Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nỗi đau mất người yêu (2)

Phiên bản Dịch · 1601 chữ

Cùng lúc đấy, cách đó không xa có một chiếc du thuyền đang yên lặng dừng lại trên mặt biển.

" Thiếu gia đã một ngày một đêm, người không nghỉ ngơi, sẽ không kiên trì được" Trên boong tàu đứng vài người, trong đó có một người mang kính không gọng, khí chất ôn nhuận, thái độ cung kính mà lo lắng đối với chàng trai ngồi trên xe lăn.

Mà chàng trai ngồi trên xe lăn, mày kiếm mắt sáng, cao ngạo lạnh lùng, khuôn mặt hoàn mỹ tựa như tác phẩm điêu khắc, chỉ là đáng tiếc, như vậy một gương mặt hoàn mỹ lại chỉ lộ ra một nửa, còn một nửa kia bị mặt nạ màu bạc che khuất.

" Tìm được người, liền trở về" Qua một lúc lâu, Sở Ngao Dư mới khàn khàn trả lời, đôi mắt lại như cũ một cái cũng không nháy nhìn chằm chằm vào mặt biển cách đó không xa, như là muốn nhìn xuyên qua mặt biển!

Người đàn ông ôn nhuận, chính là An Trạch Thụy, hắn là trợ lí bên cạnh Sở Ngao Dư, không khỏi ở trong lòng thở dài một tiếng, trên gương mặt cũng toát ra một tia bi thương cùng lo lắng, nhìn thiếu gia như vậy, hắn có một dự cảm không tốt, nếu Hoàng Phủ tiểu thư không tìm được, hoặc đã chết... Thiếu gia hắn nên làm cái gì bây giờ?

Từ nhỏ An Trạch Thụy đã đi theo bên người Sở Ngao Dư, tình cảm Sở Ngao Dư đối với Hoàng Phủ Tử Y, hắn đều nhìn thấy rõ, nó giống như cây trụ tinh thần, mà Hoàng Phủ Tử Y xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hậu quả hắn không dám tưởng tượng.

" Tìm được rồi" Ngay lúc này trên mặt biển xảy ra biến hóa, nhân viên cứu hộ rốt cuộc cũng tìm thấy thi thể của Hoàng Phủ Tử Y, một giâykhivừa nhìn thấy thi thể của Hoàng Phủ Tử Y, sắc mặt của Sở Ngao Dư thập phần khó coi, bóng lưng luôn cao thẳng trong nháy mắt sụp đổ.

Đôi tay Sở Ngao Dư run rẩy, ôm lấy thi thể Hoàng Phủ Tử Y trên tay nhân viên cứu hộ, gắt gao ôm vào trong ngực, hai mắt anh đỏ ngầu, ẩn chứa sự bi thương, rồi lại nhìn thi thể trước mặt vô cùng ôn nhu, dùng hết khí lực toàn thân, mới nhẹ giọng lẩm bẩm nói : " Tử Y..."

Linh hồn Hoàng Phủ Tử Y, lúc này đang bay phía trên thi thể, cho nên có thể nhìn thấy rõ nét mặt của người đàn ông này, bi thương, tuyệt vong, thậm chí còn ẩn chứa một tia suy sụp sau khi điên cuồng, nhưng đồng thời cũng thật ôn nhu, làm cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Người đàn ông này là ai? Cô quen biết với anh ta sao? Lúc này cô rất muốn hỏi một câu : Này, anh nhận nhầm người rồi, chúng ta thực sự không quen biết !

Hoàng Phủ Tử Y có thể khẳng định rằng, cô không quen biết người đàn ông này, ít nhất là trong trí nhớ của cô, người đàn ông này không tồn tại, bằng không cô tuyệt đối không quên được người đàn ông đặc biệt này, người chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, tựa hồ còn có má lúm đồng tiền, nếu cười rộ lên, nhất định là vô cùng đẹp trai!

Không thể không nói, Hoàng Phủ Tử Y lạnh nhạt từ trong xương cốt, khi nhìn thấy có người vì mình đau khổ như đứt từng khúc ruột gan, cô lại ở chỗ này xem xét người ta từ đầu đến chân, lạnh nhạt giống như người ngoài đứng xem, thật sự có chút ác liệt.

" Thiếu gia, người đã ra đi, xin ngài nén bi thương!" Trên mặt An Trạch Thụy hiện lên nét khẩn trương, hắn thực sự không biết nên làm thế nào để an ủi thiếu gia, trong trí nhớ của hắn thiếu gia chưa bao giờ lộ ra bộ dạng yếu ớt như vậy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ mất.

" Điều tra, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta muốn biết tất cả!" Âm thanh của Sở Ngao Dư truyền đến như từ địa ngục, hết sức âm trầm.

" Vâng" Nghe xong lời này An Trạch Thụy có chút yên tâm, chỉ cần thiếu gia không có ý định tự tử là được, hắn đẩy mắt kính, cẩn thận khuyên : " Thiếu gia, chúng ta cũng về thôi, Hoàng Phủ tiểu thư như vậy, cũng muốn được yên nghỉ."

Nghe được lời này, tay Sở Ngao Dư run lên, thần sắc cũng không khống chế được hiện lên sự đau thương, nắm chặt tay, dùng hết sức lực toàn thân, mới miễn cưỡng gật đầu nói : " Được"

Sở Ngao Dư ôm thi thể của Hoàng Phủ Tử Y, lên trực thăng ở trên boong thuyền, linh hồn của Hoàng Phủ Tử Y bay theo thi thể, cuối cùng ngồi bên cạnh Sở Ngao Dư, rất gần, cũng làm cho cô cảm nhận được sự bi thương và tuyệt vọng toát ra ở trên người anh.

Người đàn ông này rốt cuộc là để ý đến cô bao nhiêu? Cô cũng không còn hoài nghi người đàn ông này nhận sai người, nhưng cô cũng thực sự không quen biết người đàn ông này, cho nên khó tránh khỏi cảm thấy nghi ngờ, nếu người đàn ông này thực sự để ý cô, vì sao lúc trước không xuất hiện trước mặt cô, chẳng lẽ vẫn luôn yêu thầm cô sao?

Dọc theo đường đi, Sở Ngao Dư đều gắt gao ôm lấy thi thể Hoàng Phủ Tử Y, luyến tiếc không buông tay, khoảng hai giờ sau, trực thăng đáp xuống một trang viên, từ trên không nhìn xuống, trang viên có diện tích cực lớn, mà ở thủ đô Hoa Hạ người có được một trang viên như vậy, tuyệt đối không phải là người bình thường, thân phận   này cũng làm cho Hoàng Phủ Tử Y biết thêm về người đàn ông này.

Từ trên trực thăng xuống, thi thể của Hoàng Phủ Tử Y vẫn như cũ được Sở Ngao Dư ôm trong lòng ngực, An Trạch Thụy muốn tiếp nhận, nhưng anh trực tiếp tránh qua, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đẩy anh đi, thẳng đến một hoa viên nhỏ.

Tuy rằng lúc này Hoàng Phủ Tử Y là một linh hồn, cũng không nhịn được xuất hiện một đầu vạch đen, khung cảnh hết sức kì lạ, cô sống 22 năm, lần đầu tiên thấy trong hoa viên của một người trồng đầy cây tiên nhân cầu, chủng loại nào cũng có như một triển lãm cây tiên nhân cầu.

Bất quá, Hoàng Phủ Tử Y rất nhanh phản ứng lại, người đàn ông này không phải có sở thích kì lạ, mà hắn hiểu cô, vì cô thực thích cây tiên nhân cầu, hắn để ý cô, biết sở thích của cô, lại trồng đầy cây tiên nhân cầu trong hoa viên, chẳng có gì là lạ.

Nghĩ đến đây, linh hồn Hoàng Phủ Tử Y nhướng mày, trên gương mặt lạnh nhạt nháy mắt hiện lên tia tà khí, nhưng thật nhanh khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt, dù có chút ý nghĩ thì cô cũng đã chết.

" Thiếu gia, quan tài băng đã chuẩn bị xong, để người làm giúp Hoàng Phủ tiểu thư sửa sang lại dung nhan ?" An Trạch Thụy cẩn thận nói, chỉ sợ kích thích đến Sở Ngao Dư.

" Không cần, để ta tự làm" Sở Ngao Dư bình tĩnh lắc đầu, ôm thi thể của Hoàng Phủ Tử Y, để An Trạch Thụy đẩy đến chỗ trung tâm của hoa viên, lúc nay nơi đó đang bày một quan tài bằng băng, bên cạnh còn có một cái váy dài màu tím, màu mà cô yêu thích.

"Các người đi đi" Sở Ngao Dư để mọi người ra ngoài hết, An Trạch Thụy tuy rằng không yên tâm,nhưng vẫn phải mang theo gương mặt trầm trọng rời đi.

Mọi người ra rồi, trước tiên Sở Ngao Dư im lặng nhìn Hoàng Phủ Tử Y thật lâu, mới nghiêm túc mà vụng về chỉnh trang lại quần áo cho Hoàng Phủ Tử Y, động tác hết mực ôn nhu, cẩn thận, chỉ sợ làm đau cô, nhưng lại có giọt nước mắt rơi xuống trên người Hoàng Phủ Tử Y.

Lúc giọt nước mắt kia rơi xuống, linh hồn Hoàng Phủ Tử Y đột nhiên run lên, giống như có gì đó nóng cháy, linh hồn của cô không khống chế được chấn động lên.

" Tử Y, Tử Y,..." Sở Ngao Dư rốt cuộc không kiên trì được, ôm chặt lấy thi thể Hoàng Phủ Tử Y, vừa gọi tên cô, vừa im lặng rơi lệ, nỗi đau mất người yêu, thương tâm muốn chết!

Hoàng Phủ Tử Y lẳng lặng nhìn cảnh này, tâm tình cũng trở nên nặng nề hơn, không biết người đàn ông này là ai, tình cảm dành cho cô là cái gì, có thể đến nông nỗi này, cũng đủ để làm cho cô rung động.

-----------------------------ngoài lề------------------

Lần đầu em dịch truyện, có lỗi gì, mong các bác bỏ qua

Đừng gạch đá em nhé!🤗

Bạn đang đọc Trùng Sinh Ảnh Hậu Toàn Năng Sủng Chồng Ngốc của Mị Dạ Thủy Thảo

Truyện Trùng Sinh Ảnh Hậu Toàn Năng Sủng Chồng Ngốc tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VincyNguyen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.