Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăm nãi nãi

Phiên bản Dịch · 1115 chữ

Tuy nhiên, Lục Diệu Vân dù sao cũng có tu vi Luyện Khí tầng bốn, thân thể khỏe mạnh hơn người bình thường.

Hôm qua Lục Trường Sinh vẫn còn lý trí, cũng không đến nỗi khiến nàng lần đầu tiên đã không thể đứng dậy, hành động.

Hơn nữa, linh tửu kia cũng có chút ích lợi cho nàng.

Hai người rời giường mặc quần áo.

Lục Diệu Vân nhìn thấy những đốm đỏ tươi trên giường, lập tức đỏ mặt, nhanh chóng lấy khăn tay thu dọn, bỏ vào hộp gấm uyên ương bên cạnh.

Khiến Lục Trường Sinh bật cười.

Sau đó hai người chỉnh sửa y phục, đẩy cửa phòng ra, chuẩn bị đi bái kiến Tứ trưởng lão.

“Cô gia, tiểu thư.”

Nha hoàn Tiểu Thanh đang đứng đợi ngoài cửa, rõ ràng là đã thức trắng đêm qua.

“Tiểu Thanh, ta đã bảo ngươi không cần đợi mà, mau đi nghỉ ngơi đi.”

Lục Diệu Vân nói với Tiểu Thanh.

Những nha hoàn có linh căn như Tiểu Thanh đi theo các thiếu gia, tiểu thư, không phải chỉ để phục dịch.

Họ vừa làm việc vặt vừa học tập.

Nếu chỉ dùng để phục dịch thì quá lãng phí.

“Tiểu thư, ta không mệt.”

Tiểu Thanh cười dịu dàng, giọng nói thanh thúy như chim hoàng oanh.

Nàng sở hữu linh căn cửu phẩm, bây giờ cũng có tu vi Luyện Khí tầng hai, thể lực dồi dào hơn người thường.

Lục Diệu Vân không nói thêm gì nữa, cùng Lục Trường Sinh nắm tay đi ra khỏi trang viên, đi đến chỗ ở của Tứ trưởng lão.

“Vân nhi, sau này cùng Trường Sinh thật tốt sinh hoạt, phải nghe thêm lời nói của phu quân, biết không?”

“Trường Sinh, Vân nhi là cháu gái của ta, ta bây giờ giao nàng cho ngươi, ngươi đừng để ta thất vọng.”

Tứ trưởng lão nhìn Lục Trường Sinh và Lục Diệu Vân, lên tiếng nói.

Vị Tứ trưởng lão này mặc dù đã bảy, tám mươi tuổi, là bậc gia gia của người ta, nhưng trông không hề già chút nào.

Nàng mặc một bộ quần áo màu xanh đậm thanh lịch, mái tóc đen dày được búi gọn gàng, cài một cây trâm ngọc thanh nhã. Dung mạo nở nang, nhìn giống như một quý phụ nhân ba, bốn mươi tuổi.

Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, có thể thấy vài sợi tóc mai bạc trắng, và nơi khóe mắt cũng có vài nếp nhăn.

Nhưng những sợi tóc mai bạc và nếp nhăn nơi khóe mắt này không khiến cho nàng lộ vẻ già nua, mà ngược lại tạo nên một vẻ đẹp thành thục đầy quyến rũ.

“Nãi nãi xin yên tâm, Trường Sinh tất nhiên sẽ chiếu cố Vân nhi cho thật tốt, sẽ không để nàng chịu chút ủy khuất nào.”

Lục Trường Sinh cung kính đáp.

Mặc dù nói đây là cuộc hôn nhân mang tính chất lợi ích.

Nhưng đã thành thân, động phòng, hắn tự nhiên sẽ nghiêm túc đối đãi, gánh vác trách nhiệm của mình.

Lục Diệu Vân cũng nhẹ nhàng lên tiếng.

“Tốt tốt tốt, nãi nãi tin tưởng ngươi, các ngươi cố gắng cố gắng, để cho nãi nãi sớm một chút được ôm chắt ngoại.”

Tứ trưởng lão nắm lấy tay hai người, vừa cười vừa nói.

Khuôn mặt nàng dịu dàng hiền lành, ngữ khí ôn hòa, nhưng bởi vì lâu năm ở địa vị cao, trong lời nói mang theo uy nghiêm nhàn nhạt.

Nghe vậy, Lục Diệu Vân liền đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống.

Lục Trường Sinh thì thản nhiên nói: “Vâng, Trường Sinh tất nhiên sẽ cố gắng.”

Hắn cũng mong Lục Diệu Vân sớm mang thai.

“Trường Sinh, ta nghe Diệu Ca nói qua, ngươi trong phương diện chế phù không có người dạy bảo, toàn bộ nhờ tự mình tìm tòi.”

“Nãi nãi mỗi tháng vào cuối tháng sẽ giảng bài, dạy bảo chế phù, đến lúc đó ngươi cũng tới.”

“Bình thường ngươi có vấn đề gì, hoặc trong vấn đề tu luyện, cũng có thể trực tiếp tới tìm nãi nãi.”

Tứ trưởng lão tiếp tục mở miệng, ngữ khí hòa ái, giống như một trưởng bối hiền lành, từ ái.

Là người phụ trách phù lục của Lục gia, nàng ngoại trừ chế phù, cũng sẽ dạy bảo con cháu Lục gia chế phù, thử bồi dưỡng phù sư mới.

Dù sao, những nhân tài như trận pháp sư, luyện đan sư, luyện khí sư, phù sư, gia tộc nào cũng không chê nhiều, hy vọng càng nhiều càng tốt.

Nhưng những kỹ nghệ này mười phần xem thiên phú, có cánh cửa cực cao. Trong cả Lục gia, nàng cũng chỉ dạy dỗ được Lục Diệu Ca.

Cháu gái bà, Lục Diệu Vân, cũng đã từng học chế phù, nhưng không có thiên phú, bằng không nàng cũng sẽ bồi dưỡng.

Lục Diệu Vân có thể là người thứ hai được ra mắt cùng Lục Trường Sinh, cũng là nhờ nàng tranh thủ.

Chỉ cần Lục Trường Sinh và Lục Diệu Vân thành thân, nàng sẽ dốc lòng dạy bảo, bồi dưỡng Lục Trường Sinh, vì Lục gia thêm vào một vị nhị giai phù sư!

“Trường Sinh đa tạ nãi nãi.”

Lục Trường Sinh chắp tay thi lễ, làm ra vẻ hưng phấn kích động.

Hắn biết, vị Tứ trưởng lão trước mắt là một nhất giai phù lục đại sư.

Hơn nữa có tu vi Luyện Khí tầng chín.

Việc chỉ điểm tu luyện cho hắn, dĩ nhiên không có vấn đề gì.

Về phương diện phù lục, tuy hắn không cần ai chỉ điểm, nhưng có Tứ trưởng lão làm vỏ bọc, về sau hắn có thể nhanh chóng bộc lộ tài năng phù lục của mình.

Nếu không, bây giờ vừa mới trở thành trung phẩm phù sư, muốn biểu hiện ra là thượng phẩm phù sư, ít nhất phải mất ba đến năm năm.

Khoảng thời gian này thực sự quá dài.

Nếu có Tứ trưởng lão làm vỏ bọc, đến lúc đó có thể tùy tình huống mà tăng tốc.

“Cũng là người một nhà, cần gì phải khách khí như vậy.”

“Ta là nãi nãi của Diệu Vân, về sau cũng là gia gia của ngươi, sau này ngươi có chuyện gì, gặp khó khăn gì, cứ việc nói với nãi nãi.”

“Nãi nãi tại Lục gia này, còn có chút phân lượng.”

Tứ trưởng lão ôn nhu cười, thần sắc hiền lành hòa ái.

“Vâng, nãi nãi.”

Lục Trường Sinh cũng lộ ra nụ cười chân thành.

Bạn đang đọc Từ Người Ở Rể Bắt Đầu Thiết Lập Trường Sinh Gia Tộc (Dịch) của Tiên Tử Hạ Địa Ngục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi azlii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.