Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Thật về Thân Thế

Tiểu thuyết gốc · 2968 chữ

Trần Ngọc Lâm tự lấy cho mình một lon Coca, cho Mộ Dung Nguyệt một chén trà. Kế đó hắn hỏi:

" Trước tiên cháu muốn hỏi, cô là ai?! Và cháu là cái gì!?"

Mộ Dung Nguyệt híp mắt mỉm cười nhìn Trần Ngọc Lâm. Kế đó nàng nói:

"Ta là Lapis Giza Celopatra, một con U Minh Điểu Ai Cập đã sống được năm ngàn năm. Tuy nhiên hiện tại ngươi có thể gọi ta Mộ Dung Nguyệt, bởi vì ta thích cái tên này hơn. Còn con phượng hoàng mà nhóc nhìn thấy vừa nãy..."

Nàng vừa nói vừa giơ tay ra, một viên kim cương sắc đỏ bay lên từ tay nàng, kế đó một con chim lửa cháy lên xen kẽ giữa những ngón tay, bập bùng theo từng ngón tay của nàng như thể nàng đang chơi đùa cùng nó vậy. Mộ Dung Nguyệt cười nhìn Trần Ngọc Lâm:

"Nó là con rối của ta thôi. Dù sao ta cũng có huyết mạch U Minh Điểu thuần huyết, ánh mặt trời không thể làm ta dở sống dở chết được, nhưng nó làm bản thể của ta bị khô da."

Trần Ngọc Lâm:

- ...................

Còn tốt sau đó Mộ Dung Nguyệt nói tiếp:

"Hơn nữa, ta có vài kẻ thù, những kẻ nhận thấy sự xuất hiện của ta sẽ rất nhanh bu vào như lũ ruồi bu vào đống... à ý ta là như lũ trộm nhìn thấy cục vàng. Thành ra ta không thể dùng bản thể xuất trận được."

Mộ Dung Nguyệt hớp một ngụm trà, nói tiếp:

"Tuy rằng ta không hiện thân. Nhưng đích thực hồi đi giảng dạy là chính bản thân ta tự đi lại. Ta hiện tại đang đi làm một cái gọi là "Lịch luyện hồng trần", về sau nhóc sẽ biết cái này. Tóm lại do ta đang tự phong ấn tu vi cùng một phần kí ức, cho nên trừ khi ta bị kích thích còn không thì ta sẽ có tình trạng lực chiến xấp xỉ bằng không, thành ra vừa nãy phải đợi đến khi ta "chết" hoặc cực kỳ kích động ta mới hoàn toàn thức tỉnh được. Đây cũng là một hạng mục của cao giai Yêu Tu nếu muốn đi lịch luyện hồng trần, phải bắt đầu hết thảy từ đầu, giả thành phàm nhân, lẩn vào nhân gian lịch luyện."

Kế đó, nàng nhìn thẳng về phía Trần Ngọc Lâm nói:

"Vậy, ta kể cho nhóc nghe về thân thế của nhóc đi. Dù sao, lúc nhóc hỏi ta câu này, nhóc hẳn đã quyết định sẽ bước đi trên con đường này đi!? Như vậy... chúng ta bắt đầu bằng việc, sáu năm trước nhóc đã trải qua những gì?!"

Trần Ngọc Lâm vừa nghe đến đó, lập tức ngưng trọng nhìn về phía Mộ Dung Nguyệt. Nàng mỉm cười nhìn Trần Ngọc Lâm, sau đó bắt đầu kể:

"Ta cùng với bố mẹ cháu cũng được coi là bạn bè lâu năm. Chính xác hơn là cùng với mẹ cháu, bọn ta cùng là những sinh vật sống trong bóng đêm, căm ghét ánh mặt trời, ta là U Minh Điểu, nàng là Ma Cà Rồng, Chúng ta gặp nhau tầm chừng một ngàn năm trước. Được rồi, tóm lại nhảy qua đoạn chúng ta cùng nhau chạy đến phương Tây tai họa đám ma pháp sư phương Tây cùng đám Nhà Thờ đi, tầm hai mươi năm trước mẹ cháu gặp được bố cháu, một giới phàm nhân. Lúc đó, nàng đã yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên, và hắn cũng yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên. Ít nhất nàng nói như vậy, qua điện thoại."

"Đối với chúng ta, mấy chục năm, thậm chí trăm năm không gặp là chuyện bình thường. Cùng lắm thì cũng gần ngang với đánh một giấc, vì thế lần tiếp theo ta gặp ta rất kinh ngạc nàng cùng hắn có với nhau một đứa con. Và đó là nhóc. Đó cũng là lần cuối cùng ta gặp họ."

"Không sai, đó là sáu năm trước. Lúc đó ta đang làm một trận "Lịch luyện Hồng trần" đột nhiên ta gặp được họ. Họ đang bị truy sát, có vẻ quá đột ngột đến mức họ còn không kịp gửi thông tin cho ta nữa. Nói tóm lại ta hoàn toàn tình cờ mà gặp họ, sau đó ta bạo phát, giết chết hết tất cả những kẻ truy sát họ. Nhưng, họ không qua khỏi. "

"Mẹ của cháu, nàng nguyên bản cũng là một ma cà rồng cực kỳ thuần huyết, và một ma cà rồng thuần huyết, chính là một tồn tại bất tử. Không phải bất tử kiểu trường sinh bất lão đâu, mà là bất tử trong "không thể bị giết chết, vô pháp tiêu diệt" cơ. Dù là vết thương gì, họ cũng có thể hồi phục lập tức. Nhưng, những kẻ đuổi theo họ, chúng có thể giết cả những kẻ bất tử. Vì thế, cha cháu, một giới phàm nhân cố nhiên không qua khỏi, còn mẹ cháu, thì bị họ giết hại. Thứ vũ khí họ sử dụng, nó rất kì quái, nó có thể giết cả những kẻ không thể bị giết, chôn vùi cả những kẻ đã sống mãi, và tiêu diệt cả những kẻ được định là sẽ bất hủ."

"Sau đó, ta nhận ủy thác bọn họ, nhận nuôi cháu và cho cháu một danh phận. Ừm nói thế cũng không sai, vì cháu căn bản là nuôi lén, nhưng mà tên cháu thì lại là do ba mẹ cháu đặt ra."

Mộ Dung Nguyệt nhìn vào Trần Ngọc Lâm nói:

"Truyện là như vậy đó, cháu, không phải người, cháu, là một ma cà rồng.. ừm, nói là thuần huyết cũng được. Sáu năm trước lúc gặp cháu, cháu đã gần chết rồi. Nên ta vận dụng một loại thủ pháp kích hoạt một chút huyết mạch trong cháu, biến cháu thành nửa ma cà rồng. Và bây giờ, cháu đã thức tỉnh hoàn toàn huyết mạch đó."

Trần Ngọc Lâm nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Nguyệt hỏi, hai nắm tay nắm thành một đoàn rung rung hỏi:

"Thế cô có biết rốt cuộc là ai cử người đến truy sát bố mẹ cháu không?! Và tại sao họ lại làm vậy!?"

"Không được!!"

Mộ Dung Nguyệt hớp nốt chén trà, nghiêm mặt nói với Trần Ngọc Lâm:

"Trước tiên để ta nói trước, những người như ta, hoặc lão Tuấn, hoặc con bé Lan kia, hoặc như mẹ nhóc, đều có một danh xưng chung, đó là ''tu luyện giả''. Tu luyện giả thông thiên triệt địa, lực áp cùng trời cuối đất, thậm chí bàn sơn hải đảo cũng được. Và đương nhiên kể cả những kẻ truy sát bọn họ, cũng là tu luyện giả nữa. Tổ chức cầm đầu nhóm đó, là một trong những kẻ đứng đầu tu luyện giới, nói cho nhóc biết chính là hại cháu. Chừng nào thực lực của nhóc đầy đủ, nhóc tự khắc sẽ biết được chúng. Bằng vào cảnh giới của nhóc cùng việc nhóc còn chưa thể khắc chế được sự hận thù của mình, chúng rất có thể sẽ cảm ứng được ra cháu. Kế đó.. ma cà rồng thuần huyết, là bất tử. Nhưng chúng có thể giết cả những kẻ bất tử, và hơn nữa, có rất nhiều cách để một kẻ bất tử phải thấy hối hận về việc mình không thể chết, nhớ rõ lời ta."

Kế đó, như thể chứng minh, nàng lập tức duỗi ra một đầu ngón tay, đập vào trên đầu Trần Ngọc Lâm. Hắn chỉ cảm thấy được đầu mình như thể bị cả một tảng núi đè lên, không thể động đậy nổi.

Mộ Dung Nguyệt bỏ ngón tay ra khỏi đầu Trần Ngọc Lâm, hắn bèn cảm thấy bình tĩnh lại. Mộ Dung Nguyệt nhìn Trần Ngọc Lâm, mỉm cười nói:

"Khả năng giữ bình tĩnh không tệ đâu."

Trần Ngọc Lâm thở hắt ra một hơi, không có cách, vừa rồi hắn chỉ cảm thấy đối mặt với Mộ Dung Nguyệt hắn giống như một con kiến có thể bị đè chết bất cứ lúc nào. Trần Ngọc Lâm nhìn Mộ Dung Nguyệt, nói:

"Cháu muốn trở thành tu luyện giả. "

Mộ Dung Nguyệt lắc đầu cười cười nói với Trần Ngọc Lâm:

"Nhóc còn không cảm thấy gì ư?! Nhóc đã là tu luyện giả rồi đó."

Trần Ngọc Lâm:

- ............

Mộ Dung Nguyệt chỉ ngón tay về phía tủ thuốc nói:

" Cháu nghĩ thuốc mà ta ép cháu phải uống là thứ bình thường ư?! Không hề. Sau vụ truy kích kia, lại thêm ăn uống tạp nham.. hừ hừ, đừng cho là ta không biết cháu lén lút thường xuyên chạy tới quán nướng kia ăn vụng. Nói cho mà biết, kể cả ta ăn hết nửa cái quán đấy xong cũng thấy có chút trướng bụng đấy. Có trời mới biết là ông chủ quán đấy phơi cái gì lên trên thịt nướng nữa, nhưng tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì. Tóm lại cơ thể cháu có một đống cặn bã chưa thanh trừ, lại thêm đủ loại ám thương thông qua làm đủ trò mèo ra, nên ta phải đặc biệt chế cho cháu một đống thuốc. Toàn bộ đều là từ các thành phần mười phần trân quý đó. Quy đổi ra giá trị có khi một cái tủ này đem so với cả cái phòng còn quý hơn nhiều lần."

Trần Ngọc Lâm trầm trồ nhìn cái tủ thuốc, không nghĩ rằng trong nhà thứ quý giá nhất thế mà lại là cái tủ thuốc. Lúc này Mộ Dung Nguyệt nhìn Trần Ngọc Lâm hững hờ ngáp dài cái:

" Thế thôi mà đã trầm trồ, thực không có tiền đồ. Thế nhưng, nếu nhóc đã muốn bước trên con đường này, ta cũng lười cùng nhóc nói về chông gai của nó, cứ nói là đem cái con đường này so với mấy cái tiểu thuyết tu tiên trên mạng mà nhóc đọc, thì cũng kém không nhiều lắm đâu. Có khi còn hơn ấy chứ."

Sau đó, nàng nhàm chán giang tay ra, nói:

"Trước tiên nói một chút về tu luyện. Tu luyện hiện nay phân ra thành đủ các loại hệ riêng biệt. Nhưng tổng quan mà nói ta nhận thấy nhóc chỉ thích hợp với Tu Chân hệ. Cơ thể nhóc vì một vài lý do, nói trắng ra là không thể sử dụng các loại pháp thuật phương Tây nên chỉ có thể đi theo Tu Chân hệ mà thôi. Nguyên vốn ma cà rồng là sinh vật tu luyện hai đường Ma - Pháp, hoặc Tu Ma thuần, do đặc thù thích hợp sử dụng một số loại hình thần thông thiên phú như hóa hình hoặc hớp hồn, đồng thời ma cà rồng bản thân vốn là yêu ma rồi, hơn nữa là một loài yêu ma khá cao đẳng nữa. Nhưng nhóc, thì lại không dùng được pháp thuật, nếu đi theo Yêu Ma Hệ thì phế đi quá nửa, cho nên vẫn là thôi đi, đi theo Tu Chân Hệ đi."

Trần Ngọc Lâm gật đầu. Tu chân tu tiên nha, nghe Yêu Ma Hệ đã biết không phải thứ tốt lành gì, hắn lại không dùng được Ma Pháp nên bỏ qua Ma Pháp hệ. Hắn lại sực nhớ ông Tuấn từng nói qua cái gì đó về việc lão không thể sử dụng được "Thuật xóa kí ức" lên hắn, không hiểu có phải cùng một loại nguyên nhân không!?

Kì thật hắn không biết, không chỉ riêng một mình "Thuật Xóa Kí Ức", mà còn có ít nhất 3 loại pháp thuật loại hình khống chế khác mà thầy Tuấn đã áp lên hắn, nhưng không ngoại lệ hết thảy đều vô tác dụng.

Mộ Dung Nguyệt bắt đầu giảng giải cho Trần Ngọc Lâm:

" Tu Chân hệ, bắt đầu là giai đoạn hiện nay mà nhóc vừa mới vượt qua, Thiết Bì cảnh. Nghe tên là biết, Thiết Bì luyện nhục thân. Nhóc tuy rằng không luyện nhục thân nhiều, nhưng huyết mạch của ma cà rồng bản chất rất cứng cỏi cho nên Thiết Bì giai đoạn nhóc có thể đỡ được mấy phần. Đương nhiên còn có một đống đan dược mà ta cho nhóc ăn nữa, dù không phải loại quá cao cấp nhưng cũng đủ để nhóc chỉ còn kém một tia nữa là vào giai đoạn thứ hai. Mà giai đoạn này nhóc đã đột phá rồi, lúc đánh nhau với lão Tuấn đó, nhóc đã khai mở được Kinh Mạch, tiến vào Khai Mạch."

" Thiết Bì cảnh, nói là một cảnh giới còn không bằng nói nó là một cái con dốc, để cho nhóc tiến tới mở ra Khai Mạch. Kế đó nhóc có thể điều động thiên địa linh khí tiến vào cơ thể. Lúc này nếu có thể nội thị cơ thể, nhóc sẽ thấy kinh mạch mình lấp lánh như kim loại, nên cảnh giới này còn được gọi là Khai Kim Mạch."

" Ừm, không tệ. Hiện nhóc đang ở cảnh giới này. Khai Mạch, khai thông kinh lạc. Kinh lạc chính là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, là cái lưới liên lạc toàn thân."

" Kinh lạc phân ra hai loại kinh mạch và lạc mạch.Trong kinh mạch gồm chính kinh và kỳ kinh, chính kinh có mười hai sợi, tả hữu đối xứng. Tức, thủ, túc, ba âm kinh và tức, thủ, túc ba dương kinh, gọi chung mười hai kinh mạch, mỗi kinh thuộc một tạng hoặc một phủ. Kỳ kinh có tám sợi, tức đốc mạch, nhâm mạch, xung mạch, đái mạch, âm duy mạch, dương duy mạch, âm kiểu mạch, dương kiểu mạch. Thông thường nhắc đến mười hai kinh mạch và thêm vào hai mạch nhâm đốc thành mười bốn đại kinh mạch. Tu luyện xong mười bốn sợi mạch này, mở ra hư không đan điền, gánh chịu một lần "Thiên Kiếp", tiến vào đệ tam Khí Đan cảnh."

" Hiện tại trong số mười bốn đại mạch, nhóc đã mở ra đệ nhất kinh mạch, Nhâm Mạch."

Kế đó, Mộ Dung Nguyệt ngáp dài nói:

" Nói xong rồi. Những thứ khác lúc nào nhóc tu hành đến thì nói sau cũng không muộn. Mà, đằng nào thì ta cũng đã "bị giết" một lần, đợt lịch luyện hồng trần này đã chấm dứt rồi. Đúng ra nó nên chấm dứt sáu năm về trước, nhưng do ta bận việc ở trường này nên ta còn chưa có quay trở về đại bản doanh, thành ra những năm này ta luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Nói chuyện về tu chân xong rồi, ta còn một việc cực kỳ quan trọng cần phải đi giải quyết đây này. À đúng rồi, sĩ số lớp cháu là 35 đúng không nhỉ?!"

Trần Ngọc Lâm hơi ngẫm một chút:

" Hình như là như vậy đấy. Tuy rằng sĩ số trong sổ là 35, nhưng lúc nào cũng chỉ có 34 học sinh trong lớp. Còn một học sinh thì trừ buổi đầu đến, còn lại đều vắng mặt. Cháu cũng thiếu chút đem nàng quên đi rồi. "

Mộ Dung Nguyệt gật gù, quay hướng cửa sổ, phất lên một đôi cánh đen rực lên một màn sương, bay qua ngoài nói vọng lại:

" Ta đi giải quyết chút việc, ở nhà học bài cho tốt. Về nhà ta sẽ xử lý nhóc tội hôm nay dám đi xe máy đến trường sau. Nhớ kĩ, chiều vẫn đi học như bình thường."

Trần Ngọc Lâm:

- ..................

Trần Ngọc Lâm hét lên:

"Đợi một chút, cô Dung... cô Nguyệt."

Trước tên Mộ Dung Nguyệt khai báo là Mai Nghi Dung, bây giờ thành Mộ Dung Nguyệt, xưng hô tự nhiên cũng từ cô Dung thành cô Nguyệt.

Mộ Dung Nguyệt dừng lại ở cửa sổ hỏi:

"Có gì, nhóc!? Ta còn phải đi giải quyết hậu quả sáng nay nữa. Nếu là vấn đề tu luyện có thể đợi đến chiều đi. Mà trưa nhớ đi học đấy nhé."

Trần Ngọc Lâm cười khổ, sau đó hai mắt hắn sắc bén nhìn vào Mộ Dung Nguyệt:

"Không phải. Cô Nguyệt. Cháu biết cô vẫn còn chưa nói hết với cháu, cô không nói dối cháu, nhưng cháu cảm thấy sự thật còn chưa đủ. Cháu chờ khi nào cô nói với cháu sự thật thật sự, không thiếu chút nào. Bất cứ khi nào cô thấy là ổn đều được."

Mộ Dung Nguyệt mỉm cười, kế đó nàng phất cánh bay ra ngoài, nàng tự nói với mình:

"Sự thật của cháu rất nghiệt ngã. Khi nào ta cảm thấy cháu chấp nhận được nó, thì ta sẽ kể cho cháu. Còn bây giờ, chưa phải lúc."

==================================================================================

Cảnh giới hai: Khai Mạch cảnh: 14 đường kinh mạch.

- Nhâm Mạch

- Đốc Mạch

- Thủ thái âm phế kinh

- Thủ dương minh đại tràng kinh

- Túc dương minh vị kinh

- Túc thái âm tỳ kinh

- Thủ thiếu âm tâm kinh

- Thủ thái dương tiểu tràng kinh

- Túc thái dương bàng quang kinh

- Túc thiếu âm thận kinh

- Thủ quyết âm tâm bào kinh

- Thủ thiếu dương tam tiêu kinh

- Túc thiếu dương đảm kinh

- Túc quyết âm can kinh.

Bạn đang đọc Tu Chân Thế kỉ 21 sáng tác bởi Mytno1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mytno1234
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.