Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 23: Vô Thường Xuất Chiêu

Tiểu thuyết gốc · 1936 chữ

Bạch bà bà vẫn cứ ở thế tấn công, bà dùng Tản Viên bộ pháp cộng với chiêu Khai Sơn thức vẫn đánh cân bằng với Võ Kinh Vân. Bà đánh được sáu chưởng Võ Kinh Vân đều chống đở được. Bà nhãy vọt ra sau dùng hai tay phát chưởng. Chiêu này tương tự chiêu thức thứ nhất, có tên là Song Sơn thức uy lực tăng gấp đôi. Võ Kinh Vân nhận ra ý đồ của bà ta liền quay người dùng hai tay đở song chưởng của bà. Lần này ông chống đỡ không nỗi bị đánh bật ra sau, nhưng chỉ loạng choạng ba bước là đứng vững lại được.

Võ Kinh Vân:

-Bạch Anh đây không phải chuyện của bà, đừng có xen vào.

Bạch bà bà:

-Chuyện của ngươi thì ta cứ thích xen vào đấy.

Nghe cách nói chuyện thì hai người có lẽ quen nhau từ trước. Mọi người thấy lạ vô cùng Vũ Ninh phái chống đối triều đình mấy chục năm nay mà sao Bạch bà bà có thể quen biết quan tướng triều đình chứ. Thấy họ đánh nhau kịch liệt thì họ liền nghĩ có lẽ họ là kẻ thù, nhưng Võ Kinh Vân gọi bà bà là Bạch Anh rất thân thiết khiến ai cũng khó hiểu.

Bach bà bà lúc này lại dùng chiêu Truy Sơn thức đánh vào Võ Kinh Vân. Võ Kinh Vân tuy nội công cao hơn nhưng cũng không dám hứng chưởng này. Ông dùng khinh công nhãy lên cao để né chưởng.

Bạch bà bà toan nhảy lên nhưng Võ Kinh Vân dùng chỉ pháp đánh xuống khiến bà bà giật bắn mình phải lui ngay ra.

Bà nói:

-Hỏa Không chỉ thần công?

Loại chỉ pháp này khác với những thủ pháp điểm huyệt thông thường. Dồn nội lục vào ngón tay rồi bắn ra để gây sát thương vào địch thủ. Hỏa Không chỉ công tuy uy lực không như Thần Sơn chưởng, nhưng khi gặp vật bén lửa nó sẽ bốc cháy ngay lập tức. Bạch bà bà hình như biết được điều này nên liền vội vàng né chiêu.

Võ Kinh Vân đáp đất ngón tay đã vận sẵn khí công, ông ngay tay hai ngón đánh ra hay chỉ lực. Bạch bà bà chỉ có thể nhảy lui ra, nhưng chỉ lực đi rất nhanh bà dường như không thể thoát được. Bà tính lấy tay áo đỡ, nhưng tay áo sẽ lập tức bị cháy ngay nên bà không thể.

Hai nguồn lực đã ngay trước mắt bà bà, bà đành dùng Trấn Sơn thức đánh lại. Nhưng nguồn lực không bị chưởng của bà phá giải mà chỉ bay chậm lại, ngược lại nó phá tan kinh lực của chưởng pháp. Mọi người kinh hãi hét lên ai cũng cho rằng Bạch bà bà không thể qua được chiêu này. Càng không ngờ trên đời có loại chỉ pháp có thể khắc chế Thần Sơn chưởng pháp đệ nhất thiên hạ.

Lúc này bổng một ông lão tay cầm kiếm bay đến chỗ bà bà. Người này khinh công tuyệt đỉnh có thể sánh ngang với Bạch bà bà và Võ Kinh Vân. Ông lão dùng kiếm chém một phát vào hai luồng chỉ lực, kiếm khí vừa đến chỉ lực lập tức tan biến ngay. Bạch bà bà cũng thở phào vì thoát nạn.Võ Kinh Vân cũng dừng tay.

Sau đó Thành Thiên Vũ bay vào giửa trận đấu của Lữ Gia và Ngũ Ác. Ông lại một chém về phía Lữ Gia, Lữ Gia vội lấy đao đỡ nhưng kình lực khiến ông lui ra. Ngũ Ác thấy vậy cũng thu tay không động thủ nữa.

Cả đám đệ tử Thành gia thấy vị cao nhân liền xôn xao.

Có người nói:

-Thái sư phụ đó, thái sư phụ về rồi.

Vị cao nhân đó không ai khác ngoài Thành Thiên Vũ. Ông đã ngao du Lĩnh Nam hơn một năm đến giờ mới ghé về trang. Đã lâu không gặp ông nên Trình, Chân, Dao và các đệ tử khác cũng rất vui mừng.

Trình, Chân, Dao và đệ tử Thành gia cùng quỳ xuống hành lễ một lượt. Rồi cùng đồng thanh bái kiến Thành Thiên Vũ. Ông ra hiệu cho họ đứng dậy. Rồi nhìn một vòng xung quanh thì thấy một toán lính triều đình, có vài tên đã bị thương.

Ông nhìn Võ Kinh Vân rồi nói:

-Lão già họ Võ kia, đến Thành gia náo loạn là có cớ gì?

Dường như ông cũng biết Võ Kinh Vân, mà còn nói ông ta là lão già. Trước nay ai cũng biết Thành chân nhân nói chuyện rất nho nhã, nay thấy ông nói thế ai cũng lấy làm lạ.

Lữ Gia liền nói:

-Thành chân nhân, đã lâu không gặp.

Thành Thiên Vũ vái rồi nói:

-Lữ quốc công cũng đến, thật là quý hóa.

Võ Kinh Vân:

-Ta đến đây để mang con gái của ta về.

Thành Thiên Vũ còn chưa biết gì.

Ông hỏi:

-Con gái ông sao lại ở đây?

Võ Kinh Vân nói:

-Hỏi đại đệ tử của ông đi.

Thành Thiên Vũ nhìn sang Thục Trình. Thục Trình cũng khó mà giải thích được anh quỳ xuống trước sư phụ.

Anh nói:

-Sư phụ tha tội.

Võ Kinh Vân vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xãy ra. Võ Ngọc thấy Trình quỳ, sợ chàng bị trách phạt nên không đành lòng.

Cô nói:

-Thành trang chủ không phải lỗi của huynh ấy.

Xong cô quay sang chỗ cha mình.

Cô nói tiếp:

-Cha là tại con, con yêu chàng ấy. Không liên quan đến chàng.

Võ Kinh Vân thấy Ngọc bênh vực Trình nên tức giận.

Ông nói:

-Sao con có thể chứ? Con đã có hôn ước rồi.

Võ Ngọc đáp:

-Con biết con không đúng. Nhưng con không thể cưới một người con không yêu.

Cô nói mà rưng rưng nước mắt. Nhưng đời nào Võ Kinh Vân chịu đổi ý.

Tiểu Chân liền nói:

-Võ trang chủ, hai người họ tâm đầu ý hợp. Chả lẽ ông không muốn nữ nhi mình hạnh phúc sao.

Lữ Định nãy giờ bị hai cô nương mê say mất hết hồn vía.

Hắn nói với Chân:

-Tiểu tiên nữ nàng đừng nóng. Ta cưới tiên nữ này xong rồi sẽ cưới nàng về luôn đừng vội.

Ý hắn là cưới Ngọc xong rồi muốn cưới luôn cả Chân. Thấy hắn nói năng không biết liêm sĩ Lữ Gia giận vô cùng. Nhưng không lẽ lại đánh con trước bàn dân thiên hạ.

Thấy hắn cậy thế cha mà nói bậy ai ai cũng phẩn nộ trong lòng. Ngay cả Ngô Hoằng.

Ngô Hoằng nghĩ:

-Không ngờ Lữ Gia một vị quan nỗi tiếng liêm chính. Lại sinh ra một thằng con vô lại không ai bằng. Nếu không phải hắn là con Lữ Gia thì đời nào ta chịu giúp hắn làm mấy chuyện tầm bậy như thế này. Chuyện này qua nhât định phải nhận lỗi với Thành gia.

Võ Kinh Hào nói:

-Đó cha nhìn đi. Một tên như vậy em con có thể hạnh phúc sao.

Lữ Định nói:

-Có chứ. Tất nhiên là hạnh phúc.

Hăn nói như như là chắc chắn lắm. Chân lúc này chỉ muốn rút kiếm chém hắn một chém cho hả dạ.

Cô nói:

-Tên dâm tặc cẩn thận cái miệng hại cái thân.

Lữ Định giả vờ như không hiểu câu nói của Chân.

Hắn còn nói:

-Muốn trao thân sớm vậy sao? Đừng vội mà, đừng vội mà.

Chân tức trào máu, toan rút kiếm. Cả đám người không tin nỗi hắn có thể nói ra những câu như vậy.

Bạch bà bà quát:

-Súc sinh có câm miệng lại không?

Cái dấu tát vẫn còn trên mặt làm hắn sợ vô cùng. Hẵn lủi thủi nấp sau lưng cha y như một con rùa.

Bạch bà bà nghĩ:

-Lão già Võ Kinh Vân đúng là hết thuốc chữa. Lại đem con gái gã cho cái thể loại này.

Ai cũng nghĩ Võ Kinh Vân bảo thủ đến mức quá đáng, không quan tâm đến con gái mình ra sao.

Thành Thiên Vũ hiểu chuyện đỡ Trình đứng dậy. Võ Ngọc đến bên khoác lấy tay anh.

Cô nói:

-Con đã quyết theo chàng cha không cản được đâu.

Thục Trình quay sang Võ Kinh Vân nói:

-Tiểu bối mạo muội vô lễ mong tiền bối thành toàn.

Võ Kinh Vân nói:

-Hứ! Ngươi dám cướp vợ người khác?

Lần này thì nhiều người đồng tình với Võ Kinh Vân. Dù sao Chân cũng có hôn ước, Trình làm vậy là trái với đạo nghĩa.

Hoàng Ngũ Nương nói:

-Hai người họ chưa bái đường sao có thế là vợ chồng được.

Võ Kinh Vân:

-Đệ tử Thành gia vô liêm sỉ. Ta giết ngươi.

Tay ông co lại thành trảo thủ, rồi đánh thẳng vào Trình. Ngọc thấy vậy không nghĩ ngợi đứng chắn phía trước. Bới nàng biết rõ sự lợi hại của Xích Can cầm nã thủ. Nếu mà bị cào trúng chỉ e là Trình bị đánh tan xương cốt, tàn phế suốt đời.

Thấy Ngọc đứng đỡ cho Trình, Võ Kinh Vân toan rút tay nhưng chiêu đánh đến nhanh quá. Võ Ngọc thấy tay cha đánh tới nhắm nghiền mắt lại. Thành Thiên Vũ liền lôi Trình và Ngọc ra phía sau. Rồi cầm tay trảo của Võ Kinh Vân bẻ ngược lại, rồi ông xoay tay mình đánh thẳng vào ngực Võ Kinh Vân. Võ Kinh Vân không kịp chống đỡ nên bị đánh lui ra, nhưng chiêu thức không đủ mạnh để đả thương ông.

Võ Kinh Vân nói:

-Hay cho Thành Thiên Vũ dung túng đệ tử làm bậy.

Thành Thiên Vũ:

-Lão già ông gần như đã đả thương con gái mình đó.

Võ Kinh Vân:

-Là do nó tự trút lấy.

Bạch bà bà quát:

-Võ Kinh Vân ông hết thuốc chữa rồi.

Nói xong bà dùng chiêu Truy Sơn thức chưởng thẳng vào Võ Kinh Vân. Chiêu này tuy ở khoảng cách xa nhưng Võ Kinh Vân bị đánh phải nhãy lên tận nóc của gia trang. Nhưng chưởng lực cũng bay theo ông buộc phải tiếp chưởng, ông tuy đở được nhưng đáp đất loạng choạng.

Bạch bà bà nhanh chóng tới chỗ Thục Trình và Võ Ngọc khoác tay cả hai. Dùng khinh công bay ra khỏi trang, mọi người nhìn mà trầm trồ. Ngay cả Chu Đông là cao thu khinh công cũng không thể mang theo hai người mà bay lên tận nóc nhà.

Võ Kinh Vân và Lữ Gia thấy vậy liền đuổi theo. Thành Thiên Vũ bay vọt ra trước ngăn cản. Ông chém mạnh một kiếm khiến cả hai người kia phải lui ra.

Lữ Gia nói:

-Hay cho Vô Thường kiếm.

Thành Thiên Vũ xưa nay thương yêu Thục Trình như con. Ông luôn ủng hộ Trình dù bất cứ việc gì. Nay thấy Bạch bà bà dẫn hai người đó đi ông biết bà sẽ không làm hại đến họ. Nên ông đành ngăn cản để kéo dài thời gian.

Chu Đông nói:

-Thục huynh đệ là bằng hữu của ta. Thành gia cũng là bạn của ta. Mau lên giúp Thành chân nhân.

Bốn người còn lai “ ừ” một tiếng rồi đồng loạt xông lên nghênh chiến.

Chu Đông nói:

-Thành chân nhân để đám vô dụng này giúp ngài một tay.

Bạn đang đọc Trường Hận Anh Hùng sáng tác bởi Anibus
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.