Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma Pháp sư

Tiểu thuyết gốc · 3522 chữ

Trần Ngọc Lâm đang chán chường.

Sau ngày hôm qua hắn mười phần hứng chí mở cuốn sách Hóa ra đọc, và kết quả là... vẫn chưa hiểu được cái gì hết. Thật là tốn công cả tối ngồi đọc.

Và thế là sáng nay hắn lết xác dậy tương đối sớm. Không biết có phải hôm nay hắn tương đối sung sức hay là gì mà hắn cảm giác cực kỳ có khí thế. Nó giống như kiểu cả cơ thể hắn đang dự thừa năng lượng vậy, nếu mỗi ngày chỉ số tưng tưng của hắn là 1, thì hôm nay có lẽ là 2,5 hoặc là 3 cũng không chừng. Nói tóm lại, hôm nay hắn bị 'tăng động'.

Chuyện này thi thoảng cũng hay xảy ra, đôi khi là sau ngày rằm, đôi khi là ngày nghỉ, đôi khi thì là tùy hứng.

Nhảy từ lầu hai xuống lầu một, hắn chạy ngay vào khu nhà ăn. Chung cư này cái gì cũng có, hai mươi triệu một tháng là cực kỳ đầy đủ bao gồm toàn bộ chi phí sinh hoạt bao gồm ngày ba bữa, có thể nói là buffet cũng không sai đâu bởi vì có rất nhiều món ăn hơn nữa lại có thể tự do lựa chọn.

Trần Ngọc Lâm hôm nay không thấy cô Dung đâu cả. Nhin lại đồng hồ là 6 giờ 45 phút, giờ này có lẽ cổ đang ở trường rồi nhỉ?! Nghĩ bụng hắn bèn xúc một ít mì Spaghetti thịt băm ra ăn sáng vậy.

Trường học, cô Dung vừa mới đậu xe lại tại bãi đỗ xe. Ngáp ngắn một cái, cô Dung mở điện thoại ra xem.

Lúc này, thầy Tuấn chợt đột ngột bước ra từ trong bóng râm, kể cũng lạ bởi vì thầy Tuấn không giống bước ra từ trong bóng râm, mà là giống như đột ngột xuất hiện tại đó hơn. Thầy Tuấn cười cười với cô Dung:

"Chào cô giáo Dung. Rất vui được gặp cô sớm thế này."

Cô Dung liếc quanh trường. Kì quái, giờ này hẳn phải có tối thiểu mấy bà lao công, một số thầy cô giáo có nhiệm vụ đến sớm cũng đến tầm giờ này mới đúng chứ nhỉ?! Thế nhưng lúc này quá.. vắng người đi. Hoàn toàn không có ai hết.

Bây giờ là 6 giờ 55, ngoại trừ nàng, thầy Tuấn, còn lại thì chỉ có vài cái lá khô mà thôi. 6 giờ 55, trường học bắt đầu lúc 7h 15 nhưng học sinh phải đến lúc 7 giờ, nên giờ này không có giáo viên cũng thôi, tuyệt đối không thể không có học sinh được.

Không lẽ nàng quên mất hôm nay được nghỉ??

Cô Dung mỉm cười:

"Chào thầy Tuấn. Thầy đến đây sớm vậy làm gì?!"

Thầy Tuấn mỉm cười, tay cầm lên một cái quyển sách nói:

"Để thách đấu với cô, đương nhiên rồi."

Cô Dung:

- ?

Thầy Tuấn liếc nhìn cô Dung một cái, nói:

"Hì hì, đầu tiên thách đấu. Kế đó lấy chút tiền tiêu vặt nữa. Dù sao cô cũng là kẻ có cái đầu trị giá.. tương đối lớn trên thị trường chợ đen đấy."

Hắn vừa nói xong câu này, cả người cô Dung tỏa ra khí tức âm trầm, hai mắt đen kịt lại. Cô giơ lên một ngón tay lầm bầm bằng tiếng Hy Lạp Cổ:

"Dios Lonchi Titanto-Kt O'non VII"

(* Ngọn giáo đến từ vị thần của những cơn bão - Kẻ giết chết người khổng lồ VII)

"Oanh".

Một tiếng kêu rền vang vọng toàn trường. Nhưng tiếng kêu này không phải đến từ ngón tay cô Dung. Mà nó đến từ cái vòng tay đen nhánh trên cổ tay cô. Cái vòng tay này đột nhiên hiện ra những đường chú văn dày đặc, đồng thời cả hai cổ tay đều có hai quả cầu hiện lên, bao trùm toàn bộ bàn tay cô.

Chưa hết, giây phút quả cầu này hoàn thành, một luồng khí tức mãnh liệt phóng lên, luồng khí tức này tựa như những con rắn, bò ra từ trong mấy quả cầu sau đó nối vào nhau, trói chặt cô giáo Dung lại thành một đoàn. Từ những con rắn này tỏa ra từng làn ánh sáng hết sức kì quái, không giống ánh sáng đèn điện mà càng giống ánh sáng mặt trời.

Thầy Tuấn nhìn thấy cảnh này, gật đầu:

"Ừm, không tệ. Quang Minh Trác. Vòng tay đặc thù, chuyên dùng để trói giữ yêu ma. Đặc sắc hơn là trong lúc bị trói bởi thứ này, cô sẽ không thể sử dụng phép thuật gì hết."

Sau đó, hắn mỉm cười:

"Đối đầu với một ma pháp sư cấp cao của Ai Cập thì cần phải khống chế tay trước. Tôi nói đúng không cô giáo?"

Kế đó hắn vung tay lên, mười hai thanh kiếm xuất hiện sau lưng hắn, phóng về phía cô Dung, đâm xuyên qua hai vai, hai tay cùng hai chân cô.

Brummmm...

Đột ngột cả hai có chút kinh ngạc nhìn về phía cổng trường, chỉ thấy lúc này, đang có một cái xe máy phóng về phía hai người bọn họ, nói chính xác hơn là về hướng thầy Tuấn.

Thầy Tuấn kinh ngạc, hắn hôm qua đặc biệt chế tác một loại trận pháp diện tích toàn trường để cho bất cứ người bình thường nào đến sẽ cảm thấy sai sai, sau đó quay đầu về, tại sao lại vẫn có người không bị ảnh hưởng?

Còn về đám học sinh, hôm qua hắn yểm lên lão hiệu trưởng cho một cái công văn cho học sinh nghỉ buổi sáng rồi mà nhỉ?

Thầy Tuấn nhíu mày, vung tay lên, tay hắn hơi rung rung một chút một vòng ánh sáng hiện lên trước mặt.

Vòng ánh sáng này là hình tròn, phía trước còn có một ngôi sao 6 cánh nổi lên, phía bên trong còn có lồng thêm cái cái vòng khác nữa, phía ngoài cùng khắc một chuỗi họa tiết tiếng Hi Lạp.

Cái xe máy vừa phóng qua, lập tức chạm vào cái .. vòng ánh sáng này. Ngay khi nó chạm vào vòng ánh sáng, lập tức vòng hào quanh này sát nhập thành một mặt phẳng hơi nghiêng một góc 45 độ, lập tức xe máy lao vun vút phi thẳng lên trời theo đà, sau đó rơi cái rầm xuống mặt đất.

Cô Dung kinh ngạc nhìn về phía thầy Tuấn:

- Tấm Khiên Yona, ngươi là ma pháp sư phương Tây!?

Thầy Tuấn không đáp, từ trong người hắn rút ra một cái lọ nhỏ. Hắn mở nắp lọ ra, vung lên, thứ chất lỏng trong cái lọ nhìn rất giống thủy ngân, chợt phun trào ra và đông cứng lại thành hình một thanh kiếm.

Nhìn lại, nguyên lai là Trần Ngọc Lâm.

Trần Ngọc Lâm nghiến răng kinh ngạc nhìn thầy Tuấn, lúc này hắn chợt chú ý tới cô giáo Dung hiện tại đang bị trói bởi những con rắn đằng kia, kinh ngạc chỉ vào hai người run run hỏi:

"Hai người.. đây là cái gì!? Đừng nói đây là pháp thuật đấy nhé."

Hắn nhìn thấy thầy Tuấn đang làm cái khỉ gì đó với cô Dung như thể đang trói cổ lại,sau đó lấy kiếm đâm qua người cổ, lập tức hắn lấy xe lao tới, thuận tiện dựa vào cái dốc để phi lên trên không trung. Thế nhưng để cho hắn không tưởng nổi là thầy Tuấn lại vung ra một cái gì đó rất giống với ... Pháp thuật?

Kì thực, Trần Ngọc Lâm không biết hắn nên thấy may mắn, vì nếu không căn vào cái dốc kia thì lúc này hắn đã bị một cú tai nạn do đâm vào tấm khiên kia rồi.

Thầy Tuấn hơi sững sờ, nhìn về phía cô giáo Dung có chút buồn cười:

"Cô không nói cho thằng nhỏ biết à?! Cũng đúng, nếu biết nó hẳn sẽ không đáp ứng lấy cái vòng kia sớm đến thế, dù cho xác thực trước khi được Thần Quang gia trì nó chỉ là một cái vòng bình thường."

Thầy Tuấn nhìn lại về phía Trần Ngọc Lâm bắt đầu cười nói:

"Nhóc, ta nói cho ngươi biết nhé. Thế giới này không như ngươi nhìn thấy tưởng tượng đâu. Nơi này, nguy hiểm hơn ngươi nghĩ nhiều. Có quái vật, có ma thú, có thần linh đi lại trên thế gian cũng có người tu luyện. Thế giới mà ngươi nhìn thấy từ trước đến nay.. chỉ là bề ngoài mà thôi. "

Kế đó, ông ta giơ thanh kiếm lên, cười nhạt:

"Nguyên bản ta muốn xóa kí ức của ngươi, nhưng ta cùng một người có chút giao dịch. Trước chỉ có thể cho ngươi nằm chết ở đây vậy. Đừng oán trách ta nhé, có kẻ thắng và người thua, quy luật cuộc sống mà."

Sau đó hắn chém xuống. Lúc này cô Dung, trên phía mi tâm đột ngột xuất hiện một con mắt thứ ba, kế đó nàng biến mất và xuất hiện lại ở phía trước Trần Ngọc Lâm, những con rắn phát sáng lúc này đã mờ nhạt đi hơn nửa. Nàng giơ một cánh tay lên, từ đó một luồng khí tức chợt bùng nổ ra, tạo thành một mũi tên, thẳng hướng thầy Tuấn. Nhưng cùng lúc này, những con rắn kia chợt bùng phát ánh sáng, đồng thời mũi tên thẳng hướng thầy Tuấn lại không hiểu thấu bị đảo ngược, thẳng hướng ngực nàng.

Xoẹt.

Ngực cô Dung chợt nhiều ra một cái lỗ hổng, từ trong đó trào ra một lượng máu khổng lồ. Đồng thời do mũi tên nàng niệm lên từ trước, toàn bộ lượng máu đó văng hết lên mặt Trần Ngọc Lâm, phủ kín toàn bộ nửa người hắn, thậm chí còn tống vào miệng hắn đang há hốc một ngụm máu.

"Ra vậy, phép thuật ta dùng trên người ngươi là phép thuật cao cấp, vậy mà cũng không thể ngăn lại được ngươi... thứ sức mạnh đủ để kháng cự lại câu thần chú đặc biệt của ta.. là tình yêu phải không!?"

Kế đó hắn mỉm cười, toát lên nồng đậm khinh miệt. Lưỡi kiếm trong tay vung lên thành một cái vũ khúc. Máu văng lên tung tóe.

"Nhưng... kể cả thế, cũng không quan trọng nữa. Trước thực lực tuyệt đối, tình yêu không là gì"

Lúc này, hắn đột ngột dừng tay, hơi sững sờ nhìn Trần Ngọc Lâm. Chỉ thấy hắn lúc này đang há hốc miệng ra thở hồng hộc, một bộ khó thở, đồng thời thân thể cũng rung lên bần bật, tựa hồ vô cùng đau đớn.

Kế đó, hắn đột nhiên gào lên một tiếng, hai tròng mắt hắn chợt hóa thành màu đỏ tươi, tai nhọn dần lên, hai răng nanh dài ra, cơ bắp nổi lên còn móng tay càng lúc càng sắc nhọn. Toàn thân hắn tỏa ra một cỗ huyết khí nồng đậm, cùng lúc đó trong cơ thể hắn không ngừng truyền đến những tiếng vang như thể gõ chuông đồng.

Nếu để ý kỹ, hình ảnh phản chiếu của hắn trong vũng máu đã hoàn toàn tiêu thất, chỉ còn một bộ quần áo lơ lửng.

Đương nhiên, kì quái là vũng máu này lúc này lại có màu bạc, lúc trước khi chạm đất thì vẫn còn đỏ tươi, nay lại là màu bạc.

Sau đó, Trần Ngọc Lâm đột ngột biến mất, xuất hiện lại sau lưng thầy Tuấn, một cú đá vung lên nện thẳng vào bụng dưới gã, đá hắn bay về phía bức tường.

"Rầm"

Gã bị đánh thẳng xuyên thấu qua bức tường, tạo thành một cái lỗ nhỏ hình người. Trần Ngọc Lâm gầm gừ, hai chân cong xuống, hai tay chạm đất chuẩn bị nhảy lên theo thì hắn chợt cảm thấy bụng dưới lạnh lẽo. Nhìn lại không hiểu thấy từ khi nào đã có một con dao cắm vào bụng hắn.

Một giọng nói mười phần quen thuộc và dễ thương truyền đến:

"Tuấn. Ta đã bảo đừng có mà khiến cho thằng bé thức tỉnh mà. Nó mà thức tỉnh rồi thì chúng ta làm sao có thể tìm được con ma cà rồng lây nhiễm cho hắn nữa."

Đạp một đống gạch vụn ra khỏi thân mình, thầy Tuấn vẫn giữ nụ cười đó, thậm chí còn không có một hạt bụi nào trên gương mặt hắn, thầy Tuấn nhìn về phía nữ nhân đang cắm một cây Thập Tự Giá trên người Trần Ngọc Lâm, đáp:

"Ta chịu. Cô ta đột nhiên xuất hiện lúc ta đang muốn khống chế cậu ta đấy chứ. Ta chỉ am hiểu phép thuật khống tâm, chứ phép thuật để đối phó với ma cà rồng thì chỉ cô biết thôi, Lan ạ. Hay là Lannalia E. Norwood nhỉ?!"

Trần Ngọc Lâm chỉ kinh ngạc khi nghe được đến cái tên 'Lan', run lẩy bẩy nhìn lại. Chỉ thấy Lan, người hắn thầm thích đang thích thú nhìn hắn, nàng đưa tay lên phủi mặt một cái, khuôn mặt của một thiếu nữ 14 tuổi Việt Nam lập tức biến đi mất, thay vào đó là khuôn mặt của một cô bé tầm 18 tuổi người Châu Âu. Lan.. không, Lannalia mỉm cười nói:

"Thôi được. Vừa mới thức tỉnh trong vòng một tuần máu của hắn cũng sẽ không thay đổi yếu tố hóa học nhiều đâu. Dụng tâm một chút thì cũng có thể tìm ra được đầu mối. Mà, giờ thì ngủ một lúc đi nhé, Lâm."

Kế đó, nàng vung tay lên đập đầu hắn xuống, chỉ nghe crack một tiếng, hắn cảm giác như toàn bộ xương sọ của mình vỡ vụn hoàn toàn.

Lannalia kinh ngạc:

"Ồ, đột phá Khai Kim Mạch!? Thế này cũng có thể đột phá?! Nhớ rõ ràng mấy hôm trước chỉ là thiết bì cảnh a."

Thầy Tuấn gật gù:

"Vừa nãy đột phá. Hẳn là năng lượng dư thừa quá mức nhiều, dẫn tới đột phá. Thật đáng tiếc, nếu hắn không phải ma cà rồng, ta đã tha cho hắn rồi. Thiên tài, giết đi thật là tiếc nuối."

Đương nhiên, hắn nói thế nhưng có trời mới đi tin tưởng hắn, vì khi nói câu đó, hắn toát ra một đạo ý cười cợt trên sinh mệnh người khác.

Lannalia khinh miệt nhìn thầy Tuấn, xách theo Trần Ngọc Lâm đi mất, đột ngột sau lưng, từ vũng máu vọng ra tiếng thở dài thườn thượt của cô Dung, giọng nói có phần khác lạ, tràn đầy mùi vị già nua và thương tiếc:

"Thật tình. Lão nương chẳng có mấy khi tự phong kín kí ức cùng tu vi chạy đi Hồng Trần lịch luyện, duy nhất một lần này thì lại bị các ngươi tới phá đám. Chết hết đi cho lão nương."

Chỉ thấy toàn bộ bãi thi thể của cô Dung chợt bùng lên ngọn lửa, sau đó từng mảnh xác cấp tốc tan chảy, từ đó bay ra một viên kim cương sáng chói, lửa đỏ ngưng tụ lại thành một cơn bão lốc quanh viên kim cương này, rồi hóa thành một đầu phượng hoàng lửa.

Con phượng hoàng lửa này cực kỳ kỳ lạ, nó như thể đang bị... giam giữ vậy. Bao quanh nó là mười lớp khóa, loại khóa bị nối vào một sợi dây xích, lúc này chợt hai lớp khóa đầu tiên mở ra.

Thầy Tuấn kinh ngạc rồi:

"Kim đan!? Không thể nào. Lần cuối ngươi xuất hiện là tại trăm năm trước, lục phẩm, theo tính toán hiện nay cùng lắm thì chỉ có thể đạt tới Bát phẩm thôi chứ, tại sao có thể đạt tới Thập Phẩm kim đan được!? Hơn nữa lại là Hồng Sắc Kim Đan!?"

Bây giờ trước mắt hắn, đang là một con hỏa phượng hoàng, toàn thân nó đắm chìm trong quả cầu lửa. Hơn nữa tu vi không ngừng tăng lên nương theo từng cái sợi xích-ổ khóa bị mở ra. Nếu lúc trước tu vi khí tức không có một chút nào, thì nay đã dâng lên đến Thất Phẩm.

Bát Phẩm.

Cửu Phẩm.

Thập Phẩm.

Hỏa Phượng Hoàng toàn thân bốc lên hỏa diễm, tạo thành một cơn lốc lửa nhỏ, nhưng nhiệt độ cơn lốc này lại đến hàng chục ngàn độ C. Chỉ là không khí nóng tỏa ra đã là một nhiệt lượng khổng lồ.

Trần Ngọc Lâm kinh ngạc thốt lên:

"Bà cô làm thế nào hay vậy!? Có thể dạy cho tôi được không?! Mà sao nghe giọng có vẻ bà cô nổi tiếng lắm à!?"

Hắn không thèm để ý trên đầu mình vết thương từ từ khép lại, thế mà bị đập cho vỡ sọ mà còn chưa chết hơn nữa vẫn còn nói được.

Hỏa Phượng Hoàng nhìn Trần Ngọc Lâm miệng phun tiếng người:

"Đợi ta giải quyết lũ này rồi ta nói cho mà nghe, còn giờ nhóc câm miệng đi đồ creep rẻ rách. Xuất trận chưa được ba giây đã nằm."

Trần Ngọc Lâm:

"Bà cô cũng như tôi thôi chứ có hơn gì đâu!?"

Hỏa Phượng Hoàng phất cánh, một cái vòng bị nung chảy bay ra:

"Khác chứ. Ta đây gọi là về nhà chính mua đồ."

Lannalia thở dài nhìn vào cái bóng của Hỏa Phượng Hoàng:

- Thôi rồi. Tin tình báo của ngươi hay lắm. Con hỏa điểu mà ngươi báo là chỉ có Bát phẩm hóa ra là đại lão kết thành Pháp Thần Đan - Mộ Dung Nguyệt. Vỗ tay khen hay nha. Thôi ta chạy trước đây.

Hỏa Phương Hoàng nguyên bản là một quả cầu lửa, chính là một nguồn sáng, trên lý thuyết không thể có bóng ở phía dưới được. Nhưng kì lạ thay, dưới nó có một cái bóng, mà cái bóng này cùng phía trên cực kỳ khác biệt. Hỏa Phượng Hoàng có hai cánh, nhìn như một con hạc lửa với lông đuôi dài cùng chỏm mào sặc sỡ và màu lông bắt mắt, bóng thì lại là một con quạ có một cái sừng, đuôi thì là đuôi rồng, sáu cái cánh.

Kế đó nàng khẳng khái vứt Trần Ngọc Lâm sang một bên, kích hoạt một cái dây chuyền, một luồng ánh sáng hiện lên và nàng đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng.

Thầy Tuấn nhìn thấy cảnh này thì run sợ, nhìn thấy cái miệng của Hỏa Phượng Hoàng càng lúc càng hóa to, tiến lại gần gã run rẩy nói:

- Từ từ, có gì từ từ nói. Khoan đã.. Mộ Dung .. đừng...

Hỏa Phượng Hoàng - Mộ Dung Nguyệt há to miệng một ngụm nuốt hắn vào, hơi nóng hừng hực tỏa ra:

- Có gì thì nói chuyện... trong bụng ta đi.

Hỏa Phượng Hoàng giải quyết xong xuôi, nhìn sang bãi chiến trường rồi lại nhìn về Trần Ngọc Lâm, hai mắt phức tạp. Quơ cánh lên thu thập cái Thập Tự Giá làm bằng bạc, nàng lẩm bẩm:

"Thánh Giá do Hồng Y gia trì Thánh Quang uy lực, được rèn từ Bạc ngâm trong nước suối của sự sống. Lần chơi này có chút lớn, nhưng thu nhập không nhỏ. Bán cho đám Tín đồ kia chắc cũng được một ít tiền. Hừ, coi như ta bỏ qua cho con bé Nhà Thờ kia."

Nhà thờ, luôn cực kỳ phiền toái, là một trong những thế lực rất khó dây dưa. Đánh nhỏ chạy ra lớn, đánh lớn lại chạy ra lão. Quá phiền toái. Còn tốt, con bé kia chỉ coi như là chiến lực đạt tới Tứ Phẩm đỉnh phong, thằng kia thì ước chừng là Lục Phẩm, còn chẳng đủ cho nàng một ngụm nuốt.

Trần Ngọc Lâm gắng gượng đứng dậy, nhìn vết thương phần bụng mình bình phục bằng tốc độ mắt thường cũng có thể trông thấy, quay sang hỏi cô Du... không đúng, phải gọi là Mộ Dung Nguyệt - Hỏa Phượng Hoàng:

"Giờ thì bà cô nói rõ cho tôi được không?! Vụ này rốt cuộc là như thế nào!?"

Hỏa Phượng Hoàng - Mộ Dung Nguyệt nhìn quanh, đánh ra một vài tia lửa, như thần kì lập tức toàn bộ đất đai trường học xung quanh biến thành như cũ. Hoàn toàn không nhìn ra dấu tích gì của trận chiến nữa.

Kế đó, Hỏa Phượng Hoàng biến thành hình người, lần này nàng biến hình người Trần Ngọc Lâm đột nhiên cảm giác được nàng có một loại khí tức huyền ảo nào đó rất kì bí. Sau đó nàng phất tay một cái hắn kinh ngạc nhận thấy mình đang ở trong phòng khách nhà mình. Kế đó Mộ Dung Nguyệt nhìn sang Trần Ngọc Lâm nói:

"Để ta nói cho ngươi đi. Đầu tiên, ngươi muốn biết cái gì trước!?"

Bạn đang đọc Tu Chân Thế kỉ 21 sáng tác bởi Mytno1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mytno1234
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.