Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9: Anh Hùng Hành Hiệp

Tiểu thuyết gốc · 1634 chữ

Anh Hùng Hành Hiệp

Năm quái nhân kia được gọi là Ngũ ác. Tên lùn là Chu Đông có biệt tại trộm cắp, cộng thân hình như trẻ con nên thường được gọi là Tặc Đồng Tử. Tên mập ham ăn kia tên Trương Thành được kể là mạnh như trâu ngựa, người đời thường gọi là Mã Ngưu Tử. Còn tên đang ngủ kia là La Cao Tử, có biệt tài phóng châm độc nên có danh Lão Độc Tử. Còn tên mặc đen là Hắc Diện Tử Phong Cổ. Còn ả đàn bà là vợ của Phong Cổ có hiệu là Nữ Đao Tử Hoàng Ngũ Nương.

Mạc Tiên Chí sau khi thấy Thục Trình đuổi theo Chu Đông, không biết võ công nên đành cưỡi ngựa theo sau.

Tới nơi thì thấy Trình đang đối mặt với bọn ngũ ác. Anh vội hô to:

-Xin các vị ngưng tay.

Tới nơi rồi anh nói tiếp:

-Đúng là biết võ công có khác, chạy thôi mà ta phi ngựa theo cũng không kịp.

Chu Đông thấy Tiên Chí liền bảo:

-Họ Mạc kia, bằng hữu của ngươi lợi hại thật đấy.

Tiên Chí xuống ngựa nhìn quanh thì thấy Trương Thành vẫn đang ăn con gà nướng ngon lành. La Cao Tử thì đang ngủ say sưa. Vợ chồng Phong Cổ thì trừng mắt nhìn nhau.

Hoàng Ngũ Nương cũng bảo:

-Đúng vậy đại hiệp đây còn tuấn tú hơn cả Mạc công tử nữa.

Phong Cổ nghe vậy lên giọng tức tối:

-Có gì mà đẹp chứ.

Ai nhìn cũng hiểu là hắn đang ghen đến phát điên.

Trương Thành cũng vừa thưởng thức xong món gà nướng. Giờ hắn mới hỏi:

-Sao rồi có ai thắng được hắn không.

Tất cả im lặng không nói gì.

Hắn lại nói:

-Sao không ai nói gì? Chả lẻ là thua rồi sao?

Hắn nhìn khắp xung quanh thì thấy La Cao Tử đang nằm ngủ.

Hắn liền quát:

-Chắc chắn do tên ham ngủ này mà bị thua.

Nói xong hắn xông đến chổ La Cao Tử. Từng bước đi vững chắc và mạnh mẽ đã đủ biết nguồn nội công trong người hắn mạnh đến mức nào. Bước đến nơi hắn giơ chân lên định đạp mạnh vào bụng của La Cao Tử. Bàn chân to của hắn dậm xuống đúng lúc La Cao Tử trở mình. Bàn chân chạm đất khiến xung quanh rung động, hắn nhấc chân lên thì thấy ngay môt dấu chân to đùng dưới đất.

Nội lực của hắn khiên Thục Trình vừa bội phục, vừa kinh sợ. Anh nghĩ: “ Nếu mà bị cái chân kia dẫm trúng thì chắc là…”. Nghĩ đến đây thì anh ớn lạnh chả dám nghĩ gì thêm.

Trương Thành vẫn tiếp tục. Mỗi lần hắn đạp xuống là Thục Trình thấy ghê một lần. Nhưng La Cao Tử lại chẵn hề hấn gì, Trương Thành cứ việc đạp hắn chỉ việc trở người qua lại mà né. Thục Trình liền nghĩ rằng hẵn chỉ là đang giã vờ ngủ thôi.

Mạc Tiên Chí nói nhỏ với Thục Trình:

-Đừng thấy hắn ham ngủ mà coi thường, huynh đánh hơi hắn cũng biết đó.

Thục Trình nghe cũng chưa tin lắm. Anh nhặt lấy mấy viên đá rồi nhắm vào La Cao Tử mà búng. Mấy viên đá vừa bay tới, La Cao Tử không cần nhìn chỉ đợi chúng gần đến nơi rồi né. Thục Trình bây giờ mới chịu tin.

Trương Thành vốn cũng biết mình cũng là nguyên nhân để bị thua. Nên hắn bày trò này nhằm đổ cho La Cao Tử. Hắn cũng biết La Cao Tử sẽ chẵn bị gì nển cứ thế mà dẫm đại.

Chu Đông lúc này quát lên:

-Trương lão nhị thôi ngay đi, đằng nào cũng đã thua.

Thục Trình cũng nói:

-Là do tại hạ may mắn.

Chu Đông:

-Dù sao thì ngươi cũng thắng.

Tiên Chí vui mừng nói:

-Vậy thì ta cũng thắng.

Thục Trình lại lần nữa chả hiểu gì. Chỉ thấy Chu Đông gật đầu. Mạc Tiên Chí liền giới thiệu từng người một.

Khi biết được thân phận của Thục Trình, Hoàng Ngũ Nương liền nói:

-Thì ra là Vũ kiếm đại hiệp, hèn chi tuấn tú như vậy.

Mạc Tiên Chí cũng nói:

-Ta vốn định đưa Thục đại hiệp đi tìm các ngươi, ai ngờ các ngươi lại tới trước.

Thục Trình nghe vậy liền hỏi:

-Vậy đây là bọn ác nhân Mạc tiên sinh nhắc đến sao.

Thục Trình liền nghĩ:

-Bọn ác nhân này lợi hại như vậy. Có lẽ hôm nay phải gắng hết sức để đánh bại chúng rồi.

Mạc Tiên Chí cười rồi bảo:

-Thục đại hiệp mong nghe ta nói một câu.

Thục Trình:

-Mạc tiên sinh quá lời.

Tiên Chí:

-Xin đừng gọi tại hạ là tiên sinh này tiên sinh nọ nữa.

Thục Trình cười đáp:

-Mạc huynh đệ có gì cứ nói.

Tiên Chí:

-Năm quái nhân này thực ra là những đại anh hùng ghét cái ác. Mấy tháng trước tên Lai Bá bắt đầu hoành hành. Ta phải đi tìm năm người đây để giúp ta trừng trị hắn. Nhưng năm kẻ quái nhân này lại bảo ta phải tìm ra một người có thể thắng họ, họ mới chịu giúp.

Ngũ ác thường làm những việc rất quái lạ nên thường khiến người ta khó hiểu.

Tiên Chí tiếp:

-Nhưng năm tên này quả thực lợi hại, tất cả những người ta mời đến đều đã bị họ đánh bại. Hôm nay may gặp được Thục đại hiệp nên tiểu sinh mạo muội dùng kế này để huynh giao đấu với họ. Mong huynh lượng thứ.

Thục Trình bây giờ mới hiểu được mọi chuyện.

Anh nói:

-Chỉ một tên đạo tặc, đâu cần tới nhiều anh hùng ra tay.

Chu Đông bổng cười to rồi nói:

-Thục đại hiệp chớ có khinh thường tên Lai Bá này. Hắn từng là đệ tử của phái Vũ Ninh. Trưởng môn hiện thời cũng phải gọi hắn là sư huynh. Hơn nữa hắn có hơn trăm tên thuộc hạ. Một kẻ như vậy năm bọn ta thực sự không có tự tin đánh thắng. Nếu không tìm được cao thủ giúp sức thì ta đành chịu.

Ngũ ác mỗi người một thế mạnh nhưng không có ai hoàn hảo toàn diện. Nên họ dùng các đánh cược với Mạc Tiên Chí để tìm người giúp đỡ mình. Thục Trình nghe nói vậy cũng nghĩ mình anh chắc cũng không thể thắng được tên Lai Bá kia.

Thục Trình nói:

-Thế các vị định sẽ làm thế nào để đối phó tên ác tặc?

Hoàng Ngũ Nương liền nói:

-Cái này phải nhờ Mạc công tử nhà ta rồi.

Ả kêu ba chữ “ Mạc công tử” nghe ngọt xớt. Phong Cổ lơ đi tỏ vẻ không quan tâm. Nhưng thực ra hắn muốn tức điên. Ai cũng dễ dàng nhận ra hắn đang cố nén.

Chu Đông nói:

-Mạc huynh đệ đa mưu túc trí, nên chắc chắc đã có kế sách rồi.

Mạc Tiên Chí cười đáp:

-Đa tạ mấy vị đây tin tưởng, vậy ta có cách này. Nhưng phải đánh thức La lão tam dậy cái đã.

Trường Thành liền tát một cái vào mặt La Cao Tử. Nhưng ông lại né kịp nhưng cũng phải thức dậy. Tiên Chí liền trình bày kế hoạch của mình. Ngay tối nay bảy người họ bắt đầu đến núi Lư Sơn hành sự.

Nhóm đạo tặc của tên Lai Bá có khoảng tám chín chục tên thuộc hạ. Nhưng trừ Lai Bá ra chúng chỉ là bọn vô danh tiểu tốt. Cuối cùng tối hôm đó Ngũ ác cùng Mạc Tiên Chí và Thục Trình đã đến trại. Tuy Thục Trình võ công cao nhưng anh thấy đám thuộc hạ quá đông nên cũng không nghĩ là sẽ dễ dàng thắng được Lai Bá.

Lúc này họ bắt đầu hành động. Chu Đông đi vào chỗ một vài tên đang ngồi. Lúc này ông che mặt nên bọn chúng cứ tưởng ông là trẻ con.

Chúng nói với nhau:

-Đứa trẻ này đâu ra thế nhỉ.

Tên khác lại nói:

-Chắc do đại ca bắt về, mặc nó đi.

Chu Đông bây giờ diễn đủ trò để trêu bọn chúng. Bọn lính ngơ ngác nhìn.

Môt tên nói:

-Nó bị cái quái gì ấy nhỉ?

Chu Đông tính là khiêu khích đám lính nhưng chúng chả có phản ứng gì. Hết cách lai gần tên lính tụt quần đái ngay mặt hắn.

Tên lính ho sặc sụa. Hắn quát:

-Súc sinh muốn chết hả?

Chu Đông liền kéo quần rồi bỏ chạy. Bọn lính tức giận mà đuổi theo. Mấy nhóm lính khác chả hiểu gì.

Có tên hỏi:

-Mấy thằng này, sao lại đuổi theo môt đứa trẻ thế kia?

Có tên khác lại mắng nhỏ:

-Rõ là hâm.

Thế là Chu Đông dụ được mười mấy gần hai chục tên đuổi theo mình. Với thân thủ của mình ông chả lo bọn lính đuổi kịp nên cứ cố tình chạy chậm để chúng chạy ngay phía sau. Chạy một đoạn ông bổng nhãy thót lên cành cây cao. Bọn lính thấy vậy liền đuổi theo đến chổ cái cây. Bổng nhiên cả đám ngã xuống một cái hố to. Thì ra nó đã được đào sẵn để Chu Động dụ chúng đến.

Đám lính ở dưới hỗn loạn la ó om xòm. Còn Chu Đông thấy chúng trúng kế thì ở trên cây cười ha hả.

Ông còn nói:

-Kế này của Mạc Tiên Chí quả là hay. Ta sẽ từ từ chơi với các ngươi. Ha ha.

Bạn đang đọc Trường Hận Anh Hùng sáng tác bởi Anibus
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.