Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Thi Hùng Xà

Tiểu thuyết gốc · 1571 chữ

Sáng hôm sau, đoàn người đã tỉnh dậy, ai cũng tràn đầy sức sống, duy chỉ có Thần Vương và Dương Tiễn thì lại không.

Đêm qua sau khi gặp mộng cảnh, hai người cũng vì thế mà ngủ được rất ít, đến nỗi mắt quầng lại như gấu trúc.

Vệ sinh cá nhân, ăn uống xong xuôi, Dương Tiễn bảo lại với đám quân nhân kia:

- Đến lúc phải chia nhau ra rồi! Đưa bất kì một thiết bị liên lạc của các anh lại đây, tôi sẽ gửi các anh vị trí.

Trần Thế Khải gật đầu, lấy từ trong túi ra một cái điện thoại di động, đưa nó cho Dương Tiễn.

Dương Tiễn nhận lấy chiếc điện thoại, lấy cái của mình ra, cho hai cái kết nối bluetooth.

Tối qua Dương Tiễn đã liên lạc với phía của hai anh em nhà họ Vương, hỏi họ cách chia sẻ dữ liệu. Tên nhóc gamer Trúc Vinh kia đã nghĩ ra cách này.

Dữ liệu hoàn thành quá trình tải xuống, Dương Tiễn trả lại điện thoại, nói mấy lời nhắc nhở:

- Tôi khuyên mấy người, tốt nhất khi gặp tang thi thì cứ phải trốn đi đã. Tang thi đôi khi bất ngờ lột xác, thực lực tăng mạnh mà các anh không ngờ tới được đâu.

Trần Thế Khải gật đầu, ra lệnh cho mấy quân nhân kia mau di chuyển đồ đạc tiếp.

Mấy phút sau, mọi thứ đã xong. Trần Thế Khải bắt tay Dương Tiễn rồi nói:

- Cảm ơn, anh Dương. Chia tay ở đây, hi vọng trong thời gian sớm nhất gặp lại được anh.

Dương Tiễn gật đầu, nhắc nhở:

- Bảo vệ cho tốt mấy người kia. Tiện thể hãy xây dựng nó lớn mạnh thêm luôn đi.

Hai nhóm chia tay, mỗi người một hướng bắt đầu hành trình của riêng họ.

Bóng dáng xe của Đội Âu Lạc vừa khuất, ngay lập tức họ cũng rời đi tức thì.

Dương Tiễn đương nhiên cũng không ngu mà lại đi bô tiếp. Hắn kiếm lấy một cái ô tô, may mắn cò chìa khóa. Vậy là hắn mở ra, hỏi Thần Vương:

- Cậu biết lái xe không?

- Biết chút chút.

Dương Tiễn lập tức vất chìa khóa cho Thần Vương, liếc một cái rồi bảo:

- Vậy lái đi. Tôi không biết lái.

Thần Vương nhận lấy chìa khóa, dù không muốn nhưng cũng đành phải làm theo.

Hai người lập tức rời đi. Mà hóa ra, tên Thần Vương kia không những không phải người mới biết lái mà chính là một tay đua siêu cấp

Hắn cứ phóng từ bên này qua bên kia, rung lắc dữ dội. Dương Tiễn chóng mặt, suýt nôn mấy lần, cũng may kiếm lại được.

Tức giận, hắn gắt lên:

- Má nó, ngươi có biết lái không vậy? Lái như tên điên!

Thần Vương không trả lời, nét mặt vui sướng,tiếp tục phóng nhanh như điên. Cuối cùng, không chịu được nữa, Dương Tiễn đặp ngất Thần Vương, xong đạp phanh.

Một lực quán tính lập tức khiến hai người hất về phía trước. Dương Tiễn do đang không ngồi trên ghế nên bị đập một cú thật mạnh vào cửa kính. Còn Thần Vương thì đang đeo dây an toàn nên không bị gì cả.

- Tên đạo sĩ điên này quá nguy hiểm!

Dương Tiễn cảm thán, dời Thần Vương sang một bên, trói hắn lại ghế. Còn Dương Tiễn thì lập tức ngồi ghế lái.

Cũng may trước đấy xem tên điên kia điều khiển, cũng học được một số cái. Dương Tiễn bèn thử.

Xe lăn bánh, thuận lợi di chuyển.

Sau hơn một tiếng ngồi trên xe điều khiển, cuối cùng Dương Tiễn cũng đã nắm rõ cách điều khiển. Hắn tăng dần tốc độ, nhằm tiến tới Hà Nội mau hơn.

Mà cũng thật đen đủi, khi Thần Vương lái xe như điên thì không có con tang thi nào kéo đến. Mà khi Dương Tiễn lái thì tang thi cứ kéo đến lũ lượt.

Thế là, cứ con nào xông đến lập tức bị cán qua một đường. Đến một trạm xăng, hắn xuống tiếp tế thêm xăng cho con xe. Tiện thể hắn còn lấy thêm một chai nước, uống mấy ngụm, rồi tiếp tục lên đường.

Đang chuẩn bị rời đi, thì bất thình lình một con tang thi từ phía sau tiến tới, phát động đánh nhau với hắn.

Dương Tiễn tiếp được chiêu của con tang thi lực lưỡng kia, đáp trả bằng một cú đấm xoáy vào bụng, truyền vào đó lực cực lớn. Chấn động, nó lập tức bị đấm bay đi một khoảng lớn.

Nhưng nó lập tức bò dậy, hai tay đấm vào ngực rồi gào lên như khỉ đột. Tiếng hét vang vọng, gọi thêm mấy dồng bọn tới. Chưa tới mười giây, tang thi đã tập trung tới rất nhiều.

Dương Tiễn đương nhiên không sợ, lấy chiếc nhẫn ra, gọi con rắn.

- Huyết Thi Hùng Xà, mau ra.

Sau khi lấy được con rắn, hắn đã đặt nó một cái tên.

Con rắn sau khi nghe tiếng gọi, lập tức hiện nguyên hình là một con cự mãng to lớn. Nó di chuyển cái thân hình to lớn của mình, lao lại nuốt mấy con tang thi.

Nó cứ ăn, cơ thể lại lớn dần thêm một chút. Chốc chốc đã cực đại, tới một mức không thể tiến hóa hơn nữa. Trên cơ thể còn tỏa ra một luồng uy áp mà chỉ mấy con tang thi kia mới nhận ra.

Chúng khiếp sợ, rút lui dần dần mà không quay đầu.

Đợi đến khi chúng đi hết, Huyết Thi Hùng Xà nằm phủ phục xuống, nôn ra một đống tinh hạch.

Dương Tiễn bất ngờ, không ngờ con Huyết Thi Hùng Xà vậy mà có thể tách tinh thạch tù đám tang thi ra.

Mà con rắn này sau khi nôn ra cũng đã trở về nguyên trạng là một con rắn nhỏ. Tuy nhiên có sự thay đổi rất lớn là chỗ đầu nó có hai cái mang, đã tiến hóa thành hổ mang.

Dương Tiễn xoa xoa nó mấy cái rồi bảo nó thành cái nhẫn, đeo vào tay.

Thần Vương đã tỉnh từ lúc nãy, nhìn thấy một màn cắn nuốt của Huyết Thi Hùng Xà, ngạc nhiên cực độ. Trước kia hắn đang ở trên mái nhà cách rất xa nên không thể nhìn thấy cảnh tượng mà Huyết Thi Hùng Xà xuất hiện. Nay được chúng kiến, quả khiến hắn mở rộng tầm mắt.

Dương Tiễn vừa vào xe, Thần Vương lập tức hỏi:

- Này, rốt cuộc con rắn đó ngươi lấy từ đâu vậy? Quá bá!

- Hahaha... Còn phải hỏi! Tên này ta đặt là Huyết Thi Hùng Xà. Không biết nó tại sao lại được tạo ra, mà lại tự lấy ta làm chủ nhân. Ngươi nhớ cái bức tường lửa hôm trước không?

- Có, cái đầy ấn tượng khá sâu, đến giờ ta vẫn nhớ.

- Tên nhóc này chui ra từ đấy!

- Thật sao? Mau mở ra để ta xem thử. Thứ này quá đặc sắc đi.

Dương Tiễn bèn lấy chiếc nhẫn ra, bảo:

- Huyết Thi Hùng Xà, mau ra chào hỏi.

Con rắn biến ra, ánh mắt lạnh lùng. Nó cứ lẽ lười mãi, chú ý nhịp điệu của Thần Vương.

Thần Vương bỗng nhanh tay chộp đến, nhưng Huyết Thi Hùng Xà lại tránh được, táp một cái vào tay hắn.

- Á! - Thần Vương kêu lên một tiếng đau đớn.

Dương Tiễn lắc đầu, cho con rắn trở về lại.

Hắn hỏi:

- Nghĩ sao?

Thần Vương vẫn mải mê xoa xoa chỗ vừa bị rắn táp cho một cái, nghe không hiểu, hỏi:

- Sao là sao? Chỉ thấy cắn đau quá!

Dương Tiễn cốc đầu hắn một cái, bảo:

- Vào chủ đề cái. Ta đang hỏi ngươi có biết về nguồn gốc của nó không?

- Óe, biết thế méo nào được. Tuy ta là người đạo gia nhưng không phải cái gì cũng biết.

- À ừ! Áaaaaa....

Dương Tiễn bỗng ôm đầu hét lớn một cái, bất tỉnh nhân sự. Thần Vương lo lắng, lắc lắc:

- Ê ê, này này tỉnh lại! Ê ê, mau tỉnh lại tên này!

Gọi mãi không thấy trả lời, Thần Vương liền dừng lại tại một cửa hàng gần đó, vất Dương Tiễn xuống.

Hắn trải ra một cái giường sơ cua, đặt Dương Tiễn xuống, bắt mạch cho hắn.

- Quái lạ, mạch đập bình thường!

Hắn lại đưa tay lên sờ trán, bỗng rụt tay lại:

- Trán nóng như lửa đốt!

Chú ý thấy có một ít nước dính trên tay, hắn đưa nên ngửi thử, nhưng lập tức bị dọa bởi một mùi hắc rất nồng.

- Thi độc! Thế mà lại trúng phải thi độc!

Thần Vương khiếp sợ, nhanh chóng cắt ra một ngón tay, chấm lên mi tâm.

Sau đó, hắn vẽ ra một lá Tiêu Thí Phù, đốt lên.

Tàn tro rơi xuống, nhưng tụ lại trước mi tâm Dương Tiễn khoảng hai phân.

Chúng dần dần đổi sắc, dọa Thần Vương bắt đầu chảy mồ hôi hột:

- Tên này trúng phải thi độc vương rồi. Không biết trúng lúc nào. Ta phải mau chóng giải độc cho hắn, mấy cái kia tính sau.

________Hết chương 17________

Hẹn gặp lại ch.18

Bạn đang đọc Truyền thừa kí ức sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.