Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khát Máu

Tiểu thuyết gốc · 3194 chữ

Trần Ngọc Lâm có chút hớn hở. Hắn vừa nhận được tin nhắn của Mộ Dung Nguyệt nhắn rằng đã nhận bản quyền pháp từ tay Thiện Mục Ảo Mộng, tầm ngày mai gặp lại sẽ đưa cho hắn.

Nhắc đến Mộ Dung Nguyệt, hắn vẫn lấy làm kì. 2 hôm nay nàng một mực đi đâu không về, nghe nàng nói là bồi Gabriel chơi game. Chẳng qua cũng không quan trọng lắm. Ngày thường đôi khi nàng cũng sẽ đi công tác xa nhà, một hai hôm không về là chuyện bình thường, cho nên hắn cũng không để ý lắm.

Mà, Mộ Dung Nguyệt cũng có nói là sau khi về thì sẽ mang chút đồ ăn về cho hắn. Tuy rằng hắn từng ăn qua Tích Cốc Đan, đủ một thời gian rất dài không cần ăn uống. Nhưng do Tích Cốc đan chỉ là cung cấp năng lượng cùng vitamin, đủ loại khoáng chất chứ không tạo cảm giác đầy bụng khó ăn, nên hắn vẫn có thể ăn được. Chỉ là không có cảm giác đói thôi chứ nếu ăn thì đồ ăn vẫn sẽ tiêu hóa được bình thường.

Nói đơn giản, Tích Cốc đan giống như một loại chất dinh dưỡng thể rắn, có thể từ từ hòa tan trong cơ thể vậy.

Thông qua "Viễn Cổ Thánh Nhân Giảng Pháp.avi" hắn cũng biết được, ở thời kì ban đầu của Khai Mạch Cảnh, kinh mạch chưa mở ra toàn vẹn, công pháp hấp thụ Linh khí trăm không được một cho nên chỉ tu luyện công pháp từ ban đầu được đánh giá là biện pháp không ổn định. Đương nhiên chỉ trừ những thiên tài đã mở ra kinh mạch từ rất sớm. Thông thường, chủ yếu là kết hợp giữa ăn uống thực phẩm ẩn chứa linh khí, và tu luyện công pháp. Tu luyện có thể thay thế ngủ nghỉ, tuy không thể sảng khoái bằng ngủ được rồi.

Như thế nào là thức ăn ẩn chứa linh khí? Thức ăn ẩn chứa linh khí không nhất định phải là Yêu Thú, Ma Thú, Linh quả dù nếu có cũng tốt, nhưng không được tốt quá. Đối với Khai Mạch cảnh, vẻn vẹn cần một lượng nhỏ Linh Khí mà thôi.

Trời đất này vạn vật đều có linh khí, cây cối là nhiều nhất, kế đó là thú hoang, sau đó là động vật được nuôi nhốt, cuối cùng là con người cùng với những vật vô tri vô giác. Thú hoang sở dĩ có được linh khí trong cơ thể là vì chúng gần gũi tự nhiên, hít thở khí trời, đôi khi sẽ ăn vào một vài loại cỏ cây ẩn chứa linh lực, dù là lượng rất nhỏ. Còn động vật được nuôi nhốt là vì chúng được nuôi trong trang trại, hoặc gần với thiên nhiên đồng ruộng, tuy linh khí ít ỏi nhưng vẫn có.

Còn con người cùng thú cảnh thì suốt ngày bám víu lấy cái thành phố, Linh khí có được một, hai tia đã là phúc khí lắm rồi. Thú cảnh thì họa hoằn có mấy con vật sống quá lâu, hoặc vô tình nuốt được cái gì đó, hoặc được nuôi trong nhà có cổ vật được hưởng sái linh khí trào ra từ cổ vật thì may ra mới có thể tiến hành tu đạo.

Ví dụ như chó trắng đội nón chống gậy, mèo hai đuôi, vân vân và vân vân.

Đương nhiên, tu sĩ thì gọi chúng là Yêu Thú nếu là động vật, nếu là đồ vật thì là Yêu Vật, còn phàm nhân thì xưng chúng thành yêu quái. Kì thực cả hai là hai cách gọi chỉ một thứ, tương tự quả dứa ở miền Bắc, vào trong Nam thì gọi là trái thơm.

Tóm lại, thời nay thì đồ ăn bình thường cũng ẩn chứa một lượng linh lực nhất định. Tuy rằng từng món khác nhau, ví dụ thực phẩm hữu cơ được nuôi trong trang trại có ẩn chứa linh lực cao hơn gà công nghiệp, nhưng lại ít hơn một chút so với heo rừng. Cho nên thời xưa, tán tu cấp thấp toàn chạy vào núi mà chơi, tốc độ tu luyện hơn xa thị trấn, chứ chẳng mấy ai ở thành phố cả.

Đương nhiên, đồ ăn chế biến sẵn không có linh lực, do đã bị tiêu tán hết rồi. Đồ ăn được giết thịt càng lâu, linh lực xói mòn càng nhiều, cho nên muốn ăn xúc xích lên Tam Phẩm là không có khả năng, trừ khi xúc xích được làm bằng thịt Thần thú.


Trần Ngọc Lâm học bài xong một lúc. Kể cũng tốt, tốc độ học tập của hắn trước nay rất nhanh, nhưng giờ thậm chí còn nhanh hơn. Nếu nói trước là 1, thì bây giờ chí ít là 3, nếu không phải bị ảnh hưởng bới tốc độ viết cùng tốc đọc thì có khi vượt xa mức đó rồi.

Trần Ngọc Lâm tự nhủ:

" Tu chân giả thật cường đại. Mỗi người đều có tốc độ học thật cao, đỗ thủ khoa đại học dễ như trở bàn tay."

Hắn chợt nghĩ, có khi mấy đứa đọc sách giáo khoa đỗ thủ khoa đại học toàn bộ đều là tu chân giả, bằng không với chỉ số IQ thông thường, tuyệt không thể nào đọc một hiểu mười nghĩ ra một trăm được, chứ đừng nói đọc cái quyển sách giáo khoa nghĩ ra bài tập toán nâng cao xong tiện tay đem đi giải.

Quả thật là hack đi mà.

Hắn bèn thu gom đồ đạc, sau đó đi ra ngoài đường chạy bộ. Sáu năm nay, hắn đã hình thành thói quen chạy bộ mỗi ngày hai lần, một lần vào sáng, một lần vào buổi chiều tối muộn, cho nên hắn cũng có thể được tính là có cơ bắp, tuy rằng không nhiều nhưng cũng có một hai múi nhỏ. Chỉ là từ hôm trước lúc bị dính vô vụ kia, cơ bắp hắn đã được tăng cường đến một cái trình độ nhất định, có thể thấy rõ từng múi cơ rồi.

Chỉ là lần này, hắn lúc đang chạy qua một khu phố tương đối vắng người. Nói là phố còn không bằng nói là một cái hẻm, đương nhiên chỗ này có rất nhiều người lựa chọn làm phố đi bộ, nhưng chủ yếu là lúc trời sáng. Còn trời tối thì rất ít người chạy bộ qua nên nơi này thành một trong vài chỗ yêu thích của hắn.

Đang chạy bộ qua, đột nhiên hắn nghe được tiếng bước chân rất gấp rút. Kế đó hắn quay đầu sanh bên thì thấy được một người đang cấp tốc chạy về hướng hắn, trông người này cực kỳ hoảng hốt sợ hãi.

Hắn nhận ra thằng này, tên hắn là Tuấn Linh. Một học sinh lớp bên cạnh Trần Ngọc Lâm. Tính tình nhu nhược hay sợ hãi, lại vừa béo vừa lùn, nếu chỉ thế thôi thì không nói nhưng hết lần này tới lần khác nó liên tục bị đem ra trêu chọc bắt nạt bởi học sinh lớp cạnh bên. Lại thêm cái việc hắn là con nhà giàu, thành ra toàn làm cây ATM cho lũ bắt nạt.

Chỉ là lần này làm sao mà lại để cho nó hoảng hốt chạy trốn thế nhỉ? Dù biết thằng này nhát gan, nhưng nó bị bắt nạt cũng không có hoảng hốt như này đi?! Hơn nữa nhà thằng này nhớ không nhầm là ở phía Đông thành phố mà, chạy ra đây làm gì?!

Trần Ngọc Lâm lắc đầu, chỉ cho là nó bị chó rượt. Đây cũng không phải lần một lần hai, trong phố này có mấy con chó, vài con bị xích, vài con không bị, nếu vô tình đụng phải chó không được xích mà bị dọa sợ chạy thì với thằng này cũng không phải việc lạ.

Chỉ là dù thả xích hay không thả, lũ chó này đều là loại không cắn người. Là đại diện tiêu biểu có thật của câu nói huyền thoại "Vào đi cháu, nó không cắn đâu". Đương nhiên nó không cắn Trần Ngọc Lâm, nhưng có cắn người khác hay không thì không biết. Dù sao hắn cũng là một con ma cà rồng, kể cả trước đây cũng là nửa ma cà rồng, đối với lũ chó thì hẳn cũng phải giống như sư tử, hổ đi?!

Trần Ngọc Lâm đang chạy bộ, đi ngang qua một đám thanh niên. Lúc chạy đến trước bọn họ, hắn để ý thấy lũ này đang đếm tiền. Tiếp tục vừa nghe nhạc ,hắn chạy ngang qua đám này.

Đột nhiên một tên trong đám thanh niên này xông ra, lao thẳng vào Trần Ngọc Lâm, nhìn qua rất có vẻ muốn một húc bay người hắn đi. Nhưng ngay lúc này Trần Ngọc Lâm lập tức dừng lại, thân thể nhẹ nhàng giảm tốc đồng thời nhảy ra sau một bước, một chân giơ ra ngáng chân cái người vừa mới lao ra về phía hắn.

Tên này mười phần đô con, to con, cao, cơ bắp cũng lực lưỡng nữa. Vừa mới bị hắn ngáng chân, tên này lăn được một vòng rưỡi rồi đứng dậy. Đập vài cái lên quần áo phủi bụi đi, hắn nói:

" Thằng nhóc này được. Mấy đứa bọn mày lên một lượt đi."

Trần Ngọc Lâm nhìn quanh, đã nghe nói quanh thành phố gần đây có mấy cái băng ăn cướp, chủ yếu là đi cướp giật tài sản, đôi khi cũng ăn trộm xe đạp, hoặc thậm chí có cả trấn lột người ta nữa, giờ mới được mục sở thị. Mà, cũng đúng, chỗ này tầm giờ chiều vắng người, lại cách tương đối xa mấy chỗ cao điểm, xe máy lại không lên được do có một cái bậc thang ở đầu đường, thuộc loại đường dành cho người đi bộ. Quả là chỗ tối thích hợp cho đám ăn cướp.

Trần Ngọc Lâm đảo mắt, ăn cướp hắn chưa bao giờ gặp, không có nghĩa hắn chưa từng đánh nhau qua. Chỉ tính riêng số lần hắn đánh nhau ở trung học cơ sở đã có thể đạt tới hai chữ số rồi chứ đừng nói là ở Phổ Thông. Xét cho cùng, tuổi trẻ mà, ai chẳng đánh nhau vài lần.

Đương nhiên sau đó là đình chỉ học.

Mà lại nói, nguyên lai thằng béo kia sợ chạy là như này à?! Hẳn là nó đang đi qua đây thì bị lũ này trấn tiền đi?! Với thằng đó hắn khẳng định không đấm được cú nào đã chạy!!

Trần Ngọc Lâm ngẩng đầu lên nhìn mấy người này, tại sao hắn lại ngẩng đầu lên, là vì hắn tuy là học sinh THPT, nhưng do trước đây huyết mạch là bán ma cà rồng cho nên tốc độ lão hóa lẫn tốc độ phát triển cơ thể chậm chạp hơn hẳn so với con người bình thường. Cho nên bạn đồng lứa đều tầm tuổi 14-15 tuổi, còn hắn thì giống như trẻ con 10 - 11 tuổi vậy. Chiều cao của hắn thường được trêu là "Trần Ngọc Lâm cao ba mét bẻ đôi, bẻ thêm vài phân nữa". Nói gọn lỏn thì hắn cao chừng một mét bốn bảy, vứt hắn vô trường tiểu học thì có khi người ta cũng nhầm tưởng hắn là học sinh ở đó.

Lại thêm 14 - 15 tuổi là tuổi dậy thì, nên chiều cao của hắn càng thêm bết bát, hiện tại hắn đã kém mấy thằng bạn trung bình một và một nửa cái đầu, thằng nào cao thì hai cái đầu, chứ đừng nói mấy cái người tầm tuổi 18-20 tuổi này. Thật tình, sinh viên thì đi học đi, không thì kiếm cái nghề cũng được, cần gì đi ăn cướp?!

Hiện tại, Trần Ngọc Lâm chính là như gà giữa bầy hạc.

Trần Ngọc Lâm giang chân ra, thủ thế trung bình tấn. Tuy rằng gần đây hắn không học võ, nhưng trong mấy năm cuối cấp THCS hắn từng theo học một lớp võ Takaewondo, xét về phương diện võ thuật cũng coi như là mới nhập môn, đủ biết một vài thế võ. Tuy rằng 2 năm không học đã quên rất nhiều, nhưng mà vẫn còn đánh được.

Tên thanh niên đô côn đầu tiên vung lên một chưởng đánh tới, trong mắt Trần Ngọc Lâm lúc này chưởng này cực kỳ chậm, hẳn là tại thông qua Khai Mạch cảnh uy lực đi. Hắn bèn nhảy một bước sang một bên, né chưởng này, đồng thời vung ra một cú đấm vào phần bụng của tên thành niên đô con này.

Chỉ thấy thanh niên đô con lập tức bị một cú đấm này của hắn thổi bay ra ngoài hai ba mét có hơn.

Trần Ngọc Lâm:

- .................

Mèn, cú đấm này của hắn quá đau đi?! Thông thường hắn chỉ đấm người bay ra cùng lắm là một mét, mà đó là đấm mấy đứa khổ người cao cao gầy gầy như thằng Vũ, hoặc là đấm thằng Vũ. Lần này hắn đấm một người đô con gần gấp ba thằng đó vậy mà lại bay xa ra ngoài hai mét.

Một đấm này hắn chỉ muốn để cho tay đô con kia khựng lại, kế đó lại bồi thêm một cú cùi trỏ lên cằm, ai nghĩ tới cú cùi trỏ còn chưa kịp vung ra thằng đô con kia đã bay ra ngoài, mà từ trên tay hắn truyền ra cảm giác sức mạnh tràn đầy tuyệt không chỉ gấp trước kia hai, ba lần. Đó là hắn còn không đấm ra hết sức đấy.

Hắn chợt nhớ tới trong đoạn avi giảng pháp có nói, sau khi tăng lên từ Nhất phẩm tới Nhị Phẩm, là đột phá về chất, uy lực đánh nhau tăng lên từ 5 lần trở lên. Nói cách khác bình thường hắn có thể nâng vật nặng mấy chục cân, giờ hoàn toàn có thể nhấc vật nặng vài trăm cân không có vấn đề.

Đột ngột, Trần Ngọc Lâm toát mồ hôi lạnh. Cũng may hắn không có tung cú cùi trỏ kia ra, bình thường một cùi trỏ của hắn tung ra toàn lực có thể gãy đôi viên gạch, tăng lên 5-6 lần, lại áp lên người bình thường.. chết có lẽ không, nhưng ít nhất cũng rạn xương hoặc chấn thương não gì đó đi?!

Chỉ là, chắc có thể kết vào loại "Tự vệ" đi!?

Mà Trần Ngọc Lâm hơi sững lại, đám đằng sau hắn cũng không có sững lại. Không phải vì bọn hắn có tố chất tâm lý hơn hắn, mà là vì.. bọn hắn chưa phản ứng kịp. Người thường thấy một tên to con bị một thằng lùn đánh bay 2 mét, cũng cần vài giây phản ứng, bởi vì không tin nổi. Huống hồ lũ này đang nhằm cả vào Trần Ngọc Lâm, hoàn toàn không để ý đằng sau hắn.

Trần Ngọc Lâm nghe tiếng người đằng sau, hạ người xuống kề sát mặt đất, tung ra một cước, lần này có khắc chế lực lượng, chỉ vẻn vẹn đá khiến cho một tên cao gầy sụm xuống vì đau thôi. Đương nhiên đau cỡ nào thì Trần Ngọc Lâm không chắc lắm.

Kế đó, hắn thay đổi chiêu thức, vẫn nằm sát đất, cái chân ở trên không đá ra vòng một vòng hoàn mỹ xuống dưới, đem cả ba tên vừa mới lao vào gạt lăn ra đất, cả ba tên ngã thành một đoàn. Lần này hắn dùng toàn lực, tên cuối cùng thế nào không rõ lắm, nhưng lúc hắn gạt hắn nghe rõ được có ít nhất hai tên bị trật chân, chưa nắn lại thì đừng mơ đi lại bình thường được.

Quay sang hai tên cao gầy khác, Trần Ngọc Lâm lẳng lặng nói: "Cút". Ngay sau đó, hai tên cao gầy kia không chút nghĩa khí vứt bỏ lại bốn tên đang nằm thành một đoàn mà chạy. Mà nghĩ lại, hai tên này làm sao mà vác nổi bốn người?!

Trần Ngọc Lâm cảm thán, bình thường muốn giải quyết bốn người, không có một hồi đánh đấm là không được. Lần này hắn chỉ mất chưa đến mười giây giải quyết xong, một phần do thân thể lực đạo mạnh, phần khác do phản ứng nhanh cùng với bản năng chiến đấu thức tỉnh nữa, hẳn là thế đi.

Cười hì hì, Trần Ngọc Lâm đi ra chỗ ba tên đang nằm chổng vó, không do dự đạp thêm mỗi thằng một cái cho bất tỉnh. Kế đó hắn đi ra chỗ tên to cao, chợt hắn để ý thấy tên to cao đô con kia lúc này đang ôm bụng kêu la. Ôm bụng không có gì, ăn một đấm như thế ôm bụng cũng bình thường, nhưng trọng điểm là lúc này một cánh tay của hắn bị một hòn đá đâm xước, chảy cả máu ra ngoài.

Không ngạc nhiên, nói thì hơi lâu, nhưng kì thực từ lúc Trần Ngọc Lâm đấm tên kia một cú đến lúc hắn đạp bất tỉnh ba tên gầy kia, chỉ hơn ba giây một tí.

Trần Ngọc Lâm lúc nhìn thấy máu, hơi sững người lại.

Tên đô con kia thì đang kêu la, cú đấm kia đánh hắn văng ra ngoài hai ba mét, quá đau đớn, cảm giác như thể bị cả cái xe đâm vào vậy. Chợt hắn để ý thằng nhóc kia đang nhìn hắn bằng một đôi mắt.. phải mô tả thế nào nhỉ? Giống như là thèm khát!? Hoặc như là dục vọng đang trào dâng vậy?! Thằng nhóc này thậm chí còn đang liếm môi nữa?! Nó đang thèm cái gì vậy!?

Đô con sững người, thằng này không phải gay đi? Kế đó hắn phải bị ... quá kinh dị. Nghĩ thế hắn lấy sức đứng lên chạy trốn, một tay che mông, một bên tập tễnh chạy với tốc độ nhanh nhất có thể.

Trần Ngọc Lâm:

- ..............

Ngươi lấy tay che mông làm gì!?

Mà, vừa nãy hắn bị làm sao nhỉ? Vừa nhìn thấy máu trên cánh tay đô con, lập tức huyết mạch hắn đập mạnh, dù cho đã có Tích Cốc Đan nhưng dạ dày hắn vẫn rống lên từng hồi, đồng thời hắn không tự chủ được liếm môi, một cảm giác đói bụng từ sâu trong cơ thể hắn truyền ra, giống như một người đói bụng lâu năm nhìn thấy con cừu vậy. Hắn giơ tay lên, không để ý bẩn cho vào miệng, chỉ thấy răng nanh của hắn lúc này đã mọc dài ra, vươn ra ngoài hàm răng đến một cm, hơn nữa nhọn hoắt, ngón tay hắn chạm vào đã thấy nhói rồi.

Bạn đang đọc Tu Chân Thế kỉ 21 sáng tác bởi Mytno1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mytno1234
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.