Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thục Gia Thương Pháp

Tiểu thuyết gốc · 2353 chữ

Anh Hùng Trường Hận

Thiên Tiên Kiếm

Hồi Ký Thiên Tiên

Mặt trời sắp lặng ở thôn Đường Linh huyện long xuyên. Mọi người sắp kết thúc một ngày làm việc vất vã. Trên đường phố bắt đầu vắng đi chỉ còn những lữ khách đến đây để tìm chỗ nghĩ chân.

- Cút ra cho ta.

Giọng nạt rất to đó là của một đám binh lính của triều đình. Chúng đi tới đâu đều lên tiếng quát mắng, đánh đập những ai cản đường chúng. Chúng bước vào một quán ăn nhỏ. Mới vừa bước vào chúng đã mắng chửi um xùm, khiến nhiều người khách phải bỏ đi. Chúng chữi bằng tiếng hán nên mấy người khách người An Nam không mấy người hiểu. Chỉ đoán mò rằng chắc chúng chữi người dân An Nam.

Thực vậy chúng chữi:

-Bọn nam nam cút ra, mau cút ra.

- Đám thấp hèn mau tránh ra cho ta.

Chúng tầm mười tên nhưng lại mỗi người một bàn nên đuổi gần hết khách của quán đi. Chủ quán này là một lão già đã quá tám mươi tuổi, thấy đám binh lính phách lối nhưng ông cũng không nói gì chỉ im lặng ra hiệu cho cậu bé hầu bàn. Cậu bé hiểu ý liền chạy đến chỗ của một tên lính. Thấy hắn ra lệnh cho mấy tên kia nên đoán chắc hắn là tên đứng đầu.

Cậu bé lên giọng nói:

-Các ngươi muốn dùng gì?

Thấy cậu bé ăn nói hỗn láo, tên lính quát:

-Tiểu tử ngươi nói chuyện với ai vây?

Tên lính cũng biết và hiểu tiếng An Nam. Hắn nghe cậu bé kia nói bằng tiếng An Nam nên cũng đáp bằng tiếng An Nam. Chắc do là học chưa lâu nên nói cũng chưa rõ ràng lắm.

Hắn nói tiếp:

-Bọn ta là khách bộ cha mẹ ngươi không dạy cho ngươi lễ tiếp khách sao?

Cậu bé nghiêm mặt nói:

-Khách có rất nhiều loại khách, quán ta chỉ đối đãi người Lĩnh Nam còn không tiếp bọn cẩu hán.

Hai chữ “ cẩu hán” được cậu bé nhấn mạnh. Bọn quan binh tên nào cũng tức giận, tên cầm đầu đập bàn cái “ rầm”. Chúng đứng dậy cầm kiếm định cho cậu bé một bài học.

“ Cẩu hán” là cách nhiều người Lĩnh Nam chữi người hán để chứng tỏ sự căm thù của mình với bọn cướp nước. Còn người hán thường gọi người việt ta là “ man nam” nhằm tỏ ý khinh bỉ dân tộc ta.

Tên lính cầm đầu nói tiếp:

-Tiểu tử này miệng lưỡi độc đia lắm, hôm nay ông đây sẽ cắt lưỡi nhà ngươi.

Nói xong hắn rút kiếm, mấy người xung quanh nhìn vậy liền bỏ đi khỏi quán, còn một số tò mò nên ở lại xem. Còn cậu bé vẫn đứng yên một chỗ nhìn tên lính, tuổi còn nhỏ mà đã có tính ngông cuồng khiến bọn lính cũng thấy không bằng.

Bổng ông chủ quán phá lên cười, rồi nói:

-Cả đám quân binh ăn hiếp một đứa bé, cẩu hán các ngươi chỉ biết lấy đông hiếp ít, lấy mạnh hiếp yếu.

Tên lính lại chỉ lão mà quát:

-Lão già man nam ngươi chửi ai đó?

Ông lão nghiêm bộ mặt và nói:

-Ta chửi bọn người hán không biết liêm sĩ đánh chiếm đất Lĩnh Nam, lấy đất của người khác làm của mình.

Từ khi nhà Triệu đánh chiếm Âu Lạc đến giờ đã hơn bốn mươi năm. Người hán xem dân ta như man di, không coi người Lĩnh Nam ra gì. Nên từ lâu người dân việt đã có lòng căm thù giặc hán. Vua Triệu lại có gốc hán nên người dân luôn cho rằng triều đình với nhà Hán cùng một ruột với nhau nên cũng căm ghét quan quân triều đình.

Các thế lực của tiền triều luôn tìm cách khởi nghĩa để lật đổ triều đình nhà triệu. Nên dân chúng lầm than khổ sở vì chiến loạn trong nước, triều đình đàm áp được hầu hết những cuộc nỗi loạn. Từ đó dân chúng cũng bớt khổ cực nên nhiều nơi dần chấp nhận nhà Triệu. Tuy những thế lực của Văn Lang, Âu Lạc cũ vẫn còn ghi hận chờ ngày nỗi dậy.

Tên lính kia lại nói:

-Ngươi biết bọn ta là ai không, bọn ta là người của huyện lệnh đó.

Ông lão nghe xong lại cười lên một tiếng. Ông nói:

-Thì ra là chó của tên huyện lệnh chết vài ngày trước đây.

Cậu bé hầu bàn liền nói:

-Tên quan đó đã bị ông của ta giết. Các người thì là cái thá gì mà phải sợ.

Cậu bé chỉ tầm mười tuổi nhưng không hề e sợ bọn lính hán kia, còn dám mắng chửi chúng thẳng mặt. Bọn lính nghe vậy liền cảm thấy run sợ, bởi huyện lệnh của chúng thực đã bị hại chết.

Buổi sáng năm ngày trước, mọi người đều hoảng sợ khi phát hiên một thi thể trước cổng thôn. Thi thể bị treo lơ lững, khuôn mặt bị rạch ngang một đường dài từ tai trái xuống cằm. Mũi dao đâm thẳng vào ngực là vết thương chí mạng. Mọi người đều nhận ra hắn là huyện lệnh long xuyên.

Tên quan này cùng với đám thuộc hạ làm rất nhiều chuyện thất đức. Nên hắn chết khiên ai ai cũng cảm thấy vui mừng. Còn đám thuộc hạ trong khi chờ huyện lệnh mới chúng tranh thủ làm loạn, bạo ngược.

Tên lính tay bắt đầu run, hắn cố nghiêm giọng:

-Thì ra là ngươi làm, được ta sẽ bắt ngươi về quy án.

Thủ đoạn giết huyện lệnh rất tàn nhẫn, khiến tên lính cầm đầu kia sợ hãi vô cùng nhưng hẵn nghĩ:

-Lão già này thật có gan làm vậy sao. Nay hắn đã nhận tội xem ra cũng là cơ hội để ta lập công. Bọn ta đông người không lẽ sợ lão già này sao.

Hắn nghĩ vậy liên ra lệnh:

-Bắt hắn ta lại.

Nói xong cả bọn quan binh nhắm vào ông lão, chúng rút kiếm lao thẳng tới. Cậu bé thấy ông bị tấn công, nhân lúc bọn lính không chú ý đến cậu, cậu liền chạy đến góc nhà lấy một cây trường thương quăng đến chỗ ông lão. Ông lão không run sợ, nhẹ nhàng tiếp cây thương, đám lính lúc này đã vây quanh ông.

Ông vung đao tấn công bọn lính, một tên lính lao vào bị mũi thương đâm trúng ngay cổ họng máu chảy dày dụa, tên lính bỏ mạng ngay tức khắc. Mấy tên còn lại thấy vậy không dám manh động nữa.

Ông lão nói:

-Các ngươi đừng hòng sống mà ra khỏi đây.

Dứt câu ông cầm thương đánh thẳng bọn lính, tuy bị bao vây nhưng ông lão lại là người chủ động. Thương pháp vô cùng nhanh gọn, mũi thương đến đâu bọn lính nếu không kịp né sẽ mất mạng ngay tức khắc. Chả mấy chốc ông đã múa xong mười chiêu thương pháp lợi hại này. Bọn lính không một tên nào sống sót nằm bất động.

Mọi người thấy ông giết bọn người hán ai cũng lấy lòng khâm phục dũng khí của ông.

Câu bé thấy ông đánh chết đám quân lính liền nói:

-Hay quá ông ơi, chúng chết cả rồi.

Ông lao xoa đầu cậu bé rồi hạ giọng:

-Chưa hết đâu.

Cậu bé không hiểu câu nói này là thế nào toan hỏi ông lão. Nhưng ông lão lúc này giơ thương đập vào chiếc bàn khiến nó gãy đôi. Vị khách ngồi tại bàn đó lúc này cũng ngồi im. Vị khách này đàn ông cao to tuổi khoảng năm mươi, tay cầm theo thanh đao to. Lúc nãy đánh nhau kịch liệt nhiều người phải lui ra, nhưng cho dù bị ông lão dọa mà vẫn yên vị, sắc mặt không biến đổi

Ông lão nói:

-Lữ tướng quân lâu lắm không gặp.

Lữ tướng quân ngước mặt lên nhìn ông lão rồi nói:

-Thục tướng quân, đã hơn ba mươi năm mà vẫn còn khí phách nhỉ.

Thục lão đáp:

-Ta già rồi, ngươi khác xưa lắm không còn là tên ranh con nữa.

Ông cười rồi nói tiếp:

-Sao Lữ tướng quân ngươi muốn bắt ta sao.

Lữ tướng quân liền nói:

-Năm xưa Thục Kỳ tướng quân dùng thục gia thương pháp đã đánh bại được Lữ Gia ta. Để xem sau ba mươi năm đao pháp của ta có tiến bộ hơn hay không.

Lữ Gia ban nãy đã thấy Thục Kỳ một mình đánh bại chục tên lính trong vòng mười chiêu nhanh gọn. Trong lòng nghĩ chắc Thục Kỳ chưa dùng hết chiêu thức của thương pháp nên muốn thử xem thương pháp có thực sự lợi hại.

Ông nghĩ bụng:

-Năm xưa ta còn trẻ háo thắng đã bị thương pháp của ông ta đánh bại, cũng chưa để ý đến chiêu thức của ông ta. Để xem hôm nay ông còn có thể thắng nỗi ta không.

Lữ Gia liền vung đao tấn công, Thục Kỳ cũng cầm thương lên ứng chiến. Cả hai đều sữ dụng võ công gia truyền. Thục lão dùng thương pháp đánh liên tục, nhưng Lữ Gia thân thủ nhanh nhay vô cùng nên dể dành tránh né hết chiêu thức. Thục lão đã đánh hết mười tám chiêu nhưng không đụng đến được tà áo của Lữ Gia.

Thục Kỳ vừa đánh vừa nghĩ:

-Không ngờ hơn ba mươi năm tên họ Lữ này đã tiến bộ hơn rất nhiều. Năm đó ta chả xem hắn ra gì, nhưng giờ ngay cả đánh trúng hắn còn thấy khó huống chi là đánh thắng.

Thục Kỳ đã đánh hết mười tám chiêu của thương pháp nên ông đành dùng lại những chiêu trước đó.

Thấy Thục lão dùng chiêu thức bắt đầu lặp lại Lữ Gia nghĩ:

-Thì ra thương pháp này chỉ có mười tám chiêu đây thôi, nếu đấu với nhiều người thì cực kỳ hiệu quả. Nhưng đấu một chọi một thì lại không có uy lực gì cả.

Thương pháp Thục gia lấy nhanh làm gốc chiêu thức hầu hết là trên diện rộng để đánh với nhiều người. Cho nên khi nãy Thục Kỳ mới hạ được mấy tên lính dễ dàng như vậy. Nhưng đấu một với một thì thương pháp lại mất hết hiệu quả của nó nên khi đánh với Lữ Gia nó trở nên bất dụng.

Ưu nhược điểm của thương pháp Thục gia đã được Lữ Gia nhìn rõ hết. Ông chỉ cố thủ là để Thục lão dùng hết chiêu thức. Thục lão cũng nhận ra điều này. Cố thủ thêm mười chiêu Lữ Gia vung đao chém thẳng mặt Thục lão, Thục lão lấy thương đở nhưng chỉ khiến cây thương gãy đôi. Lữ Gia thừa thế đá ngay vào ngực Thục lão ngã xuống phun ra một bãi máu.

Cậu bé thấy ông bị ngã liền chạy lại. Cậu lo lắng hỏi:

-Ông có sao không?

Thục Kỳ cố đứng dậy, nhưng lồng ngực tức vô cùng khiến ông không thể mở miệng. Cậu bé thấy vậy lo lắng vô cùng.

Cậu chỉ mặt Lữ Gia mà mắng:

-Cẩu hán ta đấu với ngươi.

Lữ Gia cười nói:

-Tiểu tử, ông ngươi cũng bị ta đánh thành như thế kia ngươi thì làm được gì.

Cậu bé nhìn ông mình vẫn ôm ngực chưa thể nói chuyện được. Cậu rất lo lắng.

Lữ Gia nói tiếp:

-Ta nghe nói huyện lệnh Long Xuyên chết rất mờ ám. Ta còn chưa nghỉ ra là do ai to gan như vậy. Không ngờ là Thục Kỳ ông.

Thục Kỳ vẫn không thể mở miệng. Cậu bé thấy vậy liền nói:

-Kẻ giết tên quan đó không phải ông.

Lữ Gia thấy cậu bé cố chối tội cho ông mình. Vì nghĩ cậu còn nhỏ nên Lữ Gia không muốn động tay chân.

Lữ Gia hỏi:

-Không phải ông ta. Thế là ai?

Cậu bé khẳng khái đáp:

-Là ta.

Câu trả lời khiến Lữ Gia và Thục Kỳ bất ngờ vô cùng. Tuy còn nhỏ nhưng cậu đã có khí khải của một trượng phu. Thấy cậu không sợ hãi nhận tội thay ông mình Lữ Gia cũng cảm thấy khâm phục phẩm chất của cậu.

Nhưng ông vẫn là quan triều đình nên buộc phải bắt Thục Kỳ. Ông nói:

-Tiểu tử tên họ là chi? Giết mệnh quan triều đình sẽ bị tội chết ngươi không sợ sao?

Cậu bé nhìn Lữ Gia không chớp mắt. Cậu nói:

-Ta tên Thục Trình. Ta giết là một tên cẩu hán đây là điều đáng tự hào, hà cớ chi ta phải sợ.

Lữ Gia ngẫm nghĩ:

-Từ xưa đến giờ ta gặp anh hùng nhiều rồi, nhưng đứa bé có chí khí hơn người như này là lần đầu tiên ta thấy. Nếu không phải vì nhiệm vụ của hoàng thượng giao là phải bắt cho được hung thủ nếu không ta đã kết bạn với tiểu tử này rôi. Đáng tiếc thật.

Chuyện huyện lệnh bị giết đã sớm vào tai Triệu Vũ Vương. Vũ Vương sai Lữ Gia điều tra rõ ràng và bắt kẻ phạm tội về quy án. Tránh để long dân hoang mang, loạn đảng có cơ hội hoành hành. Lữ Gia xưa nay luôn đối tốt với dân, căm ghét tham quan ô lại và ông còn trọng đức khinh tài. Dân chúng nhiều nơi rất cảm khích ông.

Lữ gia điều tra từ dân chúng thì biết huyện lệnh nơi đây cậy thế làm nhiều điều ác. Ông từ lâu đã muốn trừng trị bọn tham quan này. Nhưng do Thục Kỳ làm vậy là tự ý giết người trái với phép vua nên Lữ Gia mới phải phụng mệnh đi bắt ông.

Bạn đang đọc Trường Hận Anh Hùng sáng tác bởi Anibus
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Thời gian
Cập nhật LụcTầnDương
Lượt đọc 159

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.