Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

đừng về nhà!

Phiên bản Dịch · 928 chữ

Kiều Úy Dân càn quấy náo loạn lâu như vậy, hiện giờ sự thật chứng minh Cảnh Vân Chiêu căn bản là không có quan hệ với đám lưu manh. Mặt mũi như thế nào không sấu hổ?

Hiện giờ vừa nghe nói còn một tên lưu manh chạy thoát, tức khắc liền lại nổi bão lên.

Cảnh Vân Chiêu vừa nghe, không giận ngược lại cười.

Lúc nãy thời điểm chuẩn bị đi tới cục cảnh sát, nàng cũng đã nghĩ tới Kiều Úy Dân khẳng định sẽ nhắc tới chuyện buổi sáng nàng không đến trường học. Cho nên trước khi đi, nàng âm thầm mượng điện thoại trong văn phòng liên hệ cùng Cam lão sư.

Bất quá cũng may mắn, lúc nãy Cam lão sư đã cho nàng số điện thoại, nếu không hiện tại đúng là có nhảy sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch.

“Chủ nhiệm, Kim lão sư, còn phiền toái các ngài lại chờ một chút, người buổi sáng ở cùng ta hẳn thật nhanh sẽ tới!”Cảnh Vân Chiêu nói.

Cảnh Vân Chiêu lời này nói xong chẳng được bao lâu, liền thấy một lão nhân hướng về phía nàng đi đến.

“Nguyên lai là Cam lão y sư!” Kim lão sư tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cảnh Vân Chiêu cũng chính thức giới thiệu nói: “Vị này chính là Cam Tùng Bách lão y sư, là bác sĩ trung y ở bệnh viện huyện thành. Nhân phẩm thanh danh tuyệt đối đáng tin. Lời ngài ấy nói tuyệt đối không giả tạo. Hồi sáng ta tới huyện thành một lúc liền gặp được Cam lão y sư. Bởi vì ta đối với y thuật cảm thấy thực hứng thú, liền nhờ ngài ấy dẫn ta đi dạo ở thị trường dược liệu. Nhưng hiện tại không hiểu được vì sao vào trong mắt Kiều Úy Dân ngươi Cam lão sư liền thành tên côn đồ!?”

Kiều Úy Dân tức khắc nghẹn đỏ mặt.

Như thế nào cũng không nghĩ đến, người tới sẽ là lão nhân này!

“Nguyên lai là Kiều tiên sinh a…… Chúng ta cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, bất quá có vài lời ta muốn nói thẳng. Lúc trước ở bệnh viện nha đầu này có cho ta xem một phương thuốc. Ta đã xem qua, và tin tưởng phương thuốc kia có thể cứu sống vợ của ngươi. Nhưng ngươi lại nhất quyết không chịu dùng. Lúc ấy ta liền cảm thấy ngươi người này có chút không phân biệt phải trái, lại không nghĩ tới ngươi đối với vợ vô tình vô nghĩa, đối với hài tử lại như vậy nhẫn tâm…” Cam tùng bách thở dài nói.

Một mạng người, nhưng chính là bởi vì hắn bướng bỉnh mà không còn.

Hiện giờ có Cam Tùng Bách, Kiều Úy Dân dù có vạn cái mồm cũng vô pháp tiếp tục nói hưu nói vượn.

Tuy rằng trong lòng hắn rõ ràng cảm thấy Cảnh Vân Chiêu là nói dối, nhưng nề hà không có chứng cứ, nghẹn tới một bụng hỏa khí, chỉ có thể từ bỏ. Nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Chỉ là người còn chưa đi, giáo sư chủ nhiệm liền trước một bước ngăn cản. Sau đó trực tiếp mời người ở tổ dân phố tới, hy vọng họ đối với quyền giám hộ của hắn một lần nữa xem lại và quyết định.

Ninh Hương trấn, thậm chí là Hoa Ninh Huyện chỉ là một địa phương nhỏ, xử lý những việc này cũng không phức tạp, mấy chốt là có trường học nhúng tay, chờ giải thích xong, lập tức liền có quyết định.

Hiện giờ Cảnh Vân Chiêu chỉ mới mười lăm tuổi hơn vài tháng mà thôi, không cha không mẹ, không anh không em, trách nhiệm giám hộ nàng tạm thời do Tổ Dân Phố gánh vác.

Tương đương với từ nay về sau, Kiều Úy Dân có muốn dùng quyền uy cha kế mà làm chút chuyện gì căn bản là không có khả năng.

Này một loạt sự tình phát sinh cực nhanh, Kiều Úy Dân thậm chí cũng không kịp phản ứng, hết thảy liền trần ai lạc định. Những chứng minh thư này nọ đều đã được chứng thực thật tốt, lại muốn lật lọng cũng đều không còn kịp rồi.

“Không nhận ta là cha phải không? Tốt! Tốt! Từ hôm nay trở đi ngươi cũng đừng về nhà!”Kiều Úy Dân tức muốn hộc máu, ném xuống một câu liền trực tiếp chạy lấy người.

Cuối cùng trong lòng Cảnh Vân Chiêu cũng nhẹ nhàng thở ra.

Trọng sinh đến hiện tại, cuối cũng cũng đã giải quyết được vấn đề giám hộ. Từ nay về sau, Kiều Úy Dân lại muốn nghĩ giống như kiếp trước làm những loại sự tình ghê tởm kia với nàng cơ hồ là không có khả năng.

Mà nàng sớm đã chuẩn bị tốt phải rời khỏi Kiều gia, cho nên tất yếu giấy chứng nhận đều đã đặt ở không gian, quần áo chỉ mang theo những bộ tự mình kiếm tiền mua, còn lại những bộ khác đều là quần áo Kiều Hồng Diệp không thèm. Nàng tự nhiên cũng không muốn lấy.

Còn lại buổi tối ngày thường thì sẽ ở tại trường học, thứ bảy và chủ nhật nàng đã có tính toán từ lâu. Không gian lớn như vậy, nàng tùy tiện tìm một chỗ trốn vào là được rồi.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Thần Y Nữ của Niên Tiểu Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.