Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giáo Huấn

Tiểu thuyết gốc · 1384 chữ

Cái mông nhấc cao, tứ chi áp chặt dưới đất, tư thế của Vũ Đình lúc nào trông cực kỳ khó coi, mấy tên thiếu niên thấy một cước này của Vũ Lam bất chi bất giác tự khép đũng quần lại, song thủ ôm chặt đũng quần. Lại nhìn tới Vũ Đình bộ dáng như thế, lập tức có mấy tên không nhịn được cười.

Sắc mặt Vũ Đình xám xịt như gan lợn, cấp tốc bò lên, lúc này không chỉ là đũng quần ào ạt truyền đến đau đớn mà lồng ngực cũng trúng một cước không hề nhẹ.

Trước mắt bao nhiêu người, cư nhiên bị một tên phế vật đánh cho chổng mông lên trời, trong lòng Vũ Đình lửa giận bốc cao, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Vũ Lam vậy mà cư nhiên dám động thủ với hắn.

Cảm nhận được lửa nhận của Vũ Đình, hai tên kia vừa không nhịn được bật cười thành tiếng liền im bặt. Vũ Lam đá một cái khiến Vũ Đình luyện khí kỳ tầng năm bay ngược lại hơn trượng, thực sự nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người, nhất thời cũng không hiểu ra sao, cũng không ai dám manh động vơi Vũ Lam.

Hơn nữa trong mắt bọn hắn Vũ Lam vốn chính là một tên phế vật, muốn giáo huấn cũng không cần đồng loạt xông lên mà là từng người lên một, nếu bây giờ cả đám nhảy vào quần ẩu với Vũ Lam sẽ khiến người khác nghĩ rằng bọn chúng không bằng Vũ Lam.

Bây giờ chỉ có thể từng người lên một đánh bại Vũ Lam mới nói rõ bọn họ mạnh hơn Vũ Lam, nhưng lúc tiến lên lại lo lắng trong lòng.

Tuy rằng loại tư tưởng này rất trứng thối, rõ ràng chính là khi dễ Vũ Lam, thế nhưng lại không thể không nói đạo lý, mặc kệ người làm cái gì, cho dù làm chuyện xấu thì cũng khẳng định tự tìm cho mình một lý do danh chính ngôn thuận, làm như vậy mới khiến trong lòng kiên định hơn.

-Tên phế vật này cư nhiên dám đánh ta! Các ngươi lên, lên đánh chết hắn cho ta.

Vũ Đình chỉ thẳng tay vào Vũ Lam gào thét, sau đó giơ tay ra ám hiệu cho mấy tên kia lên. Mấy thanh niên kia có vẻ cũng e dè Vũ Lam nhưng vì lấy Vũ Đình làm lão đại nên giờ khắc này cũng đồng loạt lao lên.

Vũ Lam trước đây cũng đã từng luyện võ công thế tục, nhưng khoảng cách giữa người luyện võ và tu luyện giả thì lại chênh lệch như thiên, như địa. Vì thế trước đây mặc dù có võ công bên mình nhưng hắn cũng không thể đánh lại đám người Vũ Đình.

Bốn năm tên đang vây quanh Vũ Lam trong đó có hai tên luyện khí tầng ba, hai tên luyện khí tầng bốn và một tên luyện khí tầng năm chính là Vũ Đình.

Hai tên luyện khí tầng ba chia làm trái phải vận khí, hai thủ trước mang theo cuồng phong đánh về phía Vũ Lam, mặc dù thế Vũ Lam trông vẫn có vẻ phong vân kinh đạm, không vội vàng chỉ khẽ nghiêng mình liền dễ dàng tránh thoát sau đó song thủ vận lực đánh vào lồng ngực hai kẻ này, khiến bọn chúng bắn ngược về sau.

Một trong hai tên luyện khí tầng bốn thấy thế khẽ nhíu mày, đến giờ phút này bọn hắn cũng không phải kẻ ngốc mà không nhìn ra vấn đề nữa, tên Vũ Lam này tu vi không biết từ khi nào đã đạt đến luyện khí đệ tam cảnh.

Bây giờ Vũ Lam đã không giống như xưa, thực lực đề thăng từ phàm nhân lên tới luyện khí đệ tam tầng, tất nhiên thực lực của đệ tam tầng không phải chỉ để trưng cho đẹp, bây giờ tốc độ và phản xạ của hắn tăng lên rất nhiều so với trước đây.

Hai tên luyện khí đệ tứ tầng thấy hai tên kia bị đánh bay ngược trở ra thì nhìn nhau tuy có vẻ giật mình nhưng chúng cũng có thể nhìn ra cảnh giới của Vũ Lam chỉ là đệ tam cảnh, vì thế hai tên này không chút do dự, lao tới, quyền cước đánh đến rợp trời, nhìn trông vô cùng hoa mỹ.

Vũ Đình cách đó không xa, sau khi điều khí lại hắn cũng đã khôi phục phần nào. Trông thấy bốn tên kia không thể làm gì Vũ Lam lửa giận trong hắn càng thêm đậm, cảm giác mấy tên này cũng ăn hại phế vật không kém tên Vũ Lam bao nhiêu.

Đối với Vũ Lam ở trong bên quyền ảnh của bốn tên này trợt trái, trợt phải, giống như con thuyền độc mộc trong gió, dù gió có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa, con thuyền kia vẫn bám sát nhịp sóng lên xuống, theo sóng biển cuồn cuồn bên dưới, vĩnh viễn không bao giờ chìm.

Lúc này chỉ thấy Vũ Đình hừ lạnh một tiếng, thân thể khẽ động, vẽ lên một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt đã xuất hiện ngay sát trước mặt Vũ Lam, Vũ Lam vừa định giơ hai tay ra đón đỡ thì lập tức cảm giác hai tay căng thẳng không thể di chuyển, Vũ Đình hữu chưởng lập tức bắt được hai tay Vũ Lam.

Vũ Lam lúc này chỉ cảm thấy hai tay như bị thiết trảo trói buộc, không thể nhúc nhích chút nào.

Vũ Đình nhìn hai tên kia quát lớn:

-Còn ngây ra đó làm gì! Không mau động thủ.

Bốn tên kia ngây ra một lúc sau đó trên miệng bọn chúng đều nở một nụ cười. Vận khí tụ lưc ở tay rồi đồng loạt đánh tới Vũ Lam.

Lúc này Vũ Lam sao còn không hiểu chuyện gì sắp xảy ra, hắn chỉ có thể cắn răng, dùng chân khí bao quanh cơ thể miễn cưỡng chống đỡ.

Tứ chưởng tích tụ chân khí, mang theo áp lực quần quận đánh lên lồng ngực Vũ Lam, Vũ Lam chỉ cảm thấy máu huyết cuộn trào nơi lồng ngực sau đó phun ra một ngụm tiên huyết.

Vũ Đình buông hai cánh tay Vũ Lam, chỉ nghe một tiếng phịch sau đó Vũ Lam quỵ xuống ôm lồng ngực, máu từ cơ thể trào ra qua khóe miệng nhưng lại bị hắn cưỡng ép nuốt trở lại.

-Thật không ngờ ngươi có thể che dấu lâu như vậy? Nhưng bất quá cũng chỉ là luyện khí đệ tam tầng. Có trách cũng chỉ trách số kiếp ngươi không được tốt, nuôi một con chó như ngươi ân dấu lâu như vậy sau này không phải tính quay lại cắn trả đó chứ. Để ta thay Vũ gia diệt trừ hậu họa.

Thù mới hận cũ cộng dồn lại, chỉ thấy ánh mắt Vũ Đình lúc này đỏ gằn, mang theo những tia máu kèm theo nhàn nhạt sát khí. Hắn lạnh lẽo nhìn Vũ Lam sau đó bắt đầu vận khí, không khí xung quanh áp súc quay cuồng theo thủ chưởng của hắn từ từ phóng xuất, đánh xuống đỉnh đầu Vũ Lam.

-Làm càn!...

Ngay khi chưởng pháp của Vũ Đình còn cách đầu hắn chừng vài phân thì lập tức Vũ Đình bị bắn ngược ra phía sau, tiếp đó một lão giả người vận trường bào áo trắng hư không xuất hiện.

Người tới chính là trưởng lão Vũ thị gia tộc Vũ Lâm, vị này trong gia tộc được đồn đoán là có tính tình vô cùng cổ quái, thập phần khó hiểu, cư nhiên lại xuất hiện ở đây ra tay ngăn trở đoán người Vũ Đình.

Kỳ thực ra hắn đã xuất hiện ở nơi này rất lâu rồi, nếu như Vũ Đình không định hạ sát chiêu đối với Vũ Lam, bản thân hắn cũng lười quản chuyện của đám hậu bối này, còn có thể mắt nhắm, mắt mở cho qua mọi chuyện.

-Vũ Lâm trưởng lão! Sao người lại ở đây?

Bạn đang đọc Truy Tiên sáng tác bởi VũLam

Truyện Truy Tiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VũLam
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.