Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 24

Tiểu thuyết gốc · 2309 chữ

Thành Thiên Vũ nhìn năm người họ thì đoán ngay họ là Ngũ ác.

Ông nói:

-Đa ta các vị Ngũ ác hiệp.

Thấy ông nhận ra lại lịch của mình tuy chưa gặp qua bao giờ.

Chu Đông:

-Thành chân nhân nhận ra chúng tại hạ.

Thành Thiên Vũ cười to rồi nói:

-Danh tiếng của năm vị, Thành mỗ đã nghe từ lâu. Nghe nhân giang kể về ngoại hình năm vị thì ta đoán ra ngay. Nay được gặp quả nhiên là danh bất hư truyền.

Chu Đồng:

-Con mắt chân nhân quả là tinh tường tại hạ khâm phục. Nay năm huynh đệ chúng tôi được ngài khen ngợi vậy còn gì bằng.

Thành Thiên Vũ:

-Đại hiệp quá lời.

Võ Kinh Vân lúc này quát:

-Thành Thiên Vũ chuyện của Võ gia, ông đừng có mà xen vào.

Hoàng Ngũ Nương nói:

-Võ trang chủ, ông và Thành chân nhân sắp thành thông gia rồi. Hà cớ gì phải đánh nhau.

Võ Kinh Hào nghe vậy nói:

-Đúng vậy! Muội con nó đã đi rồi đánh nhau có được gì đâu.

Lữ Gia nghĩ ngợi dù sao ông cũng không còn là đối thủ với Thành Thiên Vũ nữa. Tốt hơn là dĩ hào vi quý. Con trai ông chả thiếu vợ, chẵn có lí gì lại gậy sự với Thành gia cả.

Ông nói:

-Thành trang chủ, chuyện đã vậy rồi hãy để sau này bàn tính lại. Lữ mỗ cáo từ.

Xong ông quay sang chỗ Võ Kinh Vân:

-Võ trang chủ, ông đừng quá lo lắng. Tuy hôn ước không thành nhưng nó không ảnh hưởng đến quan hệ của hai nhà ta xưa nay.

Nói xong ông quay đầu đi. Lữ Định thấy Võ Ngọc đi không can tâm.

Hắn hỏi cha:

-Như vậy mà về sao cha?

Lữ Gia trừng mắt nhìn hắn. Lữ Gia đã sớm không hài lòng với thái độ của con trai mình. Lữ Định thấy vậy cúi đầu đi về mà không nói một lời.

Ngô Hoằng nói to:

-Các vị đã đắc tội, xin thứ lỗi.

Rồi lập tức ra lệnh lui binh. Như thế là Thành gia trở lại như thường, chỉ còn người của Võ gia.

Võ Kinh Hào nói:

-Cha ta về thôi.

Võ Kinh Vân nói:

-Chuyện này ta sẽ tính với họ Thành ngươi sau.

Võ Kinh Vân nghĩ tốt nhất là tìm ra Võ Ngọc còn hơn là đánh nhau vô ích. Kinh Hào thì lòng cứ mong Bạch bà bà đưa hai người đi đâu đó mà không ai tìm ra.

Bạch bà bà lúc này đưa hai người đến một căn chòi nhỏ. Phía xa khu phố tấp nập.

Trình rất cảm khích bà vì bà đã ra mặt giúp Võ Ngọc.

Thục Trình:

-Đa tạ lão tiền bối.

Bà bà chưa kịp trả lời thì Ngọc đã nói:

-Không cần phải đa tạ là ta. Bà ta đưa ta đến đây chắc là chẵn tốt lành gì.

Thấy Ngọc ăn nói vô lễ Trình nói:

-Sao nàng lại vô lễ với tiền bối vậy.

Võ Ngọc:

-Là chàng không biết đó thôi. Bà ta luôn muốn giết cha của ta.

Thục Trình vốn thấy Bạch bà bà có lẽ rất ghét Võ Kinh Vân. Nhưng không nghĩ đến việc bà có ý giết ông ấy. Anh lo bà có thể làm hại Võ Ngọc. Nhưng nghĩ lại bà là những tôn sư của võ lâm chắc không làm hai một tiểu bối. Nhưng trong lòng anh vẫn lo lắm nhất là Ngọc cứ nói chuyện không tôn trọng bà.

Ngọc nói tiếp:

-Bà ta vốn chả có ý tốt gì.

Bạch bà bà nghe vậy nhưng chả hề nỗi giận, bỏ hết ngoài tay những câu nói vừa rồi.

Bà nói:

-Tiểu nha đầu, ta thấy ngươi không muốn cưới tên kia nên giúp ngươi thôi.

Võ Ngọc nói:

-Chuyện của bổn cô nương đâu liên quan đến bà chứ?

Bạch bà bà:

-Ta nỗi tiếng là nhiều chuyện không biết sao?

Bạch bà bà luôn muốn giúp người khác, nhưng làm việc không nói năng gì. Nên cứ bị cho là xía mũi vào chuyện người khác.

Võ Ngọc:

-Ta biết, nhưng chuyện của ta và chàng chả cần bà lo.

Trình thấy dù sao bà bà cũng có ý tốt. Còn chuyện ân oán của bà với Võ Kinh Vân thì anh cũng không cần thiết quan tâm.

Anh nói:

-Đa tạ bà bà có ý giúp.

Võ Ngọc lại kế bên Trình.

Cô nói:

-Chàng đừng có tạ ơn bà ta làm gì.

Thục Trình:

-Dù sao bà bà cũng có ý tốt, nàng đừng bướng nữa.

Võ Ngọc gật đầu rồi im lặng. Bạch bà bà ngạc nhiên rằng một cô nương cố chấp, cứng đầu như Ngọc mà nay lại một mực nghe lời một nam nhân. Bà nghĩ Ngọc đã tìm được người mình yêu thương, trong lòng bổng vui lên, môi nở một nụ cười.

Trình bất giác nhìn thì giật mình vì sao bà bà lại có nụ cười giống hệt Võ Ngọc thế kia. Chàng nghĩ lại cho dù nãy giờ Ngọc vô lê đến mấy bà cũng không để ý, ban nãy Lữ Định chỉ nói một câu đã bị bà cho ăn một tát. Lòng chàng bổng có một hoài nghi nhưng chưa thể chắc chắn.

Chàng nghĩ lại:

-Mình đa nghi quá. Chắc là trùng hợp thôi, ai cười mà chả giống nhau.

Tuy vậy chàng vẫn không hết ngờ vực.

Võ Ngọc nói:

-Chàng bảo sao thì vậy đi. Nhưng bây giờ chúng ta phải làm gì đây.

Thục Trình bừng tĩnh nhận ra lúc này chàng cùng Ngọc bỏ đi. Về cũng không được, nhưng rồi sẽ đi đâu.

Bạch bà bà nói:

-Làm gì nữa? Bái đường thành thân đi.

Câu nói đúng như mong muốn của cặp tình nhân. Nhưng chỉ có hai người không có người thân, bạn bè ai sẽ chứng hôn cho họ.

Ngọc nghĩ:

-Nếu kết hôn như vậy. Trình ca chàng ấy sẽ mang tiếng xấu mất.

Thục Trình mới nói:

-Chuyện cưới xin không phải nói làm là được.

Bạch bà bà mắng:

-Sao lại không được chứ. Dù sao ngươi cũng mang tiếng xấu rồi sao lại không dám cưới Võ Ngọc chứ.

Thật ra Trình mong rằng Võ Kinh Vân sẽ đồng ý cho mối hôn sự này nhưng e là không được.

Ngọc nói:

-Chúng tôi sẽ chờ cha tôi đổi ý.

Bạch bà bà cười lên một tiếng, rồi nói:

-Lão ta mà đổi ý ư? tiểu cô nương đừng có mơ.

Thục Trình nhận thấy bà lại mong hai người thành thân hơn cả họ.

Bà lại nói:

-Nếu không chịu thì ta sẽ giết Thục Trình.

Bà chỉ vung tay dọa Võ Ngọc đã lại đứng chắn trước mặt anh.

Cô nói:

-Bà chớ có làm hại chàng.

Cô nghĩ không ra ý đồ của Bạch bà bà. Nhưng dù sao cô cũng muốn cưới hơn ai hết.

Cô nói tiếp:

-Bọn ta chịu là được chứ gì?

Thục Trình định nói gì nhưng Ngọc cầm chặt tay anh khiến anh chã còn nhớ mình định nói gì. Bạch bà bà thì lại nở thêm một nụ cười nữa.

Bạch bà bà nói:

-Nếu đã đồng ý thì chuẩn bị đi.

Ngay chiều hôm đó cả hai bái đường với sự chứng hôn của Bạch bà bà. Một lễ thành hôn không sính lễ, không áo cưới, không người thân, không khách khứa.

Trình nghĩ:

-Một đám cưới như thế này mà nàng cũng chịu. Ta thật có lỗi với nàng. Ta hứa sẽ yêu thương nàng suốt đời.

Lúc này bổng ba người tuông ra hai hàng lệ. Ai cũng kiềm nén sự xúc động trong con tim mình.

Ngọc nghĩ:

-Hôm nay là ngày tuyệt nhất của cuộc đời ta. Trình ca cảm ơn chàng đã bước vào cuộc đời thiếp.

Còn Bạch bà bà thì nước mắt chảy nhiều hơn cả nên len lén lấy tay gạt đi những dòng lệ. Ngọc đã quá hạnh phúc nên không để ý đến nhưng Trình lại thấy được. Anh dường như chắc chắn điều mình đang nghĩ.

Tối hôm đó anh thấy bà bà âm thầm bỏ đi. Anh chạy vội ra gọi bà. Nghe tiếng bà quay lại.

Anh nói:

-Bà bà định đi sao?

Bạch bà bà gật đầu nói:

-Ta chẵn còn gì để ở đây nữa. Hãy chăm sóc con bé cho tốt.

Trình định lên tiếng hỏi những suy nghĩ của mình có đúng hay không. Nhưng bà bà can lại.

-Đừng hỏi nữa. Lần sau gặp lại.

Nói xong bà phủi áo bay vèo lên cao. Hình ảnh của bà tan biến theo màng đêm. Trình chỉ đành để thắc mắc trong lòng mà thôi.

Anh đi vào đã thấy Võ Ngọc ngủ gật tại bàn, trong giấc ngủ nàng vẫn nở nụ cười. Trình lấy tay từ từ sơ lên má Ngọc.

Anh nghĩ:

-Ta thật hạnh phúc khi có nàng làm vợ.

Anh lại bắt đầu suy nghĩ về sau hai phu thê họ nên làm gì đây. Rời bỏ tất cả mà đi chăng. Như vậy chả phải làm cho sư phụ mình thất vọng sao.

Ngọc giật mình tỉnh giấc, Trình cũng vì thế mà hoảng hốt.

Anh bảo:

-Nàng mệt lắm sao?

Ngọc gật đầu lia lịa.

Trình cười bảo:

-Vậy ta đi ngủ thôi.

Ngoc chỉ cười mà không nói gì.

Sáng hôm sau gà đã cất tiếng gáy. Võ Ngọc tỉnh dậy thì không thấy Trình ở đâu cô vội đi tìm chàng khắp nơi. Một lúc thì nhìn lên bàn có bát cơm trắng và chút đồ ăn. Còn có một dòng chữ viết bằng than đen ở trên bàn.

Dòng chữ ghi:

-“ Ta còn việc cần giải quyết, hãy ở nhà đợi ta”

Ngọc nghe xong thở phào, miệng mỉm cười.

Còn Trình muốn về gặp sự phụ một lần nữa nên tối qua đã vội về Thành gia trang. Nhưng ông đã bế quan luyện công. Trình vẫn quyết gặp nên quỳ trước cửa. Chân và Dao biết tính Trình không thể ngăn được, nên cũng không can.

Đến sang Thành Thiên Vũ vẫn không chịu ra gặp chàng. Trình vẫn quyết quỳ một chỗ. Tiểu Chân nhìn vậy mà xót xa vô cùng.

Đến nữa trưa một đệ tử đem Thiên Tiên kiếm và một bức thư ra. Cậu đưa cho Trình.

Cậu nói:

-Đại sư bá, thái sư phụ bảo con đưa cái này cho người.

Thục Trình mở bước thư ra đọc trước. Anh đọc mà không cầm được nước mắt.

Bởi là thư đó chính là thư trục xuất. Thành Thiên Vũ quyết định trục xuất Trình ra khỏi sư môn. Khiến Trình vô cùng đau lòng.

Tiểu đệ tử nói tiếp:

-Thái sư phụ nói ngày mai sẽ công bố tin này cho khắp thiên hạ. Thanh kiếm xem như là món quà cuối cùng ông tặng người.

Thục Trình lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa. Nhưng trong tâm anh hiểu Thành Thiên Vũ cũng không dễ dàng gì để ra quyết định này. Anh biết giữa Võ Ngọc người mình yêu thương và danh dư sư môn anh không thể chọn cả hai được. Thư lệnh này là Thành Thiên Vũ muốn giải thoát cho anh, muốn anh không cảm thấy áy náy về việc mình đã làm.

Dao và Chân cũng chạy đến để xem. Chân thấy bức thư liền giận dữ muốn chạy vào hỏi sư phụ cho ra lẽ. Nhưng cô bị Thành Dao ngăn lại.

Chân khóc òa lên cô nói vào trong:

-Sư phụ, sao người phải làm vậy với đại sư huynh? Huynh ấy đã làm gì sai chứ?

Trình lau nước mắt nói:

-Chân nhi đừng hỗn hào. Sư phụ không làm gì sai cả.

Chân vẫn gào khóc không thôi.

Thục Trình nói to:

-Sư phụ xin nhận của đệ tử trăm lạy này. Công lao dưởng dục của người đồ nhi chưa thể trả đồ nhi mong người thứ tội bất hiếu.

Nói xong anh cúi đầu lạy, mỗi lạy đầu đều đập mạnh xuống đất. Dao và Chân thấy thế xót xa vô cùng. Lạy hết trăm lạy trán anh đã sưng to và đầy máu tươi.

Thành Thiên Vũ bên trong cũng không cầm nỗi lòng mà khóc nước mắt dày dụa.

Chân và Dao nâng Trình đứng đậy. Họ lo lắng vô cùng khi thấy Trình đứng không vững. Họ đỡ Trình ra trước cửa, Chân ôm Trình một cái mà khóc.

Cô nói:

-Đại sư huynh, huynh phải sống thật tốt với đại tẩu.

Trình gật đầu lia lịa.

Dao nói:

-Đại sư huynh, dù thế nào huynh vẫn là đại sư huynh của bọn đệ.

Rồi anh trao thanh Thiên Tiên kiếm cho Trình.

Dao nói:

-Cha trao cho anh bảo kiếm, là muốn anh sau này cũng sẽ là một vị đại hiệp.

Trình gật đầu rồi tay nhận kiếm mà rung rung.

Ngọc nói:

-Huynh mau về đại tẩu sẽ đợi đấy.

Trình sực nhớ giờ đã giữa trưa rồi. Anh gấp rút đi về.

Ngọc chờ Trình nữa ngày đứng ngồi không yên cứ lo chàng có chuyện gì. Thấy chàng về nàng mừng rở chạy ra.

Thấy trán chàng đầy máu.

Nàng hỏi:

-Trán chàng sao lại thế này?

Thục Trình nói:

-Không sao đâu nàng đừng lo.

Ngọc ôm chầm lấy Trình.

Nàng nói:

-Đừng đi đâu nữa.

Trình đáp:

-Đi chứ, hai ta cùng đi.

Ngọc vui mừng gật đâu ngay. Lúc này họ quên đi mọi khó khăn trước mắt. Trong lòng tràng đầy cái gọi là hạnh phúc.

Bạn đang đọc Trường Hận Anh Hùng sáng tác bởi Anibus
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.