất lên, như muốn tìm chút lòng thương hại.

"Ta với đại lão không thù không oán... Sao lại..."

Hắn chưa kịp dứt lời, liền bị một cỗ lực lượng vô hình đè nén âm thanh phát ra, chẳng thể động đậy cũng không cất được giọng, lần này xem như Trần Lập toang rồi, chỉ là có chút không vừa lòng.

Thiếu niên tóc trắng lúc này thở dài một hơi, sau đó vung nhẹ tay liền hóa giải lực lượng đang siết chặt Trần Lập kia, khiến hắn ngã khụy xuống mà ho sặc sụa, sau đó mới bắt đầu tiếp lời.

"Ta không muốn gây hại cho ngươi, cùng với việc đây chỉ là một đạo tàn hồn lưu lại từ ba ngàn năm trước mà thôi, đang tìm người truyền thừa!"

Trần Lập hắn nghe đến đây đã tràn ngập khinh bỉ, nhưng chỉ dám để trong lòng, sợ chọc giận vị kia, thầm nghĩ.

"Chỉ một đạo tàn hồn sau ba ngàn năm bị hao mà khí thế đã gấp trăm gấp nghìn lần Lục Vân Trưởng Lão rồi... Vậy chân thân chẳng lẽ có thực lực Hóa Thần, thậm chí Luyện Hư Kỳ? Nếu thật là vậy chỉ là ta không thể từ chối rồi... Nhưng mà có truyền thừa càng nhiều càng dễ bị nhân vật chính đánh đó! Ta sợ..."

Tuy trong lòng không muốn, nhưng hắn chỉ đành miễn cưỡng nhận, nói ra một câu hai từ đều là dạ dạ vâng vâng, chẳng dám làm trái lời, khiến vị cường giả kia phật ý.

Thiếu niên tóc trắng lúc này tỏ vẻ cực kỳ hài lòng, ngay lập tức dịch chuyển đến trước mặt Trần Lập, sau đó liền giơ ngón trỏ lên, chỉ thẳng vào giữa trán hắn, sau đó bỗng dưng một ánh sáng kỳ diệu xuất hiện ở giữa, tỏa ra khắp căn phòng.

Vô số ký ức như biển sâu vô tận, rộng miên man với các cơn sóng vỗ liên hồi chảy vào trong đầu Trần Lập, in sâu trong tâm trí hắn, thành một phần của ký ức.

Thức hải rộng miên man bơi mãi chẳng thấy tận, lúc này lại thêm các tảng đá lớn, rồi tạo thành những ngọn núi sừng sững chọc trời xuyên qua các tầng mây, cùng với sự đa dạng và tự do của hàng vạn chủng loài, tạo nên bức tranh muôn màu muôn vẻ tuyệt đẹp vô cùng, khiến Trần Lập không chịu được mà cảm thán.

"Đây... thật sự rất hùng vĩ!"

Khi hắn còn đang mải mê chìm đắm trong tham ngộ công pháp vừa được truyền vào, thiếu niên tóc trắng kia lúc này đã dần dần tan biến vào cát bụi, chỉ xoa đầu Trần Lập một cái, rồi dặn dò.

"Sống cho tốt, ta tên Trường Không Vận."

Quay trở lại với bên trong thức hải, sau khi nghe thấy tên của người kia, bỗng dưng hắn rưng rưng nước mắt đến lạ thường, giống như đã dung hợp cùng dòng ký ức này vậy, đau buồn tiếc nuối chẳng thể níu kéo lại, khẽ niệm trong lòng bốn chữ.

"A Di Đà Phật."

Mà lại nói về công pháp Trần Lập đang tu luyện, nó tên là "Địa Quy Nguyên Công", tức là đem Đại Địa quy về Khởi Nguyên, sau đó tu luyện ra lực lượng tinh thuần nhất, giới hạn thậm chí có thể đến Đại Thừa Kỳ, khủng bố vô cùng.

Dù sao đây cũng là một bộ công pháp Thiên Giai Trung Phẩm, hoàn toàn là vật dành cho nhân vật chính đơn thuần... Sợ là hắn không còn dùng được nó lâu nữa, tuy nhiên tu luyện thì cũng đã tu qua rồi, phải cố gắng cất giữ cho tốt, không loại có tên Hạt Tiêu Lửa nào đó đến đòi lại khổ.

Vài phút sau, Trần Lập rời khỏi căn phòng kia sau khi đã ổn định công pháp, vậy mà lại 'không để ý' đột phá đến Luyện Khí Kỳ Cửu Trọng Đại Viên Mãn, Linh Khí liên tục quấn quanh lòng bàn chân khi điều động nhẹ nhàng, cả người như sợi lông vũ, thực lực gấp đôi, gấp ba lần.

Mà lúc này, bên ngoài cũng tràn đến hàng chục tiếng gọi hắn, giống như đám sư huynh sư tỷ dở hơi kia đang gọi bản thân vậy, sợ hãi định chuồng đi thì bỗng dưng bị Lạc Vân Diệp phát hiện, thế là bị nàng lao đến ôm chằm lấy, làm hắn cảm nhận được hơi ấm thiếu nữ, tuy nhiên Trần Lập không có tâm trạng, cho đến khi hắn nhìn thấy thứ gì ướt ướt đang chảy xuống trên đạo bào của mình.

Là những giọt nước mắt của nàng ta, Lạc Vân Diệp tuy ngây thơ phiền phức, luôn khiến hắn cảm thấy muốn cắt đứt, vậy mà giờ khóe mi đang liên tục tuôn tra những giọt lệ ướt đẫm, trôi đi lớp son môi hồng hào vốn có, hình như là vì lo cho hắn, khiến lòng bàn tay của Trần Lập không nhịn được mà xoa xoa sau đầu nàng, an ủi.

"Không sao rồi, tiểu tỷ, ngươi phải mạnh mẽ lên chứ..."

Nàng ta lại càng ôm chặt lấy hắn hơn bao giờ hết, dụi đầu vào ngực Trần Lập đến mức khiến đạo bào trắng toát cũng nhẹ ướt, chỉ là lần này hắn không còn thấy phiền nữa, nghe nàng đượm buồn lo lắng nói.

"Đừng rời xa ta nữa... có được không? Ta lo..."

Đoạn, lòng bàn tay ấm áp của Trần Lập xoa nhẹ đầu nàng, khẽ mỉm cười đau lòng, nếu như hắn không rời đi thì sao các nàng lại đình trệ? Lạc Vân Diệp lại khóc? Có lẽ từ lúc ban đầu trò săn yêu thú này đã sai rồi, nhưng hắn không bác bỏ chuyện này cũng xem như là tốt, chậm rãi an ủi.

"Ừm, ta sẽ không rời đi nữa, bảo vệ tỷ cả đời..."

Mà cảnh trước mắt này đã bị Đổng Thanh thấy hết, hắn thở dài mệt mỏi một cái, giống như đã sớm quen với cảnh tình chàng ý thiếp nồng đậm tình thương này, trong lòng thầm mắng.

"Cũng phải để ý bọn ta chứ... Cha mẹ ta hằng ngày yêu thương nhau đến ngán, khó lắm mới mò đến được đây để lẩn tránh... Nhưng mà... Hình như ta lại hơi nhớ bọn họ rồi, không biết sau mười hai năm kể từ khi ta gia nhập Thiên Diễn Tông này họ sống ra sao... Aiz"

...

Sau khi dỗ Lạc Vân Diệp nín khóc, rồi đem xác của con cự xà kia về giao nộp cho tông môn, bọn hắn nhận được tổng cộng 150 viên Linh Thạch liền, nhưng mà Trần Lập chỉ được chia có 30, hắn cũng chả làm gì, nào dám đòi hỏi?

Nhưng sau đoạn thời gian này, mọi người đều liều mạng bế quan, không còn thấy Lạc Vân Diệp đến làm phiền hắn nữa, Trần Lập có thể yên tâm mà bế quan tu luyện rồi, mà địa điểm đầu tiên hắn tới là Ngũ Hành Cốc của Thiên Diễn Tông.

Ngũ Hành Cốc hay còn được gọi là Thánh Địa Tu Luyện của tông môn, một nơi tràn ngập ngũ hành chi khí nồng đậm vô cùng, thuận lợi cho việc nạp đầy các loại linh căn, chỉ là giá cho mỗi tuần tu luyện là 1 viên Linh Thạch, do đó Trần Lập cần phải trong bốn tuần đạt đến Trúc Cơ Kỳ, nếu không sẽ tiêu hao rất nhiều linh thạch của hắn.

Trần Lập cũng chỉ nghe tin về nơi này trong miệng của Lý Vũ Hà, tuy nhiên chắc chắn cực kỳ chuẩn xác đến từng lùm cây ngọn cỏ, dù sao cũng là tỷ đệ đồng môn, làm sao mà lừa nhau được?

Lại nói một chút về Trúc Cơ Kỳ, cảnh giới này phân ra ba cấp bậc Hạ Phẩm, Trung Phẩm và Thượng Phẩm, mỗi cấp lại cách biệt cực kỳ to lớn.

Trúc Cơ Hạ Phẩm chỉ sống được chừng hơn 200 năm đôi chút, cần Trúc Cơ Đan để cưỡng chế ép Linh Khí thành dạng lỏng gọi là Chân Nguyên, bù lại tỉ lệ thành công cực cao.

Trúc Cơ Trung Phẩm, sống được đến 300 năm, cần tự bản thân dẫn động sức mạnh Thiên Địa xung quanh, đè ép Linh Khí thành Chân Khí, có thể đánh với hai thậm chí là ba tên Hạ Phẩm đồng cảnh, các vị sư huynh sư tỷ của hắn ở loại này.

Mà Trúc Cơ Thượng Phẩm, khỏi nói cũng biết hiếm có vô cùng, thọ mệnh ít nhất 400 năm, chỉ có yêu nghiệt hay thiên tài tuyệt thế mới làm được, đó chính là đem ngộ tính của bản thân tự diễn hóa ra tiểu thiên địa bên trong đan điền cùng thức hải, rồi mượn nhờ lực bên ngoài dẫn vào trong, tự bước vào Đạo Hà, nơi vạn đạo chảy về một, ngưng kết Chân Nguyên, vô địch đồng cảnh, nghìn năm có một.

Tất nhiên, mục tiêu của Trần Lập không phải là thành thiên tài yêu nghiệt đạt đến Thượng Phẩm rồi bị người đời đuổi đánh, do đó mục tiêu chỉ có giống như các sư huynh sư tỷ là được.

Mà lúc này, Trần Lập cũng đã vào trong Ngũ Hành Cốc trong truyền thuyết, nơi đây núi non đồi lớn vách đá trùng trùng, cây cối um tùm lại chừa ra thảo nguyên ở giữa, Linh Khí nồng đậm hóa thành những đám mây nhiều màu, là địa điểm lí tưởng để bế quan tu luyện.

Nhìn ngắm sơ qua phong cảnh một chút, Trần Lập rất lấy làm hài lòng, dù sao đây cũng là cõi tiên trong lời đồn đại, nhìn mờ mờ ảo ảo hư hư thực thực cũng không hề sai.

Hắn từ từ đặt nhẹ mông xuống một phiến đá phẳng lì ở trung tâm cả tiểu thế giới này, bắt đầu tu luyện, tạo thành vòng xoáy lớn mạnh trên đầu, thu hút hết toàn bộ Linh Khí phạm vi trăm dặm xung quanh về đây.

...

Ngày hôm đó, tại Ngũ Hành Cốc có hiện tượng lạ, hàng trăm đệ tử Trúc Cơ Kỳ đang tu luyện thì bỗng dưng Linh Khí bỗng dưng tiêu biến đi đâu hết, không còn động lại một sợi nhỏ, khiến bọn hắn cực kỳ hoang mang, nhưng cũng chẳng biết làm gì.

Mà Trần Lập lúc này đã cảm nhận thấy cơ thể phát sinh nhiều biến hóa, Linh Khí ngưng tụ nòng đậm đến lạ thường che khuất hắn, phía trên đỉnh đầu nổi lên mây đen, mưa cũng rơi xuống, bắt đầu Trúc Cơ!

Bạn đang đọc Tu Tiên Giới Quá Khủng Khiếp, Ta Cẩu Trong Núi Vạn Năm! sáng tác bởi sacto

Truyện Tu Tiên Giới Quá Khủng Khiếp, Ta Cẩu Trong Núi Vạn Năm! tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sacto
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.