Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải độc - Tụ họp

Tiểu thuyết gốc · 1615 chữ

Thi độc vương của Dương Tiễn không dễ chữa. Nhưng tu đạo đã nhiều năm, Thần Vương biết phải làm thế nào.

Trong hơn chục năm tu luyện, với việc hấp thụ năng lượng từ tinh hạch, hắn cũng đã đến giai đoạn người tiến hóa thứ 2.

Mà tên nàu ngộ tính rất cao, những loại sách về cương thi ma quỷ đều đã đọc qua, tích lũy một vốn hiểu biết phong phú.

Vấn đề thi độc vương này tất nhiên đối với hắn rất dễ giải. Nhưng tháo chuông phải tím người buộc chuông. Khi mà đã bị thi độc xâm nhập, hệ thống miễn dịch sẽ yếu đi với thứ này, tỉ lệ mắc lần sau rất lớn.

Cách giải độc bình thường chỉ là tạm thời, không phải tận gốc. Muốn trừ tân gốc phải biết nguồn lây, từ nguồn lây đó mà phối ra phương pháp giải. Mà nguồn lây thì chưa biết, vẫn phải dùng đến cách cổ truyền.

Thần Vương lấy một con dao găm, rạch trên ngón trỏ bên trái của Dương Tiễn một đường cho máu chảy ra. Tiếp ấy hắn kiếm lấy một nắm lá ngải, xay nát lấy nước.

Hắn dùng chỗ nước ấy chấm lên cá vị trí: mi tâm, yết hầu, khuỷu tay hai bên tay, rốn, hai mu bà chân.

Tiếp đó lấy ra một tờ hóa đơn chưa viết gì, viết lên Thu Khí Phù. Hắn đặt tờ phù lên một bên tim Dương Tiễn, bên trên rải mấy hạt gạo nếp.

Hắn lấy ba cái bật lửa, lấy băng dính dính lại tạm thời, châm lửa làm như cây nến. Rồi đặt nó lên trên ba vị trí là giữa đỉnh đầu, hai vai.

Khâu chuẩn bị đã xong. Giờ đến khâu thực hiện.

Thần Vương ngồi xếp bằng, hai tay chắp lại. Mồm hắn đọc:

- Thiên hồi thiên

Địa hồi địa

Vật quy vật

Thi hủy thi

Độc liệt độc

Thái thượng Tam Thanh

Cấp cấp như luật lệnh

Phá!

Hắn vừa đọc xong, cả bảy điểm nước lá ngải buốc khói lục. Máu chảy ra từ đỏ thành đen, mùi hơi khó chịu. Còn mấy hạt gạo nếp lập tức nổ thành khói trắng.

Cơ thể Dương Tiễn lập tức xuất hiện các đường màu đen hướng về phía tim.

Linh phù từ màu xám chuyển thành màu lục đậm, trông rất ma quái. Còn vết thương ở ngón tay chảy ra dịch nhầy, trong suốt.

Ba ngọn lửa đại diện cho ba ngọn đèn thì bỗng dài tia lửa ra, hơn một mét, màu vàng thuần túy. Rồi chúng tắt ngúm đi, lại đột ngột bật lên bập bùng. Mọi thứ trông rất ma quái, phù hợp để dọa ma.

Sắc mặt Thần Vương thì hơi tái đi, mồ hôi hột chảy ra.

Sau năm phút kiên trì, hắn quát liên:

- Thu!

Mọi thứ trở lại bình thường, mấy đường màu đen đã biến mất. Lá phù ở chỗ tim bay lên, hướng về phía Thần Vương đang ngồi.

Thần Vương sắc mặt ngưng trọng, cẩn thận giữ cho tấm phù lơ lửng. Hắn lại vẽ tiếp một tấm Địa Hỏa Phù, kích phát cho nó cháy lên. Hai tấm phù dính sát nhau, cháy mãnh liệt.

Một lát sau, nó đã cháy mà không thừa một mảnh tro nào.

Mấy thứ mà bố trí lúc đầu như nước lá ngải, vết thương cũng đã tự tiêu tán, lành lại hết.

Sắc mặt Thần Vương trở lại bình thường, ngồi nghỉ ở một chỗ. Hắn thử chợp mắt, nhưng ngay đó đã thiếp đi.

Khoảng hai hay ba tiếng sau, Thần Vương bị một mùi thơm thơm xức mũi làm cho tỉnh. Hóa ra đó là Dương Tiễn đang nấu thức ăn trong một cái nồi.

"Ọc ọc..."

Bụng Thần Vương kêu lên mấy tiếng biểu thị. Dương Tiễn biế hắn đã tỉnh, mà lại cò đang đói liền gọi bảo:

- Mau đến ăn đi cho nóng!

- Anh nấu món gì vậy?

- Rau xào vào thịt rán thôi.

- Có vẻ ngon đấy.

Thần Vương cầm lấy một đôi đữa cạnh đấy, gắp lấy một miếng thịt nóng hổi cho vào mồm.

- Phù phù... hộc hộc...

Hắn nhanh chóng thổi cho hết hơi nóng trong miệng, sau đó chốt lại bằng câu:

- Ngon đấy!

- Ngon thì hốc đi!

______Cùng lúc đó, tại căn cứ tạm thời của hai anh em nhà họ Vương và Trúc Vinh_

Trúc Vinh đang cố gắng khôi phục lại dữ liệu tri thức của thế giới qua dị năng của mình. Trước mặt hắn là vô số hình ảnh, các dòng chữ.

Đúng lúc Trúc Vinh muốn phá bỏ lớp bảo mật của Apple thì hệ thống đột nhiên bị lỗi.

Những dòng chữ "Lỗi" liên tục xuất hiện, Trúc Vinh thì lao mình cố gắng mà sửa mấy cái này. Người em gái họ Vương, Vương Bình thì đứng một bên, tuy rất muốn giúp trúc vinh, nhưng lại không hiểu về vi tính nên cũng đành chịu.

Sau một hồi cố gắng, cuối cùng hệ thống cũng đã khôi phục. Trúc Vinh sắc mặt vẫn xám ngoét, mồ hôi chảy ròng ròng.

"Phù!"

Hắn thổi ra một hơi, như trút bỏ được gánh nặng, tiếp tục lao đầu vào hack phần mềm của Apple.

"Tình huống khẩn cấp! Tình huống khẩn cấp! Hú hú hú...."

Những âm thanh cảnh báo lại tiếp tục vang lên, khiến cho việc hack bảo mật Apple gặp vấn đề.

Vương Bình tay chân luống cuống, chạy loạn cả lên. Cũng may Trúc Vinh dường như có khả năng lãnh đạo, lập tức ra lệnh:

- Vương Bình, mau đến chỗ Vương Huy xem anh cô đang làm gì. Bảo anh ta kiểm tra xem!

Vương Bình lập tức đồng ý, chân tay không luống cuống nữa mà hoạt động linh hoạt.

Vừa đến chỗ của Vương Huy, cô đã thấy anh đơ ngay tại chỗ, sắc mặt ngưng trọng, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi.

- Làm sao vậy anh hai?

Vương Bình hét lớn hỏi.

- Mau trông báo Trúc Vinh, tập trung lực lượng tấn công. Có một đám tang thi khoảng hai mươi con đang tiến lại.

Vương Huy ra lệnh, giọng nói đanh thép.

Vương Bình thuận ý mà làm, tức tốc lên nhắn lại với Trúc Vinh.

Trúc Vinh nhận lệnh, lập tức điều khiển vũ khí. Căn nhà cấp ba, từ những chỗ bị thép và xi măng bao quanh kiến cố, giờ đã được nâng cấp lên.

Hai bên tòa nhà mỗi bên có một trạm bắn tỉa, đằng trước có một cột pháo năng lượng, tất cả dùng năng lượng của tinh hạch mà phát huy.

Công nghệ này do Vương Bình nghĩ ra, nhưng triển khai logic chế tạo và vận hành lại là do Vương Huy và Trúc Vinh.

Ba khẩu đạn pháo năng lượng lúc đầu còn đơn sơ, nhưng qua cải tạo đã nâng lên đến cấp độ hai, thừa sức hủy diệt một đám khoảng từ năm đến mười con tang thi Giai đoạn 1: 13n trong một phát bắn.

Phải nói hai người kia rất bá đạo khi trong vòng hơn một tháng đã làm ra được thứ vũ khí công phá thần thánh kia.

Hai khẩu hai bên tòa nhà xuất hiện, tụ năng lượng. Trúc Vinh bật chế độ tự ngắm bắn, cài đặt cường độ. Hai khẩu pháo đã sẵn sàng lên đạn trong lần bắn tiếp theo.

3...2...1...0...

BÙM....

Một âm thanh nổ cực lớn xuất hiện, kéo theo đó là một cái lỗ nhỏ trên mặt đất. Vẫn còn sót vài con tang thi, Trúc Vinh định triển khai diệt nốt.

Nhưng trong đám bụi mịt mù kia, một số thân ảnh lập lòe xuất hiện. Vương Bình nhận thấy đó hình như không phải tang thi, lập tức bảo Trúc Vinh dừng bắn.

Một lúc sau, những thân ảnh kia dần hiện rõ.

Đó là con ngươi! Không chỉ một mà là rất nhiều người!

Trong đó có Trần Thế Khải, cùng năm quân nhân kia. Ngoài ra không còn ai nữa.

Trần Thế Khải nhìn một lỗ hổng trên mặt đất, rồi liếc nhìn hai khẩu đạn pháo kia thì khôi khỏi lạnh người, kèm theo đó là cảm khái:

- Thứ vũ khí này quá đỉnh!

Mấy đội viên kia cũng vừa chứng kiến uy lực, mắt chữ a mồm chữ o. Ai cũng trầm trồ.

Trần Thế Khải đứng đầu, hai tay vẫy, kèm tiếng gọi:

- Này! Là chúng tôi! Chúng tôi do Dương Tiễn cử đến, Đặc chủng Âu Lạc.

Vương Huy đứng bên một cánh cửa sổ trong suốt nhìn xuống, bảo em gái:

- Em mau lên hỏi Trúc Vinh, xem có đúng mấy tên này không!

Vương Bình lại tức tốc chạy lên tìm Trúc Vinh. Sau khi được xác nhận chính xác, Vương Huy mở cánh cửa cuốn được gia cố chắc chắn cho mấy quân nhân kia vào.

Trúc Vinh nối một cuộc điện thoại tới Dương Tiễn. Dương Tiễn bắt máy.

Trúc Vinh: Dương đại ca, mấy tên quân nhân này trông cậy được không?

Dương Tiễn: Chắc chắn được, tin tưởng ở ta.

Trúc Vinh: Nếu chúng phản bội thì sao?

Dương Tiễn: Giết không cần hỏi!

Trúc Vinh: Ok! Anh dạo này thế nào?

Dương Tiễn: Vẫn tốt. Đang ở cùng một người bạn. Thành viên mới của tiểu căn cứ.

Trúc Vinh: Vậy sao! Được rồi, nhớ giữ sức khỏe. Tạm biệt!

Dương Tiễn: Tạm biệt!

Cả hai dừng cuộc gọi, kết thúc nói chuyện.

_____ Hết chương 18_____

Hẹn gặp lại ch.19

Bạn đang đọc Truyền thừa kí ức sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.