Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh Châu

Phiên bản Dịch · 1047 chữ

Bây giờ Lâm Mị San cũng không rõ ràng đến cùng thì Hạ Trường Ca là hạng người gì.

Nàng chỉ biết vị tiên sư trước mắt cũng không muốn nhận loại nữ nhân không có linh căn như mình.

Nhưng ít nhất Hạ Trường Ca tình nguyện tốn thời lựa lời dỗ dành nàng.

Lâm Mị San quyết định lựa chọn tin tưởng những lời mà hắn nói ra, chí ít có thể dùng nó để tự lừa dối bản thân.

Còn dạng người như Triệu Tuấn Kiệt không phàm nhân một cơ hội được lại gần chớ nói chi đến chuyện đồng ý nguyện vọng của nàng.

Triệu Tuấn Kiệt vừa thấy mặt những người này đã bắt họ phải quỳ lạy hành lễ, quả thật hơi ngang ngược vô tình.

Có lẽ là bởi vì hắn đã phải ăn nói khép nép nửa đời người ở quận Vương phủ, thật vất vả mới tới nơi như Mặc Thành, không giả bộ hung hăng ngang ngược thì chẳng phải có lỗi với bản thân sao?

Thật ra Hạ Trường Ca cũng không tốt hơn nhiều so với Triệu Tuấn Kiệt, chỉ có thể xem như là chó chê mèo lắm lông.

Thế nhưng mà cũng cũng là bởi vì chênh lệch một chút xíu như vậy, để Hạ Trường Ca lấy được cơ duyên mà Triệu Tuấn Kiệt không có được.

“Ừm, vậy thì phiền phức Lâm cô nương .”

Mặc kệ bảo vật kia quý giá hay không, Hạ Trường Ca đều phải cảm tạ một phen ý tốt của Lâm Mị San.

Lâm Mị San đi trước dẫn đội, Hạ Trường Ca đi theo ở đằng sau.

Đột nhiên, Lâm Mị San quay đầu, nhìn Hạ Trường Ca bằng ánh mắt mong đợi: “Hạ tiên sư... Ta... Ta có thể trải nghiệm cảm giác bay lên trời như các vị không? Đây là nguyện vọng của ta từ khi còn bé đến nay.”

Hạ Trường Ca cũng không vì Lâm Mị San yêu cầu hơi trẻ con mà nổi giận, chỉ xem như mình đang rèn luyện tính kiên nhẫn, mỉm cười đáp lại: “Có thể, nhưng ta không muốn phô trương quá mức trong Mặc Thành... Buổi tối hôm nay ta có thể mang ngươi ra bên ngoài thành.”

“Cảm tạ Hạ tiên sư.”

Sau khi Hạ Trường Ca đáp ứng, trong lòng Lâm Mị San vạn phần kích động.

Hai người cứ thế đi đến trước nhà Lâm Mị San.

Gia đình của nàng trong giới phàm nhân cũng được xem như giàu có .

Nàng cũng không phải là nũ nhân không có người thân, phụ mẫu đều khoẻ mạnh, gia gia nãi nãi cũng vẫn còn sống.

Còn có cả mấy huynh đệ tỷ muội, gia đình đông đúc, cực kỳ náo nhiệt.

“Cha, mẹ, đệ đệ muội muội, mau tới ra mắt tiên sư.”

Lâm Mị San nói ra câu này, để người một nhà vốn còn đang cười nhẹ nhàng, cho rằng Hạ Trường Ca là người mà Lâm Mị San thích, hôm nay đưa về ra mắt, lập tức mặt mũi liền tái mét, quỳ rạp trên đất, run run rẩy rẩy mà xưng hô: “Ra mắt tiên sư.”

Nhìn cảnh tượng này làm hai hàng lông mày Hạ Trường Ca nhíu lại: “Ngươi nói bọn hắn đứng lên đi, ta gai mắt cách làm này, từ nay về sau không chiếu theo lệ này nữa.”

Lâm Mị San liền vội vàng tiến lên nâng đỡ thân nhân của mình đứng lên.

“Cha, bảo vật tiên nhân mà gia gia nhặt được ở trên núi đang cất giữ ở nơi nào, nhanh lấy ra cho tiên sư xem.”

Lâm Mị San đi lại gần phụ thân Lâm Thanh Sơn, nhỏ giọng mở miệng.

Lâm Thanh Sơn lúc này mới hiểu ra, vội vã mời Hạ Trường Ca đến một gian phòng khác.

“Tiên sư, chính là vật này.”

Lâm Thanh Sơn lấy ra bảo bối mà cha mình nhặt được ở bên ngoài.

Bởi vì là đồ vật của tiên nhân, bọn hắn cũng không dám khoe khoang, càng không dám tùy tiện bán ra, tránh dẫn tới họa sát thân.

Hạ Trường Ca nhận lấy xem xét cẩn thận.

Tuy vật này đã trải qua lưu lạc mấy chục năm trời, nhưng phía trên vẫn còn linh tính.

“Đây là... Thượng phẩm pháp khí loại linh châu?”

Nhìn chằm chằm vào hạt châu trong tay, Hạ Trường Ca cũng không dám khẳng định chắc chắn.

Bởi vì trước đây hắn chưa từng gia nhập bất kỳ tông môn nào, mối quan hệ xung quanh vô cùng bé nhỏ, cho nên kiến thức hết sức hạn hẹp.

Pháp khí từng sở hữu đều chỉ là loại hạ phẩm mà thôi.

Đối với những thứ không phải hạ phẩm pháp khí, Hạ Trường Ca cũng chỉ nhắm mắt đoán mò.

“Vật này thật sự rất có giá trị, các ngươi có yêu cầu gì, có thể nói với ta, nếu có thể làm được ta sẽ không từ chối.”

Thứ trước mắt này, chắc chắn có đẳng cấp cao hơn so với những loại pháp khí mà trước kia Hạ Trường Ca từng được tiếp xúc.

Mà bản thân hiện nay lại có thể sử dụng.

Bởi vậy, Hạ Trường Ca nhất định phải cầm xuống vật này.

Vì để cho bản thân yên tâm thoải mái chiếm hữu vật này, hắn chắc chắn phải đền bù cho đám người Lâm gia.

Hạ Trường Ca mở lời hứa hẹn, lập tức để Lâm Thanh Sơm hô hấp dồn dập.

Có tiên sư hỗ trợ, bọn hắn Lâm gia há có thể không phát triển?

Lâm Mị San lại là vượt lên trước một bước mở miệng: “Tiên sư, gia gia của ta đã bị bệnh liệt giường rất nhiều năm, y sư bên trong Mặc Thành đều bó tay hết cách, không biết tiên sư có thể xem thử qua một chút?”

Nghe Lâm Mị San nói làm cho Lâm Thanh Sơn cảm thấy nóng nảy.

Cho rằng con gái mình này ném lời hứa hẹn của tiên sư lên người một ông lão sắp gần đất xa trời, đây rõ ràng là chuyện cực kỳ ngu xuẩn.

Bạn đang đọc Trường Sinh Tiên Duyên: Bắt Đầu Từ Chiếu Cố Thê Nữ Của Đạo Huynh của Cô Phi Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BackToDecember
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.