Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5: Ngủ 13 Tiếng, Bị Hôn Trộm Hơn 30 Lần

Tiểu thuyết gốc · 2509 chữ

Căn cứ dưới lòng đất của Cao Minh.

Cao Minh đang suy nghĩ nếu như Hắc Dạ thất bại hắn sẽ dùng phương pháp gi để giết chết Vô Ảnh, cướp lại Hàn Nhược Nhược. Cao Minh làm việc vô cùng cẩn thận, không bao giờ đặt hết niềm tin vào người khác, kế hoạch của hắn thường có hai tầng.

Nếu Vô Danh là người bình thường thì dù có lẻn vào được cao ốc Đại Cát thì chắc chắn sẽ bị báo động, nơi đó được coi là một cái địa bàn của Cao Minh. Vậy mà Vô Danh lại xuất hiện bằng lỗ đen, Cao Minh chưa từng nghe đến loại dị năng như vậy.

Vô Danh ra tay lại vô hình vô ảnh, đàn em của Cao Minh không có một cơ hội chống trả nào, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, kết quả đoàn diệt. Dựa theo kết quả khám nghiệm tử thi, vết thương của 12 người Đăng Hổ rất kì lạ.

Ba người phản kháng được thì không biết vì lí do gì mà kinh mạch vỡ nát, dẫn đến tử vong. Chín người còn lại yết hầu bị đâm bởi một thứ vô cùng sắc nhọn, theo hình ảnh trong video thì Vô Danh không thu lại hung khí, nhưng tại hiện trường lại không có bất kì hung khí nào, những thứ không nhìn thấy thì người ta càng sợ hãi.

Trải qua một ngày dò xét camera trên toàn Hoa Hạ, Cao Minh lại không phát hiện được vị trí của Vô Danh khiến hắn rất đau đầu, Cao Minh có thể chắc chắn Vô Danh có một loại dị năng tàng hình, và ít nhất là một loại dị năng nữa mà hắn không biết. Chỉ có dị năng tàng hình mới qua mặt được camera.

Đang lúc suy nghĩ thì điện thoại trên tay Cao Minh rung lên, Cao Minh bắt máy:

-Tìm được vị trí của nó chưa.

Đầu dây bên kia trả lời:

-Tìm được rồi đại ca, nó cùng với con bé kia đều ở kí túc xá trường dị năng Ngưng Thiên Dị, bây giờ phải làm thế nào đại ca.

Cao Minh nhíu mày:

-Tụi bây đừng bứt dây động rừng, án binh bất động cho tao. Khu vực trường dị năng rất khó giải quyết, đã dính đến liên minh rồi. Tiếp tục theo dõi, nếu hai đứa nó rời khỏi khu vực trường học liền báo cho tao, sẽ có người đến xử lí.

Đầu dây bên kia:

-Dạ, đại ca.

Sau đó cúp máy. Cao Minh gọi cho Hắc Dạ:

-Hắc Dạ, vị trí của mục tiêu ở trường Ngưng Thiên Dị, tao sẽ gửi qua video tư liệu về mục tiêu, theo dự đoán thì mục tiêu có ít nhất hai loại dị năng, một là tàng hình, còn hai thì vẫn chưa biết.

Hắc Dạ ngạc nhiên:

-Cái gì, hai loại dị năng, không có khả năng. Mày nói thật chứ.

Cao Minh chắc chắn:

-Đúng vậy.

Hắc Dạ cười lớn:

-Ha hả, tin tức này rất đáng giá. Thù lao không cần nhiều, tao cần xác của mục tiêu, con nhỏ kia cho mày, thế nào.

Đúng vậy, đối với thù lao tiền tài Hắc Dạ không quan tâm, hắn làm sát thủ vì muốn giết người. Thực lực mới là thứ Hắc Dạ thèm khát, nếu lấy được bí mật từ mục tiêu, hắn sẽ có thêm một loại dị năng thậm chí là nhiều hơn, đến lúc đó ai dám ngăn cản hắn.

Cao Minh trầm ngâm một lúc lâu, đưa ra quyết định:

-Được, tao chỉ cần con bé kia.

Hắc Dạ ngắt điện thoại, cũng lâm vào suy nghĩ:

-Hừ, con bé kia có cái gì quan trọng, tao sẽ cướp luôn con bé đó, hắc hắc.

Cao Minh cười cười, hắn tiến sâu xuống lòng đất, đi vào một căn phòng, trong đó có ba cái bể chứa rất lớn, mỗi cái đều có một người nằm bên trong, bất quá không còn là hình dạng con người nữa, mỗi người đều mang hình dạng của quái vật.

Cao Minh mở ra bể chứa mã số 008, bên trong là một nữ tử, nửa người đều bị cải tạo qua, thoạt nhìn vô cùng khủng khiếp. Đôi mắt vô hồn, mái tóc cứng như thép, cái miệng nàng bị xé nát, lộ ra vô số răng nhọn, đầu lưỡi bị cắt thành hai nửa, một nửa là vô số xúc tu, nửa còn lại là một cái đầu rắn.

Tay cùng chân của nàng cũng vô cùng dị dạng, mọc lên vô số con mắt, gai nhọn, có chút giống gấu, lại có chút giống vượn. Cao Minh vuốt ve khuôn mặt nữ tử, nở nụ cười, lấy ra một tấm ảnh:

-Nguyệt, hãy chứng minh tình yêu của mình, giết chết những kẻ này cho anh. Bất kỳ kẻ nào trong tấm ảnh này đều phải chết, nhưng anh muốn xác của chúng nó.

Trong ảnh là Vô Danh, Hắc Dạ cùng vài người nữa, nhưng không có Hàn Nhược Nhược. Cô gái được gọi là Nguyệt thè ra đầu lưỡi, hôn xuống Cao Minh. Cao Minh cũng không né tránh, ngược lại nhìn qua rất hưởng thụ, một ngụm hôn Nguyệt.

Đúng vậy, nàng chính là Phương Thiên Nguyệt, hôn thê của Cao Minh, cả hai đều có tình cảm với nhau, quen biết từ khi cả hai còn nhỏ, thanh mai trúc mã. Chỉ vì năm nàng mười tám tuổi nhưng vẫn chưa thức tỉnh dị năng, cuối cùng bị Cao Minh biến nàng thành vật thí nghiệm số 8.

Cao Minh rất yêu Nguyệt, nhưng hắn càng yêu chính bản thân mình hơn, chính tay hắn cấy ghép dị năng cho Nguyệt, chính mắt hắn nhìn thấy người mình yêu điên cuồng, thống khổ. Chính hắn biến Nguyệt thành quái vật, nhưng sau tất cả, hắn vẫn rất yêu Nguyệt. So với hai vật thí nghiệm còn lại thì Nguyệt tương đối dễ điều khiển nên hắn mới chọn Nguyệt.

Màn đêm dần buông xuống, một trận gió tanh mưa máu sắp diễn ra….

Bảy giờ tối, ngày 2 tháng 8 năm 2950, tại kí túc xá Ngưng Thiên Dị, phòng 803.

Lúc này Vô Danh lại nấu thêm một phần “cháo cá không cần nồi”, bởi vì Hàn Nhược Nhược vẫn chưa tỉnh lại nên Vô Danh lại tiếp tục dùng phương pháp cũ giúp nàng ăn.

Hàn Nhược Nhược cảm giác cả người lâng lâng, nàng thấy nàng được ăn một bữa vô cùng thịnh soạn, mùi vị kia rất thật, ngon vô cùng, có thể nói mười tám năm nàng ăn uống đều không ngon bằng cái mùi vị này.

Hơn nữa khi ăn vào toàn thân của nàng lại cảm thấy tràn đầy sức sống, nếu đây là mơ thì nàng nguyện sẽ không tỉnh lại, nàng muốn ngày nào cũng được ăn như thế này, như vậy thì hạnh phúc biết bao.

Vô Danh thấy Hàn Nhược Nhược mỉm cười, vẻ mặt hưởng thụ, hắn nghĩ rằng nàng rất thích như vậy nha, mà hắn cũng rất thích cảm giác này, thế là lại “môi chạm môi” giúp nàng ăn. Bữa ăn này thì nhanh hơn lần trước, chỉ mất mười phút.

Hàn Nhược Nhược sau khi ăn hai bữa cháo cá thì cơ thể đã khôi phục lại rất nhiều, nàng muốn ngủ cũng không thể ngủ thêm được nữa, bất đắc dĩ nàng cuối cùng cũng tỉnh lại, tạm biệt bữa ăn thân yêu.

Hàn Nhược Nhược mở mắt, theo thói quen nhìn vào đồng hồ, a, mới bảy giờ sáng, còn rất nhiều thời gian nha. Hàn Nhược Nhược cảm thấy cả người khỏe mạnh, chỉ ngủ một tiếng mà đã trở nên như vậy rồi? Không lẽ dị năng của mình là “khôi phục trong khi ngủ”?

Nếu vậy thì nàng cũng không cần dị năng này nha, nàng không có thói quen thích ngược đãi bản thân minh, sau đó ngủ một giấc liền khỏe mạnh.

Hàn Nhược Nhược nghiêng đầu, nhìn thấy Vô Danh đang ngồi bên giường nhìn mình, trong lòng không khỏi nổi lên nghi hoặc, lẽ nào khi mình ngủ hắn đều ngồi nhìn mình như vậy. Một người con gái 18 tuổi nằm ngủ, một người con trai ngồi bên giường ngắm người con gái ngủ, ngẫm lại đều là một cảnh tượng rất đẹp.

Đương nhiên Vô Danh không có rảnh rỗi như vậy, khi Hàn Nhược Nhược ngủ hắn nghiên cứu tủ lạnh a, còn có một cái hắn khá hứng thú dó là bóng đèn điện, rõ ràng không cần lửa mà lại sáng như vậy, quá thần kì.

Thế nhưng Hàn Nhược Nhược da mặt rất mỏng, không biết lúc nàng ngủ có làm ra chuyện gì xấu hổ hay không, quần áo vẫn là bộ đồ khăn phẫu thuật, đã có hơi nhăn lại vi chất liệu không tốt, lộ ra cái eo nhỏ nhắn. Nàng liền bật dậy, lấy mền trùm cả người lại, thuận miệng nói ra:

-Không được nhìn.

Đây là lần thứ hai Vô Danh nghe thấy nàng nói câu này, suy xét hai trường hợp, thế là liền hiểu ý tứ, quay mặt đi chỗ khác. Hàn Nhược Nhược thấy Vô Danh hiểu ý nghĩa, hắn có vẻ rất thông minh, mình vẫn chưa giải thích mà hắn đã hiểu rồi a, có lẽ việc dạy ngôn ngữ cho Vô Danh cũng không phải chuyện gì khó.

Hàn Nhược Nhược rón rén đứng dậy, bước tới tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo thường ngày, nhanh chóng thay đồ. Trong lúc thay đồ Hàn Nhược Nhược luôn chú ý Vô Danh, hắn cũng không có quay lại nhìn lén nàng, khiến cho nàng thấy có chút hơi hụt hẫng.

Ngẫm lại hắn đã thấy nàng khỏa thân cũng không có rung động gì, không lẽ mình lớn lên không có sức hấp dẫn sao. Hàn Nhược Nhược cảm thấy lòng tự ái của bản thân bị đả động, một khi dạy cho hắn ngôn ngữ xong phải hỏi cho ra lẽ mới được. Đối với nữ tử, không nên động chạm tới sắc đẹp của các nàng, dù là vô ý cũng không được.

Lúc này Hàn Nhược Nhược nhìn ra cửa sổ, không phải 7h sáng sao, tại sao trời lại tối rồi a. Hàn Nhược Nhược mở ra điện thoại di động, nàng thốt lên:

-Cái gì, bây giờ không phải 7h sáng, mà là 7h tối sao.

Vô Danh nghe thấy Hàn Nhược Nhược hốt hoảng liền quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Hàn Nhược Nhược.

Bảy giờ tối, nghĩa là nàng đã ngủ 13 tiếng, bị hắn nhìn 13 tiếng a. Hàn Nhược Nhược nhớ lại, nàng hôn mê vì quá đói cùng mệt mỏi, bây giờ sờ sờ bụng lại thấy một trận no nê. Tiếp đó nàng liếm liếm môi một chút, vẫn còn dư vị của “sơn hào hải vị”, không lẽ Vô Danh nấu cho mình ăn, nhưng mà nàng hôn mê, làm sao ăn.

Một cái hình ảnh vô cùng đẹp đẽ hiện lên trong trí tưởng tượng của Hàn Nhược Nhược… hắn dùng miệng mớm cho nàng ăn, hơn nữa không phải một lần, bởi vì nàng nằm mơ tới hai lần nha.

Hàn Nhược Nhược cả người cứng ngắc, như vậy hắn hôn nàng bao nhiêu lần rồi, ít nhất là mười lần, không hai mươi lần thậm chí ba mươi lần, tại sao khi gặp hắn mình toàn bị đụng chạm cơ thể, hắn ngốc thật hay giả ngốc đây.

Dù hắn rất đẹp trai, nàng cũng rất thích người đẹp trai nhưng thích không có nghĩa là hắn muốn làm gì nàng cũng được, nàng phải đòi lại một cái công đạo. Thấy Hàn Nhược Nhược cử động có chút cứng nhắc, Vô Danh đứng lên, cầm tay Hàn Nhược Nhược, hắn muốn bắt mạch cho nàng, để xem nàng có bị bệnh gì hay không.

Hàn Nhược Nhược không phản kháng được, một mực bị Vô Danh nắm lấy cổ tay. Một luồng nội lực theo cổ tay truyền khắp cơ thể Nhược Nhược, đây cũng không phải truyền công, luồng nội lực kia chạy một vòng cơ thể Nhược Nhược lại quay về với Vô Danh.

Vô Danh rút tay lại, nhíu mày, theo lý thuyết nội lực của hắn phải không bị mất đi, nhưng sau khi chạy một vòng trong cơ thể Nhược Nhược lại bị tiêu tán một phần. Dù lượng tiêu tán rất ít nhưng Vô Danh vẫn có thể cảm nhận được, Nhược Nhược có vấn đề, chỉ là hắn không biết vấn đề nằm ở đâu.

Không biết đây là chuyện tốt hay xấu nên Vô Danh cũng không truyền thêm nội lực để bắt mạch, ít nhất không tìm thấy mầm bệnh nào trong cơ thể Nhược Nhược.

Hàn Nhược Nhược chỉ cảm thấy khi Vô Danh nắm lấy tay nàng liền có một cỗ lực lượng giống như điện giật truyền vào cơ thể nàng, nhưng lại không gây tổn thương, ngược lại nàng lại có chút thoải mái, khiến nàng quên luôn cái công đạo muốn đòi từ Vô Danh.

Thời gian đã không còn nhiều, sáng sớm ngày mai nàng dự tính cùng Vô Danh trở về nhà, xem tình hình của cha mẹ, dù không có Vô Danh thì nàng cũng sẽ trở về, nàng rất lo lắng cho cha mẹ. Thế là Hàn Nhược Nhược chạy lại giường, mở ra laptop, tìm kiếm chương trình “tự học tiếng trung cơ bản”.

Vô Danh nhìn thấy laptop liền hiếu kì, không cần Nhược Nhược gọi liền nhảy lên giường, ngồi sát bên cạnh Nhược Nhược, chăm chú nhìn vào laptop, bộ dáng giống y hệt mấy đứa nhóc hai tuổi ba tuổi đang học bài.

Hàn Nhược Nhược lại cảm thấy Vô Danh lợi dụng thời cơ đụng chạm nàng, nhưng nhìn biểu cảm của Vô Danh lại không có ý tứ trách cứ hắn, cái hắn để ý là laptop, không phải nàng, lại một lần nữa Nhược Nhược cảm thấy mị lực bản thân còn không bằng cái laptop, quá bực bội.

Hàn Nhược Nhược click click chuột, vì để thuận tiện cho Vô Danh học tập nàng tìm chương trình học có hình ảnh minh họa. Vô Danh rất thông minh, võ công bí tịch hắn nhìn qua một lần liền nhớ rồi luyện được, mấy thứ này làm sao làm khó được hắn.Thế là một người dạy một người học, cứ như vậy thời gian từ từ trôi qua, màn đêm dần buông xuống.

Vì đã ngủ quá nhiều nên đêm nay Nhược Nhược thức trắng đêm cũng được, còn Vô Danh vì đang đam mê laptop nên cũng không cần ngủ, sức khỏe của hắn rất tốt.

Bạn đang đọc Truyện Về Một Cái Luyện Công Cuồng sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.