Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cũng Là Vì Ngươi Hảo

Phiên bản Dịch · 908 chữ

Nhìn khuôn mặt kia của Tiêu Hải Thanh, Tưởng Hạ tức khắc liền héo.

“Ta cũng không có ý tứ khác, cũng vì muốn tốt cho nàng mà thôi…” Tưởng Hạ chu môi nói, vẻ mặt không tình nguyện, tính nết nhìn qua giống đàn bà.

Nhìn bộ dáng này của hắn, Tiêu Hải Thanh liền khinh bỉ, liếc mắt một cái: “Ta không quản ngươi muốn ai tốt cái gì, dù sao không cần khiến ta cùng Cảnh Vân Chiêu ghê tởm. Vả lại… không phải người và Diệp Thanh còn có người ở lớp bên kia dính dáng tay ba tay tư hay sao? Các ngươi lo chuyện của các ngươi được rồi, không cần ở đó cố làm ra vẻ giáo huấn người khác!”

Cảnh Vân Chiêu cũng nhịn không được bội phục, toàn bộ trong ban, chỉ sợ cũng chỉ có Hải Thanh mới dám kiêu ngạo như thế, cũng chỉ có nàng mới có thể nói mấy câu như vậy với người khác, hơn nữa còn làm đối phương không có dũng khí phản bác.

Người bạn học này, thật đúng là càng ngày càng hợp khẩu vị với nàng.

Kiếp trước nàng thậm chí còn không có lấy một người bằng hữu, nhưng hôm nay chỉ mới trọng sinh sống lại một tuần, liền đã được cùng Tô Sở và Tiêu Hải Thanh kết giao, coi như đáng giá.

“Tốt rồi! Rất nhanh lão sư sẽ tới, các ngươi có thể hay không đừng có nói chuyện lớn tiếng như vậy, ảnh hưởng người khác học tập ah!”

Ngồi ở phía trước, Diệp Thanh nghe Hải Thanh nói tới tình cảm của mình với Tưởng Hạ thì vừa thẹn vừa giận, tức khắc dùng danh nghĩa ủy viên học tập mà răng dạy một tiếng.

Nhìn thì đúng tình hợp lý, rất lợi hại, bất quá… nếu như cái đầu kia đừng giống như chuột cứ chui trốn vào trong quyển sách. Có thể thấy được trong lòng Diệp Thanh cũng là khẩn trương khi nói lớn tiếng với Hải Thanh.

Cảnh Vân Chiêu cũng không phải người thích đi dọa nạt người khác, rốt cuộc trường hợp hiện tại không tiện làm quá, cũng không có cái tâm tư cùng Tưởng Hạ hay là Diệp Thanh nháo lên cái gì.

Nhưng thật ra Tiêu Hải Thanh. Nàng ta đảo mắt liếc nam sinh ngồi cùng bàn, ánh mắt hung dữ trực tiếp ra lệnh cưỡng chế người nọ cùng nàng thay đổi vị trí.

Chỉ mới vào lớp một chút, nhưng Cảnh Vân Chiêu đã thay đổi chỗ ngồi hai lần. Tốc độ đúng là không ai có thể so sánh.

Đợi lúc Kim lão sư tiến vào, cũng chỉ liếc mắt một cái, không những không có trách cứ, ngược lại còn thực vừa lòng. Nói thầm, ‘Thành tích của Cảnh Vân Chiêu rất tốt, ngồi phía sau chỉ ảnh hưởng nàng phát huy, như vậy sao được? Nếu không phải từ đầu không ai thích ngồi cùng nàng, nàng hận không thể làm cho Cảnh Vân Chiêu ngồi ở dưới mí mắt của mình.’

Ngày đầu tiên sinh hoạt trong trường sau khi trọng sinh, tuy rằng có chút sóng gió, nhưng là nhẹ nhàn vượt qua. Chỉ là sau khi tan học, trong cuốn sách của Cảnh Vân Chiêu mạc danh xuất hiện một tờ giấy, phía trên viết mấy chữ: “Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi, hy vọng ngươi không cần tức giận”

Mặc dù trong tờ giấy không có chữ ký, nhưng nhìn ngữ khí kia, Cảnh Vân Chiêu cũng có thể đoán ra là bút tích của ai.

Tùy tay, trực tiếp ném vào thùng rác.

Thường có một loại người luôn tự cho là đúng, nàng mới lười phản ứng với loại người này!

……

Hoa Ninh Huyện non xanh nước biếc, phong cảnh cực tốt, mặc dù là trong huyện, nhưng không khí cũng thật tươi mát, mà thương nghiệp phát triển cũng không tồi. Buổi tối đến, đèn đuốc sáng trưng, đẹp không sao tả xiết.

Cảnh Vân Chiêu cự tuyệt lời mởi của Tiêu Hải Thanh cùng Tô Sở, một mình đi bộ tới trước của đại dược phòng. Trước người ôm theo cái sọt dính một chút bùn đất. Bên trong tràn đầy đảng sâm.

Trên người nàng tiền rất ít, muốn đúng tình hợp lý tồn tại, vẫn cần phải có năng lực nuôi sống chính mình.

Trước mặt là dược phòng trung y lớn nhất huyện, cũng mang phong cách cổ xưa. Trời vừa mới tối, bên trong ánh đèn mười phần sáng ngời. Có thể nhìn thấy rõ ràng hoàng cảnh bên trong.

Cảnh Vân Chiêu không có tùy tiện đi vào đi, mà là ở bên ngoài đợi thật lâu.

Người tới người đi thật nhiều, đều là tới mua thuốc, người đi bán dược giống nàng vậy đúng là không có một ai.

Hơn nửa giờ sau, Cảnh Vân Chiêu liền thấy bên trong dược phòng xuất hiện một lão nhân có khí chất đức cao vọng trọng, lúc này mới không do dự mà đi vào.

Vừa vào cửa, chỉ nhìn thấy một phòng người nhìn nàng rồi sửng sốt

Lão nhân kia nhìn nhìn Cảnh Vân Chiêu, lại nhìn cái sọt của nàng, mười phần kinh ngạc, cau mày, hỏi: “Tiểu nha đầu, ngươi… Tới đây là muốn bán dược liệu?”

Bạn đang đọc Trùng Sinh Thần Y Nữ của Niên Tiểu Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.