Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một đoạn nghiệt duyên - Daka00

Tiểu thuyết gốc · 3573 chữ

Lốc cuốn, trời tối sầm, mây cuộn vào nhau mù mịt. Trời đầu tháng mười một, mưa như trút nước. Giữa cánh đồng rộng lớn, cỏ vàng cháy xơ xác, một kiếm sĩ bước đi mệt nhọc dưới mưa. Y đưa tay gạt nước trên mặt, che cơn gió thổi ngược chiều đang muốn hất tung chiếc nón. Trên đồng hoang không có lấy một bóng cây cao, y đành tiếp tục cất từng bước nặng trịch dưới cơn mưa.

Cánh đồng là vùng chuyển giao giữa ba đại giới, nơi tọa lạc ba môn phái lớn: "Nghĩa Địa" "Thúy Yên Phái" "Râm Tông".

"Nghĩa Địa" là môn phái thuận thiên mà "Thúy Yên Phái" lại là môn phái nghịch thiên, "Râm Tông" xuất phát từ phàm nhân, rất được dân chúng trong vùng ủng hộ.

'Không ngờ lần này Nghĩa Địa cùng Thúy Yên lại hòa hoãn, ba môn phái chung tay tổ chức giao lưu hội, thú vị!' Người kiếm sĩ lẩm bẩm. Tên y cũng như những thành viên khác của Chiến Thần Điện chỉ có một chữ, Lãng!

Nếu là mười năm trước, hỏi thế gian ai không biết Chiến Thần Điện, danh chấn thiên hạ, thống lĩnh quân dân chống tà ma ngoại vực xâm lấn, lập nên sử sách, bảo vệ được thế giới vẹn toàn. Thế nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó giời, lòng người hiểm ác ai lường được, ngày mà tiệc mừng chiến thắng được tổ chức, mừng những chiến sĩ của thần điện trở về cũng là ngày mà Chiến Thần Điện lụi tàn, phong điện lẩn trốn. Trong một đêm, điện chủ, phó điện chủ, tam vị tướng, ba trăm sáu mươi chiến thần cùng ba trăm sáu mươi quân đoàn hoàn toàn bị diệt vong, cơ thể bị mổ xẻ kiểm tra, chiến thần điện xém chút nữa đã bị lật tung lên. May thay lúc ấy có một đạo tin tức đi trước, những chiến thần còn lại kịp thời phong điện, thề một ngày trở lại sẽ rửa sạch huyết thù.

Mười năm, một thời gian không quá dài nhưng đủ để làm lãng quên đi vài cố sự, Chiến Thần Điện từ khi phong bế dần biến mất khỏi tầm mắt của dân chúng, thay vào vị thế của Thần Điện là các môn phái mới trỗi dậy mạnh mẽ.

Lúc bấy giờ có câu thế này: "Thuận thiên tam tông, nghịch thiên nhị phái, biến thái một môn." Thuân Thiên theo thứ tự là Thánh Đạo Tông, Nghĩa Địa Tông, Thanh Lâu Thập Nhị Phòng hay còn gọi Thanh Lâu Tông. Nghịch thiên là Thúy Yên Phái cùng Ma Phái mà biến thái là Hậu Môn.

Nghĩ đến đây, nội tâm Lãng không khỏi run lên một cái, nghe nói Hậu Môn là môn phái của những kẻ vừa thích bóc, vừa thích móc lại vừa thích đi cửa sau, trai gái không tha, chỉ cần nêu tên đã khiến trời đất mịt mù, thế gian sợ hãi.

Lãng đi thêm một lúc thì dừng lại, dưới cơn mưa tầm tã, y dùng thanh kiếm vạch ra một trận pháp lấy ngọn cỏ bình thường làm tâm. Khi những đường nét được nối liền, trận pháp chớp lên như ánh sét rồi biến mất.

Lãng thấy một trận choáng váng, y xuất hiện trong một căn nhà gỗ mục nát. Trước mặt y, một thanh niên mặc thanh sam, gương mặc lãnh đạm đã chờ sẵn.

'Ta đi thôi.' Lãng nói, người kia gật đầu, thả lỏng cơ thể rồi bước đến bên y, hai nhân ảnh chồng lên nhau hóa thành một người.

'Hử, phân thân này những năm nay vậy mà còn có phu nhân.' Lãng ôm đầu, tiếp nhận những thông tin của phân thân trong mười năm qua.

Có tiếng gõ cửa làm cánh cửa đã mục nát rung lên muốn vỡ ra.

'Vô Tinh, lần sau ngươi chỉ cần đứng ngoài nói, cánh cửa sắp hỏng vì ngươi rồi.' Lãng mở cửa, nhẹ nhàng nói.

'Thế nhưng, thế nhưng đảo chủ, lần trước ta đứng phía ngoài gọi vào đã làm hỏng vài cánh cửa rồi.' Vô Tinh ngượng ngùng gãi mũi.

Phân thân này của y vậy mà là đảo chủ của Luân Hồi Tuyệt Tình Đảo, hòn đảo duy nhất của Minh Giới, nơi bí ẩn nhất thế gian. Người đời đồn đại y là kẻ vô tình, tu luyện công pháp của Minh Giới nhưng không ai biết đây chỉ là một phân thân. Cũng chính vì là một phân thân mà hòn đảo do y lãnh đạo trở nên nghèo nàn túng quẫn và thiếu sức sống. Vậy mà trong mười năm vừa qua, lại có một cô gái làm phân thân này dần có cảm tình, cưới nàng làm đảo chủ phu nhân, nếu Lãng chỉ cần đến muộn vài năm, e rằng phân thân này sẽ không còn nằm trong kiểm soát của y nữa mà trở nên độc lập.

'Tỷ Tỷ, đảo chủ có chuyện gì ư?' Có giọng nói trong trẻo bay trong gió.

'Ta cũng không rõ, mười ngày gần đây huynh ấy tự dưng muốn bế quan, trở nên lạnh lùng như trước.'

Dưới những cành liễu mềm mại đong đưa trong gió hai bóng người thấp thoáng đi đến. Một người là Thanh Phàm, đảo chủ phu chân, một người là Vũ Tuyết, cô em gái mưa của đảo chủ, vì trốn tránh đảo chủ cùng Thanh Phàm âu yếm mà nàng thường xuyên ra ngoài thế nhưng lần này nghe tin đảo chủ trở nên kì lạ nàng vội quay trở về.

Trong khi dáng người Vũ Tuyết thon gọn, làn da trắng tuyết, ánh mắt như hồ nước thu thì Thanh Phàm lại không có mấy đặc biệt, chỉ có từ vóc dáng cho thấy nàng đã phải lao động vất vả trong nhiều năm qua.

Lãng biết, phân thân này của hắn bị nàng rung động không phải vì nhan sắc mà vì một mối chân tình. Nàng đến, không chỉ một lần hắn và nàng hiểu nhầm, không chỉ một lần nàng cố nén nước mắt, không chỉ một lần nàng khiến phân thân này sinh ra cảm giác vui, buồn rồi giận dữ, nhớ nhung....

'Phu quân, chàng đã xuất quan!' Thanh Phàm vui vẻ chạy đến.

'Đại Tẩu, nhà sắp xụp rồi kìa' Vô Tinh đứng một bên lầm bầm.

'Ừm, chúng ta sẽ đến giao lưu hội tam giới.' Y cười, ôm Thành Phàm đang nhào vào lòng. Y tin tưởng một khi chuyện xảy ra, Thanh Phàm cùng cả đảo sẽ đứng về phía phân thân của y, thế nhưng lúc ấy Lãng lại không cảm nhận được, vòng tay của Thanh Phàm hơi khựng lại.

'Phu quân, chúng ta ở đây không tốt sao, sao phải đến chốn ồn ào đấy chứ?' Thanh Phàm hỏi, nếu trước đây có lẽ phu quân của nàng, người ưa yên tĩnh sẽ không đưa ra quyết định như vậy.

'Đi thôi, sau khi bế quan ta bỗng muốn gặp lại vài người quen cũ.' Lãng đưa tay vuốt mái tóc nàng.

'Ừm.' Thanh Phàm e thẹn dấu mặt vào bờ ngực vững chắc của hắn. Lãng ôm nàng bay lên, để lại Vô Tinh cùng Vũ Tuyết trố mắt nhìn.

Hội Giao Lưu Tam Giới.

Hội được tổ chức Hắc Giới, nơi Nghĩa Địa Tông tọa lạc. Tuy nói giao lưu tam giới, nhưng ngày hội giao lưu diễn ra rất nhiều môn phái được mời đến tham dự.

Trong tòa hắc thành cũ kĩ, người qua kẻ lại tấp nập muốn phá tan đi xu thế u ám nơi đây. Từ phía xa vô số kiếm quang, pháp bảo bay đến, hạ cách hắc thành một đoạn để tỏ sự tôn trọng với Nghĩa Địa Tông. Thế nhưng có một vài tồn tại không cố kị mà mang theo uy thế mạnh mẽ, đầy phô trương đi thẳng vào hắc thành. Ấy là Thúy Yên Phái với một chiếc thuyền màu hồng lộng lẫy, cằng buồm lướt vào bầu trời hắc thành. Ấy là Râm tông, cả một đoàn người cưỡi dê, phi trên trời theo sau một con dê lớn, làm vang lên tiếng gió với mỗi một bước bước ra. Ấy là hậu môn với những nam nhân rắn chắc khênh kiệu đạp không mà bay... Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt và đặc sắc.

Lãng ôm phu nhân tiến thẳng vào Hắc thành làm mọi người ngạc nhiên, rõ ràng là kẻ không tên không tuổi lại muốn ngang hàng với các đại tông phái, khiêu khích uy thế Nghĩa Địa Tông. Tức thời, một con rắn vảy đen lởm chởm bay lên cản đường bọn họ. Nó chẳng buồn nói một lời mà đưa chiếc lưỡi dài ra muốn nuốt lấy hai người, Lãng chỉ cười nhạt, hắn đưa tay ra. Một tát! Con rắn chưa kịp hoàn hồn đã bay ngược lại, va vào hắc thành. Nó vừa lảo đảo bò dậy, vừa định nói gì đó thì... Lại một tát!

'Còn không mau quỳ xuống nhận tội với Vô Tình Đảo Chủ! Không lo yên phận làm lươn tu luyện, suốt ngày long nhong, tự nhận mình là long, đi khắp nơi gây họa!' Một con khỉ xuất hiện, giận dữ hét lên. Nó chính là kẻ đã tát con rắn lần sau. Nhất thời một màn khỉ chửi rắn đặc sắc vô cùng.

Xả giận xong, con khỉ biến hóa thành một tên thanh niên điển trai, tuấn tú, cầm quạt phe phẩy. Y là Sơn Hầu (khỉ núi), tông chủ Nghĩa Địa Tông, đệ nhất cao thủ hiện tại trên cao thủ bảng.

'Mời Đảo Chủ, chúng ta cùng vào trong hàn huyên.' Y quay sang Lãng. tay phe phẩy quạt.

'Phu quân, người này rõ ràng không coi chúng ta ra gì!' Thanh Phàm tức giận nói.

'Đi thôi, hiện tại chưa phải lúc.' Lãng ôm Thanh Phàm theo sau Sơn Hầu tiến vào hắc thành.

Dưới chân bọn hắn bụi vẫn còn bay mịt mù, con rắn đen cuộn mình thảm hại.

'Không ngờ lần này Vô Tình Đảo Chủ cũng xuất hiện. Xem ra giao lưu hội lần này không đơn giản.' Đám đông vây xem ngạc nhiên bàn luận.

Giữa Hắc Thành mọc lên vô số bia mộ, từng cơn gió lạnh lẽo thổi luồn qua hốc đá, rít lên những tiếng kêu thê lương. Môn nhân Nghĩa Địa Tông lưng đeo thuổng qua lại như u linh, treo lên trên không những ngọn lửa lam lập lòe, soi sáng yến tiệc. Trên Quảng Trường Lớn giữa hai bia mộ, thức ăn được bày biện trên từng dãy bàn đá dài.

'E hèm. Hôm nay mời các vị đến đây chính là muốn thông báo Nghĩa Địa, Thúy Yên cùng Râm Tông ngưng chiến đồng thời mở tiệc mừng cùng hội giao lưu, trao đổi giữa các môn phái. Và giờ, chúc các đạo hữu ngon miệng!' Sơn Hầu nói, ánh mắt nhìn về phía Luân Hồi Tuyệt Tình Đảo lóe lên tia sáng kì lạ.

Buổi tiệc đang diễn ra thì một môn nhân Nghĩa Địa Tông độn thổ lên từ dưới đất, đến sát Sơn Hầu, thì thầm vào tai hắn vài câu. Sơn Hầu nghe xong liền trở nên vui mừng, y ra hiệu cho Tư Kỷ cùng Sơn Dương, hai người đứng đầu Thúy Yên Phái cùng Râm Tông. Cả ba đứng lên đến trước mọi người.

'Thưa các vị, đáng lẽ ta không nên phá hỏng bữa tiệc, để chuyện này nói sau thế nhưng tình hình cấp bách, không thể chờ đợi được.' Sơn Hầu nói.

Xung quanh trở nên im lặng, các thực khách đều đang chờ đợi một câu trả lời từ Sơn Hầu, bọn hắn biết bữa tiệc hôm nay không chỉ như vẻ bề ngoài.

'Đó là việc liên quan đến một tồn tại, có lẽ mọi người ở đây đều rõ ràng.'

'Chiến Thần Điện!'

Không gian xung quanh bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, giống như mất đi toàn bộ sức sống. Chiến Thần Điện, đó chính là cấm kị trong thâm tâm mỗi người, không ai muốn đả động đến nó.

'Thần Điện? Chuyện này là thế nào?' Vô Tinh nghi ngờ quay sang hỏi Vũ Tuyết nhưng nàng chỉ ra dấu im lặng.

'Không sai. Các vị không nghe nhầm, chính là Chiến Thần Điện. Sở dĩ chúng ta ngưng chiến cũng vì có dấu hiệu cho thấy Chiến Thần Điện sắp xuất thế.' Sơn Dương chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn từng tông chủ một.

'Nhắc đến Thần Điện, ngoài Vô Tình Đảo Chủ, mọi người ắt đã biết rõ căn nguyên sự việc. Chiến Thần Điện thế mà phản bội lại thế giới, ủng hộ tà ma ngoại vực, chấp nhận quỳ gối làm nô lệ cho bọn chúng! May mắn thay lúc ấy Thánh Nữ xuất hiện, lãnh đạo chúng ta cùng ra tay tiêu diệt lũ phản bội súc sanh! Thế nhưng hiện tại ta vừa nhận được tin Chiến Thần Điện đã xuất thế, cách chúng ta không xa, đã sắp tiến đến đây.' Sơn Hầu căm phẫn nói.

Lời nói của y làm mọi người rung động, ngay cả Sơn Dương cùng Tư Kỷ có biệu lộ nét mặt ngạc nhiên nhưng cả hai nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chuyện gì đến rốt cuộc cũng sẽ đến, bọn hắn đã đợi một ngày này rất lâu, dứt điểm nỗi sợ hãi vẫn thường ám ảnh bọn họ hằng đêm, đồng thời cũng là một cơ duyên cực lớn đang đợi chờ.

'Vậy nên ta đề nghị tất cả mọi người đang ở đây cùng đứng lên chống lại, dứt điểm một lần mối hiểm họa tiềm tàng này.' Sơn Hầu hét to, y nhìn về phía Luân Hồ Tuyệt Tình Đảo 'Vô Tình Đảo Chủ, ngươi đã biết căn nguyên sự việc, ta nghĩ ngươi cũng nên cùng mọi người chống lại Chiến Thần Điện chứ?'

'Khoan đã, Sơn Hầu.' Tư Kỷ bước lên 'Việc này chúng ta không thể tự quyết, xin mời Thánh Nữ đến chủ trì hội nghị.'

Nói xong nàng ta cúi đầu chào. Thấy vậy Sơn Dương cùng mọi người trong Quảng Trường đều đứng dậy, cúi đầu.

Thanh Phàm nhìn qua Vô Tình, nàng khẽ thở dài rồi bước lên phía trước.

'Cung nghênh Thánh Nữ!' Cả sảnh đường hô to.

'Không thể nào...' Vô Tình thì thào, dán mình trên ghế, phảng phất như lúc này hắn không còn là Lãng, cũng không còn là Vô Tình.

'Xin lỗi ngươi, thế nhưng ta biết ngươi đã không còn là Vô Tình từ lúc ngươi ôm lấy ta.' Thanh Phàm thì thào 'Chỉ bởi vì, ta cảm nhận được trên người ngươi sự hiện diện của Chiến Thần Điện.'

'Ta vốn dĩ cũng không muốn đến nơi đây thế nhưng ngươi lại ôm ta đi. Đó là lần đầu tiên ta cùng ngươi ngao du, cho dù ngươi đã không còn là Vô Tình...'

'Ta hận, ta hận, hận đến mức chỉ cảm nhận được hơi thở Thần Điện trên người ngươi mà lại không nhận ra ngươi đã thay đổi từ trước.'

'Ta hận Chiến Thần Điện các ngươi, coi sinh mệnh chỉ như cỏ rác, hủy diệt cả tinh cầu nơi ta sinh sống, bạn bè, người thân đều bị giết chết chỉ vì một quyết định của bọn ngươi. Ta thiên tân vạn khổ để thành một hầu nữ trong Thần Điện, hợp tác cùng lũ khốn nạn đang đứng nơi đây, bọn chúng cần sức mạnh của các ngươi còn ta cần báo thù, nào quan tâm đến chúng khốn nạn hay không chứ. Rồi ta thành công, trả được mối nợ máu. Ta tưởng mình sẽ có một cuộc sống yên ổn sau mọi chuyện nhưng nào ngờ, thượng thiên thật biết trêu ngươi, đúng là một mối nghiệt duyên...' Vành mắt Thanh Phàm đã ửng đỏ.

'Hừm' Chợt Sơn Hầu hừ một tiếng rõ to. 'Các ngươi sao phải cúi đầu trước ả tiện nhân này chứ.'

'Ngươi.' Tư Kỷ biến sắc, muốn bước đến nhưng ả bị đẩy lại bởi luồng uy thế thả ra từ Sơn Hầu. Hắn đã đạt đến Chân Tiên sơ kì, không chỉ là hợp thể hậu kì như trong suy nghĩ của mọi người.

'Chuyện đến nước này ta cũng không cần giả nhân giả nghĩa làm gì. Các đạo hữu, ả tiện nhân này chính là người thu lợi nhiều nhất từ Chiến Thần Điện mà không đếm xỉa đến chúng ta. Thức ăn, không khí, ánh sáng, bàn ghế nơi đây đều có loại độc cực nặng ta lấy được từ Chiến Thần Điện, tất cả đều nhắm nhiều nhất vào Luân Hồi Tuyệt Tình Đảo. Ả đàn bà này dù cho tu vi có cao đến đâu e rằng cũng đã suy yếu, tuy nhiên không chỉ ả mà tất cả đều bị nhiễm độc, các ngươi sẽ chết dần trong một canh giờ tới. Các ngươi phải hợp tác với ta, xử lí ả, hiện tại chỉ ta có thuốc giải, nếu ta chết, các ngươi cũng sẽ táng thân cùng ta.' Sơn Hầu cười điên dại, mắt long lên đáng sợ.

'Ngươi... Khốn nạn!' Ku Lóc, môn chủ Hậu Môn tức giận thét lên.

Ầm

Y lựa chọn tự bạo, y thà chết chứ không muốn bị Sơn Hầu sai khiến, tiếp tục sống trong giày vò.

Thế nhưng ngoài y ra, mọi người đều trở nên dữ tợn, lộ ra mặt tối, phảng phất như trở lại mười năm trước. Bọn họ chọn tiếp tục, một kẻ, hai kẻ, rồi tất cả gầm gừ lao đến Thanh Phàm.

Chưa đợi bọn hắn lao đến một luồng khí thế mạnh mẽ đã hất văng tất cả. Đảo Chủ Luân Hồi Tuyệt Tình Đảo đứng dậy, từ hốc mắt y, thân thể y bốc lên những luồng lửa đúng vào lúc cháy mạnh mẽ nhất.

'Vô Tình, ngươi...' Sơn Hầu ngạc nhiên.

'Không, ta không phải Vô Tình.'

'Không thể nào! Ta nhận ra ngươi, ngươi chính là Lãng, một trong tam vị tướng Chiến Thần Điện!' Tư Kỷ bò dậy, ả thất thanh hô lên.

'Không, ta cũng không phải là Lãng.' Hắn lắc đầu, như có vô số giọng nói chồng lên nhau, cùng thốt ra một lúc.

'Các ngươi, đều phải chết.' Y rút thanh kiếm sau lưng, phóng nó lên trên cao. Thanh kiếm phóng to, hiện ra hình dáng thật, chính là Chiến Thần Điện!

'Bạo' Y nói. Không, phải gọi là vô số y nói. Chiến Thần Điện giờ khắc ấy, trước sự kinh hoàng của mọi người nổ tung. Cũng đúng lúc ấy, một tiếng gào đau đớn phát ra từ Vô Tình, một thân ảnh tách ra từ y lao đến ôm lấy Thanh Phàm, che chắn cho nàng mà bản thể Vô Tình cũng lóe lên một tia thanh tỉnh, chắn trước cặp uyên ương....

Không gian tĩnh lặng, Thanh Phàm trở người, nàng thấy mình đang nằm trong vòng tay Vô Tình, trôi nổi trong không gian.

'Vô Tình, đúng là chàng rồi...'

Cầu Yêu Thích, Ủng Hộ, Đề Cử.

-Daka00-

---

Vì là truyện ngắn, nội dung có liên quan đến web lúc viết truyện 19:28 02/11/2017 nên có thể một số đạo hữu không hiểu.

Lãng: Chân thân của Vô Tình

Vô Tình: Đảo chủ.

Vô Tinh: Quân sư.

Mỗi người đều có một giải thích riêng phù hợp cho mình với tình tiết của câu chuyện. Dưới đây là giải thích riêng của mình.

---

'Không, ta cũng không phải là Lãng.' Hắn lắc đầu, như có vô số giọng nói chồng lên nhau, cùng thốt ra một lúc.

Giải: (theo suy nghĩ của mình lúc này)

Khúc cuối, không phải Lãng, cũng không phải Vô Tình, mà là vô số anh linh của Chiến Thần Điện lấy Lãng làm chủ. Quá khứ, bí mật về đoạn lịch sử liên quan đến chuyện này có lẽ mỗi người đọc chúng ta đều tự tưởng tưởng ra được theo suy nghĩ của mình.

---

Cũng đúng lúc ấy, một tiếng gào đau đớn phát ra từ Vô Tình, một thân ảnh tách ra từ y lao đến ôm lấy Thanh Phàm, che chắn cho nàng mà bản thể Vô Tình cũng lóe lên một tia thanh tỉnh, chắn trước cặp uyên ương....

Giải: (theo suy nghĩ của mình lúc này)

Tuy nhiên Vô Tình, hắn chỉ là một phân thân, nhưng vì chấp nhất, vì đạo lữ, đã sinh sinh bứt ra được đến bảo vệ cho người mình thương...

Mà bản thể, chính là thân thể của Vô Tình, cũng là thân thể của Lãng, hoặc giả như Lãng và các chiến sĩ Chiến Thần Điện khác chỉ là hồn mà thôi, bản thể thật là do Vô Tình 10 năm qua ngưng tụ ra đến. Cơ số giả thuyết. Nhưng rốt cuộc, bản thể cũng thanh tỉnh, chắn trước cặp uyên ương.... Là vô số hồn thanh tỉnh, là Lãng ngộ ra trong chớp mắt, là thân thể của Vô Tình chấp nhất hay là một cố sự khác giữa Lãng cùng Thanh Phàm?

---

Bạn đang đọc Truyện Ngắn Rừng Mưa Quyển Thứ Nhất sáng tác bởi Nhómcáctácgiảrừngmưa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi removed_4yGjh3Cjd4
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.