Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại Truyện - Hội Tụ

Tiểu thuyết gốc · 3164 chữ

Hắn sinh ra trong một đại gia tộc nhưng lại bị cái gia tộc ấy truy sát, trên người lại mang một sự thù hận thấu xương, cùng với mang lấy bí mật cường đại nhất.

Vào mười bốn năm trước.

Lúc bấy giờ cha hắn là Hàn Phong một nam nhân ưu tú, thân thể cường tráng, khuôn mặt đẹp trai mỹ lệ, nhưng lúc nào cũng toát khí chất lạnh lùng và là người tình trong mộng của mấy vạn nữ nhân của phương đó.

Hàn Phong có tu vi Nguyên Anh sơ kì là thiên tài được định sẵn là gia chủ đời kế tiếp.

Còn nàng lúc bấy giờ là Tố Phương, là công chúa yêu tộc với dòng máu Cửu vĩ hồ ly trong truyền thuyết, phong tư tuyệt sắc, mặt tự như ngọc thạch tạc ra, mắt phượng mày liễu, mũi ngọc môi anh đào, một cái chớp mắt có thể rung động ngàn người, một nụ cười điên đảo cả chúng sanh.

Nàng cũng là tư chất thiên tài tu vi Nguyên Anh trung kì, vì được phụ thân nàng là Yêu Hoàng ban bố hôn ước với Hổ Tộc nên trốn ra ngoài. Trong một lần ra ngoài lịch luyện và Hàn Phong đã gặp được Tố Phương.

Một nam lạnh lùng bên ngoài nhưng bên trong cực kì nồng cháy nhiệt huyết, một nữ bên ngoài cực kì nóng bỏng nhưng bên trong lại lạnh lùng như băng. Thế là giữa họ đã có một truyện tình lãng mạn, đính ước với trời đất kết nghĩa phu thê.

Hàn Phong cùng Tố Phương kết nghĩa phu thê xong, cũng là lúc lịch luyện kết thúc nên hắn cùng nàng về ra mắt với người trong Hàn Gia nhưng với diện mạo xuất chúng của nàng khiến nhiều trưởng lão ghen ghét, cùng với sự thèm thuồng vị trí gia chủ nên mấy vị trưởng lão lấy thân thế nàng ra bôi nhọ nàng, buộc hắn rời xa nàng nếu không sẽ mất chức gia chủ.

Hàn Phong tức giận ra tay giết chết bốn tên trưởng lão nhục mạ nàng, hai tên trưởng lão này cao nhất là Kết Đan đỉnh phong. Sau đó Hàn Phong tuyên bố từ nay cùng Hàn Gia không còn quan hệ nữa và cùng nàng tiến vào rừng sâu thoái ẩn giang hồ.

Vài năm sau.

Bầu trời mưa tích tắc, trong cơn mưa một nam tử đẹp trai toát ra khí chất lạnh lùng nhìn hai tên áo đen nói: “ Hừ, các ngươi chính là đồ tử đồ tôn của những tên trưởng lão kia ư?”

Một tên Hắc y nhân đứng ra trả lời: “Hừ, đúng vậy Hàn Phong, chúng ta hôm nay tới đây trả thù cho những người trưởng lão mà bị ngươi sát hại, mau nộp mạng chịu chết”.

Hàn Phong cười lạnh: “Hừ, chẳng phải muốn giết ta sao, cần gì nói nhiều như thế, động thủ đi”. Nói xong hắn xuất ra đường kiếm cực kì sắc xảo chém vào tên hắc y nhân mới nói, đường kiếm này nếu trúng có thể nhanh chóng đoản đi mệnh của tên hắc y nhân ấy.

“Ầm” một tiếng nổ vang lên, tên hắc y nhân ấy cũng xuất ra một đòn phá đi đường kiếm của Hàn Phong, Hàn Phong kinh hãi lộ ra thần sắc nghiêm túc nói: “Khí tức này là Nguyên Anh cảnh, các ngươi cũng lên Nguyên Anh…ưm.. Không phải, linh khí tán loạn như vậy là các ngươi đều dùng dan dược hoặc bí pháp để thúc đẩy tu vi và cùng sinh mạng để đổi ư?”.

Hắc y nhân khi nãy nói: “Đúng vậy, chỉ cần giết được ngươi dù chết chúng ta cũng cam lòng”.

Vừa dứt lời, hai bên bắt đầu giao chiến, một hắc y nhân xuất ra đòn Hàn Băng Chưởng võ kỹ cao cấp của Hàn gia đánh đến, lại một tên xuất ra một thương là Lạc Ảnh Truy Hồn trong Bá Vương Thương Pháp.

Một chưởng một thương uy lực xuyên khung đánh tới Hàn Phong, hắn lùi vài bước sau đó vung kiếm chém ra hai đường kiếm là Hoa Tiền Nguyệt Hạ và Cầm Bút Sinh Hoa đánh đến hai hắc y nhân.

Uy lực của chân chính Nguyên Anh hoàn toàn khác xa bán Nguyên Anh của hai tên hắc y nhân. Đường kiếm của Hàn Phong hoàn toàn phá giải được chưởng và thương pháp của hai tên hắc y nhân sau đó lại tung thêm một kiếm là Kiếm Xuất Phong Hầu đả thương hai hắc y nhân.

Lợi thế lúc này đã hoàn toàn thuộc về Hàn Phong nhưng bất giác bị phá vỡ do âm thanh của con hắn ra đời, biết là thời cơ một tên hắc y nhân lao vọt đến căn nhà Tố Phương đang sinh bên trong, thấy vậy Hàn Phong cũng phóng người theo ngăn cản nhưng lại bị tên hắc y nhân còn lại cản trở.

Hàn Phong tức giận quát: “Cút” rồi chém một đường kiếm Hoa Khai Kiến Phật vào hắc y nhân, hắc y nhân cũng xuất một thương Hàn Kim Minh Dạ, chật vật phá đi đường kiếm của Hàn Phong.

Bên này, tên hắc y nhân kia đã tiến gần đến căn nhà hơn, xuất ra một chưởng Âm Dương Đồng Thương đánh tan căn nhà. Hàn Phong thấy vậy biến sắc lao đến quên luôn tên hắc y nhân này.

Hắc y nhân lợi dụng cơ hội Hàn Phong đang quay lưng xuất một thương Tiêu Tiêu Vũ Yết xuyên qua vai Hàn Phong, hắn cầm kiếm quay người chém ra Xích Tử Phù Du khiến một tay hắc y nhân lìa khỏi cơ thể. Sau đó Hàn Phong tiếp tục lao về phía căn nhà bị phá, không để ý thương thế.

Hắc y nhân dùng chưởng thấy Hàn Phong lao đến xuất ra một chưởng Vân Khởi Tuyết Phi, thấy chưởng đến Hàn Phong cũng không chần chờ xuất ra tiếp một kiếm Yến Tử Lược Ba.

Phản chấn từ đòn chưởng cùng kiếm va nhau đã đẩy lùi Hàn Phong cùng hắc y nhân dùng chưởng một khoảng cách nhất định, hắc y nhân dùng thương cũng đã vọt đến hội tụ với hắc y nhân cùng kiếm, nói: “Hắc hắc, Hàn Phong, năm xưa ngươi giết phụ thân chúng ta, ngày nay ta đã giết vợ con của ngươi”.

Hàn Phong do một đối hai, với bị thương do phân tâm nên đã hao tốn rất nhiều linh khí, kiếm chống xuống đất nhìn hai tên hắc y nhân chằm chằm, lộ ra sát ý cực đỉnh.

Hai tên hắc y nhân nhìn nhau rồi tiếp tục xuất ra một chưởng một thương đánh đến, mắt thấy chưởng thương song hành sắp đánh đến Hàn Phong thì một đòn chưởng Lạc Tuyết Ngưng Sương đánh đến phá tan hai thế công ấy và cứu Hàn Phong một mạng.

Hai tên hắc y nhân cùng Hàn Phong quay đầu về nhìn ngươi xuất ra chưởng ấy thì thấy một thân ảnh nữ tử xinh đẹp tuyệt trần nhưng nét mặt tái nhợt đang bế một đứa bé.

Nữ nhân ấy là Tố Phương, lúc tên hắc y nhân ấy xuất chưởng thì nàng dùng yêu lực bảo hộ mình và đứa bé nên mới giữ được an toàn. Hàn Phong thấy Tố Phương vẫn còn sống cùng con trai mình lộ ra sự kích động cùng vui vẻ nói: “Ha ha, con trai ta đã ra đời, ngày hôm nay chúng ta tử chiến vậy lấy tên là một chữ Tử họ Hàn gọi là Hàn Tử đi”.

Hàn Phong cười sẳng khoái nói xong, nhìn hai tên hắc y nhân rồi lại nhìn Tố Phương cùng đưa con trai mới sinh nói: “Phương nhi, nàng mau đem Tử nhi rời khỏi nơi này, ta ở lại ngăn cản, nó là huyết mạch duy nhất của chúng ta hãy bảo vệ tốt cho nó, đi mau đi”.

Tô Phương nghe nói vậy lộ vẻ chần chừ, Hàn Phong quát: “Đi mau đi”.

Nàng cắn chặt răng quay đầu đi, trước khi đi nói: “Bảo trọng, ta đợi chàng”.

Hàn Phong thấy bóng dáng Tố Phương đi sâu vào bên trong khu rừng thì âm thầm thở nhẹ một hơi rồi nhìn hai tên hắc y nhân lạnh lùng nói: “Hừ, hai ngươi rất mạnh có thể khiến Hàn Phong ta rơi vào đường cùng như hôm nay chứng tỏ các ngươi rất mạnh”.

Hắc y nhân cầm thương nói: “Hừ nói nhiều làm gì, chuẩn bị đợi chết đi, sau khí giết ngươi xong chúng ta sẽ tiến sau vào trong tiếng hành truy sát vợ con ngươi để gia đình ba người đoàn tụ dưới cửu tuyền”.

Hàn phong gầm một tiếng: “Hừ” sau đó xuất ra một kiếm mạnh nhất Hàn Tâm Hận Tuyết, hai hắc y nhân thấy đường kiếm này đầy uy lực không chần chừ cũng xuất ra một chưởng Biến Địa Khai Hoa và một thương Trường Hà Lạc Nhật.

“Phốc”. một kiếm đầy uy lực ấy chém chết hắc y nhân cầm thương và đả thương hắc y nhân dùng chưởng, nhưng Hàn Phong lại gánh chịu một thương xuyên tim một chưởng phế đi lục phủ ngũ tạng.

Hàn Phong trước khi lìa đời cười to nói: “Ha ha ha, hôm nay Hàn Phong ta chết, mười tám năm sau Hàn Tử con ta huyết hải Hàn gia, trả thù cho ta”. Dứt lời mắt cũng nhắm lại.

Về phần Tố Phương do mang thai vừa sinh ra nên rất yếu lại vừa dùng yêu lực nhiều quá nên giờ thành trạng thái suy yếu mà bế thêm Hàn Tử mới sinh nữa khiến tốc độ hai người rất chậm.

Một lúc sau nàng càng lúc càng chậm hơn, lúc này thì hắc y nhân dung chưởng cũng đã tìm thấy nàng, Tố Phương thấy hắc y nhân thì ngây người ra, lệ rơi hai hàng đau khổ: “Huhu, phu quân, chàng đừng bỏ thiếp mà hu hu”.

Tố Phương nhìn Hàn Tử mới sinh trong tay mình lại nhìn hắc y nhân mặt lộ sát ý muốn giết hắn. Nàng nhìn con rồi âu yếm nói: “Con ngoan, ta đặt con xuống, đi báo thù cho cha con rồi sẽ trở lại”. Nói xong nàng đặt Hàn Tử bên một gốc cây rồi hóa thành trạng thái Cửu vỹ yêu hồ đánh đến hắc y nhân.

Tố Phương vận yêu lực xuất ra một chưởng Phi Hoa Lạc Diệp, hắc y nhân thấy chưởng lực cường đại, vội vàng xuất một chưởng Biến Địa Khai Hoa chống trả.

“Ầm Ầm” vài tiếng, hai người lùi về sau vài bước, trên mặt Tố Phương đã hơi trắng nhạt giờ càng thêm nhạt còn hắc y nhân thì chật vật vô cùng.

Vì cảm nhận sực mạnh đang suy yếu dần, cùng sự an toàn của Hàn Tử nàng tung ra nội đan đem hết yêu lực truyền vào trong đó xuất ra chưởng kinh thiên động địa Minh Mi Tiên Nghiên Năng Kỷ Thời đánh đến hắc y nhân.

Hắc y nhân chưa kịp hoàn thủ đã bị chưởng pháp đánh tan, nhưng Tố Phương cũng không hơn không kém, nàng không còn giữ được sự thanh tỉnh nữa, lảo đảo đi đến bên Hàn Tử.

Nàng nhìn con trai mình, yêu thương cùng đau thương nói: “Con trai đừng trách mẹ và cha con, hãy trách thì trách người Hàn gia đó độc ác, mẹ chắc không thể bên con lâu hơn nữa rồi…bảo trọng..con của mẹ”. Nói xong nàng nhẹ nhàng vuốt má Hàn Tử một vài lần rồi bàn tay chậm rãi rơi xuống và chính là lúc thân thể nàng tan biến lìa xa nhân thế.

“Oa Oa Oa” Hàn Tử hình như cảm thấy cha mẹ nó đã rời xa nó hoặc theo bản năng của những đứa trẻ khác, cất tiếng khóc, tiếng khóc vang vọng trong khu rừng.

“Vụt Vụt Vụt”

Ba con Sói ba mắt Tam Nhãn Phong Lang, những con sói này nhìn trầm trầm vào Hàn Tử đang khóc, mắt lóe lên, nước miếng chảy xuống như định sẵn Hàn Tử là buổi ăn tối của chúng.

Ba con Tam Nhãn Phong Lang di chuyển chậm rãi lại gần Hàn Tử hơn, chúng ngước đầu lên trời hú vài tiếng sau đó đồng loạt há miệng ra chuẩn bị ăn Hàn Tử.

Miệng của những con Tam Nhãn Phong Lang gần cắn tới Hàn Tử thì một tiếng rống cực to và đầy uy nghiêm vang vọng trong khu rừng.

Nghe tiếng rống hành động của ba con Tam Nhãn Phong Lang bị đình chỉ trên không, theo bản năng chúng ngước lên nhìn về phía tiếng rống, rồi gào hú vài tiếng để nói đây là thức ăn của chúng.

Nhưng khi quay lại nhìn và đang gào hú thì tiếng gào hú của chúng trở thành tiếng “Oảng Oảng”. Đơn giản vì chúng đã nhìn thấy rõ được con vật vừa rống ấy.

Đó chính là Vương giả độc nhất của khu rừng này Thanh Long Đại Đế, ba con Tam Nhãn Phong Lang sợ hãi không dám nhìn, nằm sát xuống đất đây là hành động đại biểu cho sự cầu xin của các Ma thú.

Thanh Long Đại Đế đã tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần trong truyền thuyết nên có thể phát ra tiếng nói như loài người. Âm thanh khàn khàn: “Cút đi, đứa trẻ này chính là của bổn đế”.

Ba con Tam Nhãn Phong Lang ra sức gật gật đầu rồi hoảng sợ bỏ chạy điên cuồng. Thanh Long Đại Đế tiếng gần lại Hàn Tử hơn, mắt đối mắt, hình như cảm giác được sự an toàn nên Hàn Tử không còn khóc nữa mà đưa cánh tay nhỏ bé trắng trẻo tròn trịa lên nghịch mặt rồng của Thanh Long Đại Đế.

Thanh Long Đại Đế phát ra tiếng nói: “Kể từ nay ngươi sẽ là đệ tử của ta, ta sẽ chăm sóc ngươi như là trả ơn nghĩa của nàng năm xưa”.

Mười bốn năm sau.

Bên trong khu rừng một tiểu nam tử khoảng mười bốn tuổi đang ngồi tu luyện, xung quanh hắn tỏa ra lục sắc, khuôn mặt trắng trẻo có vài tia non nớt, mắt phượng mày ngài, xinh đẹp tuyệt thế, giả nữ có thể rung động hàng vạn nam nhân, làm nam có thể điên đảo tâm hồn vạn vạn thiếu nữ.

Tiểu mỹ nam tử này chính là đứa bé năm xưa được Thanh Long đem về nuôi, chính là Hàn Tử. Hắn đang tu luyện bỗng mở mắt rồi mỉm cười nói: “Sư phụ, ngài đã đến”.

Thanh Long hóa thành làn khói nhẹ hiện ra hình dạng người của mình, một giai nhân tuyệt sắc, khuôn mặt như khắc từ ngọc quý toát ra khí chất thành thục, thanh tao. Huệ chất lan tâm, mắt phượng mày liễu, chiếc mũi thẳng tinh xảo, môi hồng răng trắng, da thịt như tuyết, ngón tay ngọc ngà thon dài. Nàng cười có thể làm trăm người mê say vạn người vui vẻ, nàng buồn làm điên đảo ngàn người điên đảo, vạn người đau lòng.

Nữ nhân thiên tiên tuyệt sắc này chính là hình dạng của Thanh Long Đại Đế, tên là Lăng Thanh Trúc. Lăng Thanh Trúc nhìn Hàn Tử mở đôi môi hồng nói: “Thanh Long Chân Quyết ngươi đã luyện đến cảnh giới thứ ba, tu vi đã đạt đến Luyện Khí tầng bẩy. Lúc này ngươi đã có thể xuất sư rời khỏi nơi đây rồi”.

Hàn Tử lộ vẻ kinh ngạc xong kinh hoảng nói: “Sư phụ, đừng đuổi đệ tử đi, trong lòng đệ tử nơi này là nhà, nếu người đuổi ta đi thì ta biết phải đi đâu”.

Lăng Thanh Trúc vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng ấy nói: “Ngươi lòng mang tử thù, lại mang tư chất tuyệt thế, nơi này không đủ để ngươi có thể phát triển hãy đi đi, còn về phần đi đâu thì… Năm xưa ta từng nhận một phần ân tình của Daka, giờ ta nghe nói hắn đã thành lập một môn phái tên là Rừng Mưa, nếu được ngươi hãy đến đó gia nhập và trợ giúp tên Daka ấy phát triển Rừng Mưa, đưa uy danh nó vang dội khắp toàn YY Đại lục.”

Hàn Tử nghe vậy hơi chần chừ, thì Lăng Thanh Trúc lại nói: “Ta tin ở nơi đó một ngày nào ấy sẽ giúp ngươi phát triển thành một con chân long, tầm nhìn bao quát thiên hạ. Đây cứ coi như ngươi giúp ta trả lại phần ân tình cho tên Daka đi”.

Hàn Tử thở dài một hơi rồi nói: “Được sư phụ, ta sẽ đến gia nhập Rừng Mưa, đưa uy danh nó vang dội khắp YY đại lục, thần ma kinh hãi, lần này ra đi ta không biết bao giờ mới có thể trở lại gặp người, nhưng một ngày nào đó, khi ta trở lại chính lúc đó ta sẽ bước lên đỉnh cao của thế giới và cưới người sư phụ”.

Hàn Tử nói xong, khấu đầu ba cái rồi quay người rời đi, trước khi đi hắn nói lời từ biệt: “Sư phụ, bảo trọng, ta sẽ nhanh chóng quay lại thôi, đến lúc đó người sẽ thành vợ ta”.

Thấy thân ảnh Hàn Tử đi xa Lăng Thanh Trúc mới rơi vài dòng lệ, ngượng ngùng oán trách: “Xú tiểu tử, bảo trọng, bổn đế đợi ngươi trở về tìm…ta.”.

Bước ra khỏi khu rừng, Hàn Tử đứng trên núi cao nhìn về phía chân trời xa xôi hét lớn: “Aaa, Hàn gia mối tử thù sát hại phụ mẫu Hàn Tử ta một ngày nào đó huyết hải phục thù. Rừng Mưa, Daka, ta tin ngươi, cũng tin sư phụ, tin nơi này sẽ giúp ta vươn đến đỉnh cao của thế giới”.

Nói xong Hàn Tử bắt đầu bước về phía Rừng Mưa. Cùng lúc với Hàn Tử đi, có rất nhiều thiên tài tư chất yêu nghiệt tiến đến Rừng Mưa. Không lâu sau với những người ít ỏi một lòng muốn gia nhập Rừng Mưa này đã tạo ra một cuộc phong ba bão tố khiến toàn YY đại lục lưu truyền một bài thơ:

“Tung hoành nam bắc phong

Hào kiệt khắp tứ phương

Quy về tại Rừng Mưa.

Một lòng muốn tiến lên

Cùng chung một ý chí

Cần cù vượt khó khăn

Gian lao chẳng ngại ngùng.

Vươn đến đỉnh thiên hạ

Uy danh chấn tứ phương

Chiến khắp toàn thiên hạ

Rừng Mưa vĩnh trường tồn”.

~Hàn Tử~

Bạn đang đọc Truyện Ngắn Rừng Mưa Quyển Thứ Nhất sáng tác bởi Nhómcáctácgiảrừngmưa

Truyện Truyện Ngắn Rừng Mưa Quyển Thứ Nhất tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HànTử
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.