Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4 : Cháo Cá Và Chạm Môi

Tiểu thuyết gốc · 2518 chữ

Hàn Nhược Nhược chỉ đường cho Vô Danh về kí túc xá của mình, thứ nhất là vì Vô Danh không biết ngôn ngữ ở đây, nếu để anh ấy về nhà mình thì không biết bàn giao thế nào với cha mẹ. Thứ hai là Nhược Nhược bây giờ không dám về nhà, nàng biết rõ khi mình tiếp xúc với Cao Minh là đã vô tình liên quan đến mặt tối của thế giới này.

Địa chỉ mà nàng gửi cho Cao Minh cũng không phải là địa chỉ cha mẹ nàng, đây là một cái địa chỉ gián tiếp, sau ba ngày nếu nàng không gọi lại sẽ có người tới lấy tiền, sau đó chuyển mấy lần mới đến tay cha mẹ, dù Cao Minh có muốn tìm ra địa chỉ thật cũng phải tốn ít nhất hai ngày.

Đã qua một ngày, Nhược Nhược chỉ còn môt ngày, như vậy nàng sẽ cố gắng dạy cho Vô Danh vài câu đơn giản, sau đó lại quay về nhà. Đây cũng chỉ là do Nhược Nhược lo xa mà thôi, bởi vì là thế giới của dị năng nên pháp luật càng trở nên chặt chẽ, việc gì cũng phải thông qua pháp luật, nếu không ai cũng dám ra tay giết người thì thế giới này đâu còn tồn tại.

Do đó cũng có luật ngầm trong giới dị năng, không được đụng chạm tới người có cuộc sống bình thường, nếu Cao Minh muốn đụng tới cha mẹ Nhược Nhược cũng phải mất nhiều công sức.

Nhược Nhược ra hiệu cho Vô Danh dừng lại tại một cái công viên gần kí túc xá, không phải kí túc xá nam nữ riêng biệt, mà là bộ dáng của hai người nếu đi vào kí túc xá sẽ rất phiền phức, Vô Danh còn không nói được ngôn ngữ địa cầu nha.

Công viên này có một cái nền cát, Nhược Nhược tìm một chỗ khuất một chút, ngồi xuống vẽ vẽ. Nhược nhược vẽ một bức tranh, trong đó có kí túc xá, nàng đánh dấu phòng của nàng, vậy mà cũng là phòng 803, ở trên lầu 8, khu A.

Sau đó vẽ thêm mấy người bảo vệ, làm một cái động tác che miệng “suỵt”, dùng ngón tay diễn tả hành động rón rén bước vào, ý nói không được để người khác biết. Bất quá Nhược Nhược vẽ không được đẹp, Vô Danh xem mà không hiểu lắm, hắn chỉ dựa vào hành động rón rén mà hiểu được một phần.

Nhìn biểu hiện của Vô Danh thì Hàn Nhược Nhược liền biết hắn cái hiểu cái không, vô cùng sầu não, nàng rất muốn vẽ đẹp nhưng không có hoa tay, hoa tay là trời sinh nha.

Thế là Nhược Nhược lại cố gắng vẽ lại một lần nữa, nhưng Vô Danh đã đưa tay ra ngăn cản. Vô Danh vận chuyển nội lực, dùng cát làm thành mô hình, rất nhanh một cái mô hình kí túc xá được dựng lên, còn có vài cái mô hình người, một cái mô hình Vô Danh đang cõng Hàn Nhược Nhược.

Vô Danh một chỉ điểm vào cái mô hình “Vô Danh cõng Hàn Nhược Nhược”, có nội lực gia trì, cái mô hình này liền trở nên cứng cáp, không sợ bị đổ vỡ. Hàn Nhược Nhược trợn mắt, như vậy cũng được, dị năng của hắn là cái gì đây.

Vô Danh đưa cho Hàn Nhược Nhược mô hình “Vô Danh cõng Hàn Nhược Nhược”, ra hiệu sử dụng cái này đi. Hàn Nhược Nhược cầm lấy mô hình, cảm giác không thể tin được, nó là cát, không có nước hay bất kì cái gì làm giá đỡ, vậy mà bây giờ lại giống được làm từ gỗ, cầm lên không bị sụp đổ.

Nhận thấy đã sắp tới giờ đến trường, công viên sẽ ngay lập tức trở nên đông đúc, đến lúc đó muốn lẻn vào phòng cũng khó, Hàn Nhược Nhược dùng mô hình kia diễn tả một phen, lần này không còn trở ngại “nghệ thuật”, diễn đạt rất như ý muốn.

Vô Danh gật đầu, lại ngồi xuống, quay lưng về phía Hàn Nhược Nhược, Hàn Nhược Nhược như một thói quen leo lên lưng của Vô Danh, cảm giác này rất thích thú. Đã hai năm rồi, nàng luốn sinh hoạt một cách cô độc, đi học không có bạn, lại chịu kì thị, đi làm thêm cũng không được trọng dụng, về nhà lại không dám đối mặt với cha mẹ nên nàng rất ít khi về nhà, chỉ gởi tiền về mà thôi.

Lần đầu tiên trong quãng thời gian hai năm Hàn Nhược Nhược có cảm giác được bảo vệ, dù rằng người đó là sát thủ, người đó cứu nàng nhưng lại không mặc y phục cho nàng, người đó có lẽ còn muốn bán nàng nhưng lại cho nàng cảm giác ấm áp, cảm giác trái ngược này là như thế nào a.

Đang lúc suy nghĩ mông lung thì Hàn Nhược Nhược không chú ý rằng nàng đã ở trong phòng 803 rồi, khi nhận ra thì Hàn Nhược Nhược tưởng rằng mình đang nằm mơ, sao chỉ chớp mắt đã ở đây rồi. Hàn Nhược Nhược bất chấp rào cản ngôn ngữ, nói ra:

-Anh làm thế nào vậy, không phải vừa rồi còn ở công viên sao.

Bất quá Vô Danh nghe không hiểu, Nhược Nhược chẳng qua do quá bất ngờ nên mới buột miệng nói ra, Vô Danh không trả lời thì cũng đúng. Vô Danh lúc này còn bất ngờ hơn Nhược Nhược, hắn thấy quá nhiều thứ mới lạ, vô thức buông Hàn Nhược Nhược xuống.

Vô Danh hết ngó ti vi, lại nhìn tủ lạnh, vì không phải đồ của hắn nên cũng chỉ nhìn bên ngoài không tiện đụng vào, nhưng mà ánh mắt của hắn biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, đây là muốn nghiên cứu nha. Bởi vì Vô Danh nhận thấy rất nhiều thứ trong phòng này có sức mạnh của lôi điện, đặc biệt là tủ lạnh, nó còn có một loại hàn khí.

Hàn Nhược Nhược bị Vô Danh “ném” xuống, nàng không có sức lực, đây là hậu quả của việc bị gây mê sâu, té một cái rất đau:

-Ai nha. Anh không nhẹ nhàng hơn được sao.

Vô Danh không chú ý tới Hàn Nhược Nhược, vẫn tiếp tục quan sát, đối với hắn, võ công mới là tất cả. Chỉ cần thứ gì mới lạ hắn đều muốn tìm hiểu, sau đó gia nhập vào võ công của hắn, hắn không muốn mạnh nhất nhưng hắn muốn hiểu hết tất cả.

Hàn Nhược Nhược nhìn thấy Vô Danh như vậy cũng không cách nào oán trách Vô Danh được, bất đồng ngôn ngữ rất khổ cực a. Hơn nữa bộ dáng bây giờ của Vô Danh vô cùng thú vị, Vô Danh có lẽ là người nhà quê? Hay hoặc giả còn có một giả thuyết vô lí hơn đó chính là Vô Danh không người người địa cầu? Hắn là người ngoài hành tinh?

Càng nghĩ thì Nhược Nhược càng bay xa, nhưng không hiểu sao cái tư tưởng “Anh ta là người ngoài hành tinh” luôn văng vẳng trong đầu nàng, dù rất vô lí nhưng áp dụng trên Vô Danh lại rất có lí nha, chỉ có người ngoài hành tinh mới hứng thú khi thấy đồ điện, chỉ có người ngoài hành tinh nói chuyện mới khó nghe như vậy, không phải tiếng trung, không phải tiếng nhật, không phải tiếng anh, tóm lại là nàng không nghe ra hắn nói thứ tiếng gì.

-Ọt.. ọt… ọt.

Vô Danh quay lại, hắn nhìn thấy Hàn Nhược Nhược cả người không có sức lực, sắc mặt tái nhợt, tiếng động vừa rồi rõ ràng là từ bụng của Hàn Nhược Nhược nha. Vô Danh là cao thủ luyện công, hai ba ngày hắn ăn một bữa cũng đã đủ rồi, nhưng Hàn Nhược Nhược lại không phải, vừa nhịn đói 12 tiếng vừa bị gây mê, lại còn phải chịu áp lực từ tâm lí, nàng đã rất hư nhược rồi.

Con người là như vậy, khi trong trạng thái hoảng sợ thì đói hay khát đều không cảm thấy, bất chấp tất cả chỉ để được an toàn. Nhưng khi trở về nhà an toàn lại rơi vào trạng thái kiệt sức, cả người giống như bị móc rỗng, chỉ hy vọng có chút gì đó khôi phục lại.

Vô Danh cảm thấy bản thân không có ý tứ, hắn bị những đồ vật này quá hấp dẫn, quên đi Hàn Nhược Nhược. Thế là lại gần Hàn Nhược Nhược, bế nàng lên, đặt lên giường của nàng. Vô Danh dùng nội lực huyễn hóa ra vài hình vẽ đơn giản, theo cách nói hiện đại là hình ảnh 3D, xuất hiện trong không khí.

Hắn vẽ cá, thịt, rau các loại, sau đó sờ sờ vào bụng mình, ý tứ đồ ăn ở chỗ nào. Hàn Nhược Nhược nằm trên giường chỉ chỉ về phía tủ lạnh liền ngất đi. Vô Danh ánh mắt lóe sáng, hắn muốn mở cái đồ vật kia ra rồi nhưng không dám, bây giờ có sự cho phép của Hàn Nhược Nhược, cái gì cũng có thể làm nha.

Mở ra tủ lạnh, một luồng khí lạnh đập vào mặt Vô Danh, quả nhiên hắn cảm nhận không có sai, đồ vật này có một chút giống với Huyền Minh thần chưởng, bất quá không có ám độc trong đó mà rất nhu hòa. Vô Danh ngửi ngửi, xác định không có độc, lại thấy có vài con cá cùng vài miếng thịt bò đã được cắt sẵn, còn có một chút rau tươi.

Vô Danh liếc nhìn tủ lạnh, vẻ mặt tiếc nuối, có chút không nỡ rời đi. Bởi vì chính sự bây giờ là làm cho cô nương kia tỉnh lại, để lâu nếu nàng chết đói thì hắn không học được loại võ công làm sao để trong cơ thể không có nội lực, ánh mắt của hắn không hề sai, Nhược Nhược rõ ràng là người tu võ nhưng bản thân lại không có nội lực.

So sánh nặng nhẹ hai bên, tủ lạnh vẫn ở đó không chạy đi đâu được, thế là Vô Danh lấy ra mấy con cá, hắn muốn làm cháo cá. Lại lục lọi một chút, Vô Danh đã thấy một hộp gạo nhỏ, bất quá để hai người ăn cũng đủ rồi. Đồ nghề đã đủ, chỉ còn thiếu một cái nồi nữa mà thôi.

Đây là phòng ngủ của Nhược Nhược, vẫn còn một cái nhà bếp nữa nhưng Vô Danh rất có quy tắc, không chạy loạn, mà đương nhiên trong phòng ngủ thì không có bếp gas, bếp điện, hay chảo nồi gì a.

Nhưng cũng không làm khó được Vô Danh, cao thủ võ công cách không khống vật là rất bình thường, Vô Danh vận chuyển nội lực bao phủ lấy nguyên liệu, một màn thần kì xuất hiện, cá cùng gạo hai thứ lơ lửng trên không trung.

Sau đó Vô Danh lấy tay vi kiếm, chém mấy nhát, xương cá liền bị tách ra, con cá cũng được xử lí sạch sẽ, cắt thành mấy đoạn. Tiếp đó Vô Danh vỗ ra một cái Xuy Hỏa Chưởng, lượng nhiệt được khống chế vừa phải vừa đủ cho cá chín, không cần gia vị, chỉ cần nội lực của Vô Danh cũng khiến đầu cá này có một hương vị đặc biệt. Những phần còn thừa thì bị Vô Danh đánh cho tan thành hư vô luôn rồi.

Về phần gạo, Vô Danh sử dụng Ngưng Thủy quyết, ngưng tụ hơi nước trong không khí thành một đoàn, lại đánh ra một cái Thanh Thủy Vô Tướng, lượng nước kia liền được lọc sạch, dưới sự khống chế của Vô Danh, nước lại bao phủ gạo.

Vô Danh bồi thêm một phát Xuy Hỏa Chưởng, nước sôi, gạo nấu thành cháo, sau đó phần cá kia được dung hợp chung với cháo, lại vài nhát Xuy Hỏa Chưởng mức độ nhẹ được đánh ra, chờ thêm một chút, món cháo cá phiên bản không cần nồi đã hoàn thành.

Trước đây Vô Danh thường chế tác nồi rồi mới nấu, trong hoàn cảnh “khắc nghiệt” như hiện nay lại tìm ra được một cách nấu mới, rất thú vị. Bởi vì cách nấu này tốn nhiều công phu hơn, có nhiều dịp sử dụng võ công hơn, Vô Danh quyết định rồi, từ nay về sau mỗi lần nấu cơm hắn sẽ sử dụng phương pháp nay.

Vô Danh khống chế “đoàn cháo” lơ lửng trên không trung, tiến lại giường của Hàn Nhược Nhược, không có chén cũng không có thìa, quả nhiên đủ “khắc nghiệt”. Vô Danh lay lay Nhược Nhược nhưng Nhược Nhược lại không có phản ứng gì, nếu không phải nàng còn một chút hơi thở người khác liền cho rằng nàng chết rồi.

Dựa vào hơi thở của Nhược Nhược, nếu Vô Danh không có cách làm cho nàng khôi phục sức khỏe thi nàng cũng cách cái chết không còn xa nữa. Không biết Nhược Nhược tu luyện công pháp gì, Vô Danh không dám truyền nội lực để nàng tỉnh lại, chỉ cần một chút sơ xảy cũng có thể hại chết Nhược Nhược.

Bất đắc dĩ, Vô Danh khẽ hấp nhẹ, một miếng cháo bay vào miệng Vô Danh, Vô Danh nhai làm nhuyễn cháo cùng cá ra, đặt môi lên môi của Hàn Nhược Nhược. Thật ra Vô Danh có thể dùng nội lực để làm nhuyễn cháo, nhưng cũng không thể dùng nội lực để khiến Hàn Nhược Nhược mở miệng được nên hắn mới dùng cách này.

Vô Danh nhớ lại lúc trước hắn luyện Cửu Dương thần công, sau đó lại luyện Cửu Âm chân kinh, hai loại nội lực đối nghịch với nhau khiến hắn hôn mê gần mười ngày. Lúc đó sư phụ của hắn là chưởng môn phái Nga My nói rằng nàng dùng cách này để giúp hắn ăn uống, nếu không hắn đã suy nhược mà chết.

May mắn là đã có “kinh nghiệm kể lại” nếu không lúc này cũng không biết làm thế nào a. Môi hai người chạm nhau, Vô Danh dùng lưỡi đẩy thức ăn vào miệng Hàn Nhược Nhược, nâng cằm nàng lên một chút giúp nàng nuốt xuống dễ dàng hơn.

Một bữa ăn này tốn hết ba mươi phút, bởi vì mỗi lần Vô Danh chỉ giúp Hàn Nhược Nhược ăn được một miếng nhỏ. Còn một lí do nữa là hắn đột nhiên rất thích cảm giác chạm môi với Hàn Nhược Nhược, rất mềm mại, lại có chút dễ chịu, Thiên Diện thuật lại tìm ra một khuyết điểm nữa a.

Bạn đang đọc Truyện Về Một Cái Luyện Công Cuồng sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.