Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hào Môn Hắc Quả Phụ

Phiên bản Dịch · 916 chữ

Trong lớp một mảnh yên tĩnh, bị Cảnh Vân Chiêu nghiêm nghị uy hiếp, có người nhíu này, có người kinh ngạc. Một đám biểu tình cực phong phú.

“Bang!”

Vị trí phía sau Cảnh Vân Chiêu đột nhiên vang lên âm thanh đập sách vở xuống bàn.

“Nói rất đúng! Ta thấy Tưởng Hạ ngươi chính là ăn no rửng mỡ căng bản không có chuyện gì làm mới có thể rảnh rỗi đi quản chuyện nhà của người khác. Ngươi đừng cho rằng vừa rồi ta không nghe thấy gì, ngươi một bộ dạng Quan Âm Bồ Tát nhưng lại muốn bắt ép người ta? Cảnh Vân Chiêu không thích trở về, ngươi quản nàng cái gì? May mắn là ngươi nói với Cảnh Vân Chiêu đấy, nếu là ta, ta sẽ không cùng ngươi giảng đạo lý, mà một cái tát đem ngươi đánh bay tới nhị ban ngươi có tin hay không?” Phía sau một nữ sinh đứng lên, vẻ mặt hung dữ nói.

Cảnh Vân Chiêu cũng hơi kinh ngạc quay đầu, nhìn nữ sinh kia, trong lòng hiện lên một tia phức tạp.

Tiêu Hải Thanh!? Mặc dù thời điểm kiếp trước nàng ở trong trại giam, nhưng nghe qua không ít sự tích vinh quang của người này.

Hiện giờ Tiêu Hải Thanh chỉ là đại biểu thể khóa thể dục trong ban mà thôi, tính cách tùy tiện, thuộc dạng nữ hán tử. Nhưng bộ dáng lơn lên lại thật xinh đẹp, so với Tô Sở xinh đẹp là bất đồng, không cùng một loại hình tượng.

Thành tích của Tiêu Hải Thanh tuy rằng không phải thực nổi bậc, nhưng cũng không kém, hơn nữa nàng ta thực thông minh, chỉ là tâm tư chỉ dùng trong phương diện vận động, chết cũng không thích đọc sách.

Kiếp trước thời điểm nàng đã nghĩ học, ở Kiều gia, ngẫu nhiên cũng có thể nghe được từ trong miệng Kiều Hồng Diệp sự tồn tại của Tiêu Hải Thanh.

Tiêu Hải Thanh không thích làm vẻ nũng nịu như con gái, tuy rằng không học cùng ban, nhưng không hiểu sao tính tình lại cùng Kiều Hồng Diệp đối lập, Kiều Hồng Diệp nhiều lần ăn mệt cũng bởi vì nàng.

Nàng hiểu tính khí của Kiều Hồng Diệp, dựa vào tính tình của Kiều Hồng Diệp, đi học bị khi dễ, thì nhất định sẽ liên hệ nhờ vả đám lưu manh bên ngoài đối phó Tiêu Hải Thanh.

Bất quá Tiêu Hải Thanh lại có một chút công phu mèo cào, đừng nói chạy, thậm chí còn đem Kiều Hồng Diệp đánh tới mặt mũi bầm dập. Từ đó về sau, Kiều Hồng Diệp mới chọn cách một nhịn chín lành. Chỉ là lúc ở nhà ngẫu nhiên sẽ mắng một hai câu, nhưng lại không dám đối Tiêu Hải Thanh động thủ nữa.

Sau khi nàng bị bắt vào ngục giam, mấy ngày trước khi chết có xem qua báo chí. Trên báo thình lình có gương mặt của Tiêu Hải Thanh, nói nàng là hắc quả phụ trong giới hào môn.

Trên báo nói, thời điểm Tiêu Hải Thanh vào kinh thành học, lúc nhàn rỗi sẽ đi câu dẫn lão nam nhân, mỗi lần gả qua thì nam nhân đó chết. Nàng thuận lý thành chương trở thành người thừa hưởng tài sản, trở thành tân quý hào môn.

Nàng lúc đó tuy rằng đối Tiêu Hải Thanh không hiểu biết nhiều, nhưng lại biết, nàng ta là một nữ sinh kiên cường. Hai chữ câu dẫn, tuyệt đối không dùng cho nàng ta.

Dù rằng là báo đưa tin, cũng chỉ tin một nửa.

Bất luận kiếp trước hay kiếp này, nàng đối Tiêu Hải Thanh đều có loại cảm giác hảo cảm mười phần.

Trong mắt Cảnh Vân Chiêu hiện lên nồng đậm cảm tạ, quay đầu nhìn Tiểu Hải Thanh nói: “Thụ giáo, về sau nếu lại có người không có mắt chọc tới ta. Ta liền dựa theo cách ngươi nói mà làm!”

“Cô bé rất thông minh! Đến, về sau ta che chở ngươi!” Khóe miệng Tiêu Hải Thanh khẽ câu, duỗi tay “Bang!” một tiếng, cùng Cảnh Vân Chiêu đập tay một cái, xem như đã kết giao thành bằng hữu.

Tiêu Hải Thanh thật ra cũng kinh ngạc, nguyên bản cho rằng Cảnh Vân Chiêu trời sinh chính là cái túi trút giận của người khác, nguyên lai không phải như vậy. Bề ngoài yếu đuối, nhưng bên trong lại cất giấu một viên thuốc nổ mạnh có thể nổ cả vũ trụ…

Sắc mặt Tưởng Hạ lại đen.

Nếu nói trong bang này người hắn không muốn đắc tội nhất là ai, kia trừ bỏ Kim lão sư thì đó chính là Tiêu Hải Thanh.

Không phải hắn sợ nữ sinh Tiêu Hải Thanh này, mà là… nàng không nói lí.

Chỉ cần là thứ Tiêu Hải Thanh cho là đúng, thì liền chẳng cần nghe người khác giải thích hay nói cái gì. Nếu ai nói nhiều chọc nàng giận, nàng sẽ thật sự đánh người. Hơn nữa nàng chơi rất xấu, trước giờ đánh người đều không thừa nhận, đôi khi sợ bị phạt, thừa dịp không ai để ý còn tự mình đánh mình một cái để hãm hại người khác. Thật là tặc tinh, trước giờ đánh rất nhiều người nhưng chưa bao giờ bị ghi tội hay bị xử phạt.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Thần Y Nữ của Niên Tiểu Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.