Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắc phạt (2)

Phiên bản Dịch · 3031 chữ

Phương Tranh nghĩ mình rất giống Phan thượng thư khi xưa, tay cầm quyền to, hoàn toàn có năng lực dùng một tay che trời trong triều. Nếu kéo lâu dài xuống dưới, Mập Mạp tất nhiên sẽ phát sinh hiềm khích với chính mình, sau đó hiềm khích càng ngày càng lớn, cuối cùng đi lên con đường ngươi chết ta sống.

Đây là điều mà Phương Tranh không muốn nhìn thấy, hắn không muốn vì tranh đấu quyền lực, mà mất đi vị bằng hữu như Mập Mạp.

Trước khi Mập Mạp còn chưa kịp phát hiện quyền lực của mình lớn bao nhiêu thì nên huy ống tay áo, tiêu sái rời đi, đây là lựa chọn tốt nhất, triều đình giống như hoa sen trong vũng bùn, có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể xen vào, càng không thể một cước bước vào vũng bùn dưới đóa hoa sen, sẽ chết người.

Vẫn hô vang muôn năm như cũ, Mập Mạp thỏa mãn nhìn các đại thần cung kính đứng bên dưới kim điện.

Làm hoàng đế đã hơn một năm, Mập Mạp lại ngày càng thành thục, xử lý triều chính cũng trở nên ngày càng lão luyện, hắn đã hoàn toàn thích ứng với vai hoàng đế, đang chậm rãi hưởng thụ cảm giác làm hoàng đế.

Vạn chúng chi thán, trời đất một người, thiên hạ mây gió vì sự vui vẻ hay giận dữ của hắn mà cuồn cuộn, đó là hoàng quyền, là người ngồi trên đỉnh quyền lực cao nhất, như thần linh bao quát chúng sinh bên dưới.

“ Các ái khanh, hôm nay trẫm mở triều hội, có chuyện tình muốn cùng các vị ái khanh thương nghị.” Mập Mạp từ từ nhìn quét một vòng, ánh mắt xẹt qua Phương Tranh đang ngủ gật bên cây cột, Mập Mạp không khỏi hiện lên vài phần ý cười bất đắc dĩ.

Người này, làm cha đã hơn nửa năm, sao vẫn cứ tính tình này?

Quần thần không lên tiếng, đang lẳng lặng nhìn hắn.

Mập Mạp tằng hắng vài tiếng, bỗng nhiên từ trên ngai vàng đứng lên, thần sắc túc mục, trầm giọng nói: “ Đột Quyết Mặc Xuyết Khả Hãn không phục vương hóa nhiều năm, lại thường xuyên bắt người cướp của tại cảnh nội Hoa triều ta, làm dân chúng khổ không nói nổi. Trẫm quyết định, bắt đầu tháng sau, Hoa triều phái binh tiến nhập thảo nguyên, hiệp trợ quốc sư Mặc Cúc Liên, song phương hợp binh, cộng đồng thảo phạt nghịch tặc Mặc Xuyết!”

Quần thần nghe vậy ồn ào, mặc dù đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng Mập Mạp chính mồm nói ra việc bắc phạt, vẫn làm quần thần cảm thấy khiếp sợ.

Dừng một chút, ánh mắt Mập Mạp như cố ý vô ý đảo qua Phương Tranh, cười nói: “ Cho nên, hôm nay trẫm muốn cùng các vị ái khanh thương nghị một chút, người phương nào có thể đảm nhiệm chủ tướng bắc phạt?”

“ Người phương nào có thể đảm nhiệm chủ tướng bắc phạt?” Trên kim loan điện, khi Mập Mạp hỏi ra những lời này, toàn bộ đại thần đều trầm mặc.

Bắc phạt, là hai chữ xa xôi cỡ nào, Hoa triều khai quốc hơn trăm năm, chưa từng chủ động bắt thượng chinh phạt thảo nguyên bao giờ? Hàng năm bị người Đột Quyết cướp bóc, hàng năm bị đánh bại, quân đội chỉ biết lui rồi lui, thành trì dù kiên cố, cũng đỡ không được gót sắt của người Đột Quyết, người Đột Quyết giống như đang vây săn, đem bách tính Hoa triều coi như súc vật, không chút nào thương hại mà cướp đi, hoặc tàn sát, thành trì biên cảnh từng lưu lại bao nhiêu vết máu loang lổ của bách tính vô tội. Ba nhiêu cha mẹ vợ con ly tán tử biệt, trên biên cảnh tuyến của Hoa triều bao năm tháng, một tấc non sông một tấc máu, hơn trăm năm ngoại tộc không ngừng xâm lấn, làm dân tộc này càng thêm cực khổ sâu nặng.

Rốt cục có một ngày, Hoa triều cũng có thể ưỡn ngực, rút ra kiếm bén đã nằm lâu trong vỏ, chủ động đón nhận đao phong băng lãnh của kẻ xâm lược, quyết định này của Mập Mạp, làm cảm tình cả triều văn võ đều kích động. Trước đây bất luận các đại thần xuất phát từ suy nghĩ nào, hoặc chi trì hoặc phản đối cùng người Đột Quyết khai chiến, nhưng hôm nay Mập Mạp hạ thánh chỉ, cả triều văn võ đều không có ai bước ra khỏi hàng phản đối quyết định của Mập Mạp.

Hoa triều chịu nhục đã lâu lắm rồi, lâu tới mức mọi người phảng phất như đã chết lặng với những tháng ngày bị khi dễ, nếu hoàng thượng đã làm ra quyết định, các đại thần làm sao phản đối?

Thế nhưng, khi Mập Mạp hỏi người Phương Nào có thể làm chủ tướng bắc phạt, quần thần đều thành thành thật thật ngậm miệng lại, không một người bước ra.

Đây là một hồi chiến tranh thắng bại không lường được, mỗi người đều biết rõ sự hung hiểm trong đó, Đột Quyết tuy rằng nội loạn hai năm, thực lực đã không bằng trước đây, thế nhưng con cọp chung quy vẫn là cọp, dù cho nó bị thương, ý chí chiến đấu của nó vẫn đang ngẩng cao, sẽ không cho phép một con thỏ khi dễ nó, trận chiến tranh này nếu đánh thắng còn có thể gia quan tấn tước, vĩnh lưu sử sách, nhưng nếu đánh thua? Ai tới gánh chịu hậu quả đánh thua? Ai dám tùy tiện lĩnh binh?

Trong kim điện, toàn bộ ánh mắt văn thần đều hướng về đám võ tướng đứng bên phải.

Đám võ tướng đều nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt trướng lên đỏ bừng, bàn tay nắm chặt, lại buông ra, vài lần muốn bước ra xin đi lĩnh binh giết giặc. Có thể nghĩ lại nghĩ, nhưng vẫn còn nhịn xuống không nhúc nhích.

Trận chiến tranh này đối với Hoa triều mà nói quá trọng yếu, bọn họ không dám mạo hiểm như vậy, sống chết vinh nhục của cá nhân đã ngã vào thứ hai, nếu do chính mình chỉ huy lại thua trận chiến tranh này, Hoa triều cảnh nội sẽ không còn binh lính để dùng, thiết kỵ Đột Quyết liền có thể đơn giản tiến quân thần tốc, dễ dàng chiếm lĩnh thiên hạ, đám võ tướng nguyện ý vì nước hi sinh thân mình, nhưng bọn họ không gánh nổi bêu danh tội nhân thiên cổ, bọn họ không thể thua nổi.

Bên trong kim điện lặng ngắt như tờ, chỉ có chỗ cây cột gần cửa truyền đến tiếng ngáy y hi, Phương đại thiếu gia còn đang ngủ say, thậm chí hắn còn không biết bên trong triều đình đang thảo luận việc gì.

Toàn bộ đại thần đều ghé mắt nhìn hắn, ước ao đến con mắt đều đỏ, nhìn khí độ của người ta kìa, núi thái đã đè ép xuống, còn không chút lo lắng vù vù mà ngủ say, đây cần có bao nhiêu đại bản lĩnh nha.

Mập Mạp bất đắc dĩ thở dài, nhìn quần thần chung quanh, trầm giọng nói: “ Các vị ái khanh có thể có chọn người thích hợp?”

Lại nhìn trái nhìn phải, vẫn là không người mở miệng.

Ngụy Thừa Đức khái khái, hắn là Bộ Binh thượng thư, giờ này khắc này, hắn phải bước ra để nói.

“ Hoàng thượng, cựu thần cho rằng, người biết dùng binh, người có thao lược, vũ dũng hơn người, đều có thể nhận chức tướng quân thống soái, cựu thần suy nghĩ đã lâu, cho rằng Long Vũ quân đại tướng Phùng Cừu Đao có thể đảm nhiệm được chủ tướng bắc phạt.”

Phùng Cừu Đao cũng đứng trong quần thần, hôm nay triều hội dị thường trọng yếu, thân là võ tướng công huân lớn lao, vốn đang ở tại U Châu luyện binh, hắn và Hàn Đại Thạch đều suốt đêm chạy về kinh thành, cố ý tham gia triều hội lần này.

Nghe được Ngụy Thừa Đức đề cử, sắc mặt Phùng Cừu Đao do dự một chút, rốt cục bước ra ôm quyền nói: “ Hoàng thượng, mạt tướng là võ tướng, trong người mang trách nhiệm bảo quốc trung quân, nhưng lần này dốc hết binh lực quốc gia cho chiến dịch này, mạt tướng có thể đảm nhiệm được chức tướng lĩnh trong quân, nhưng không cách nào đảm nhiệm chức thống soái tam quân, Ngụy đại nhân thực sự đã quá đề cao mạt tướng, binh nhân, nguy cơ. Trọng trách như vậy, mạt tướng không dám đảm đương, thỉnh hoàng thượng định đoạt.”

Quần thần nguyên bản đều xem trọng Phùng Cừu Đao xuất nhận chủ tướng, dù sao hắn xuất thân con nhà tướng, từ nhỏ theo phụ thân cùng người Đột Quyết giao chiến, hơn nữa bản thân cũng từng lĩnh binh đánh bất ngờ thảo nguyên, lại có vài lần tham dự bình định phản loạn, vì nước lập được không ít công lao, hôm nay cả hắn cũng chối từ không dám làm người cầm đầu tam quân, còn có ai có thể làm?

Quần thần hai mặt nhìn nhau, đều lộ ra thần tình thất vọng, bao quát cả Mập Mạp đang ngồi trên ngai vàng cũng thất vọng khe khẽ thở dài.

“ Đang lúc quốc gia nguy nan, lẽ nào cả triều văn võ, thật không có một người có suất tài thống lĩnh tam quân hay sao?” Mập Mạp cụt hứng nhìn quần thần, lo lắng nói.

Quần thần nghe vậy, gương mặt mang theo nét hổ thẹn, không tự giác cúi đầu xuống.

Trên kim loan điện lại khôi phục sự tịch tĩnh như cõi chết.

Trong sự tịch tĩnh, tiếng ngáy của Phương Tranh càng xông ra, trong kim điện có hơn trăm người, không ngừng lan truyền.

Ánh mắt mọi người dần dần rơi vào trên người hắn, sau đó chậm rãi hiển lộ ra ý cười hiểu ra, từ bất mãn, đến suy tư, sau đó cười khẽ, hầu như chỉ là trong chớp mắt ngắn ngủi.

Áp lực của ánh mắt làm Phương Tranh còn đang ngủ không khỏi giật mình, bỗng nhiên tỉnh giấc.

Mở to đôi mắt còn ngái ngủ nhìn trái phải một chút, Phương Tranh lại càng hoảng sợ.

“ Các ngươi vì sao nhìn ta như vậy?” Phương Tranh vô ý thức hai tay ôm ngực, kinh khủng nói: “ Ánh mắt các ngươi rất không thuần khiết a, ta chiêu ta chọc giận các ngươi sao?”

Ngụy Thừa Đức trong mắt như cười quan sát Phương Tranh vài lần, sau đó xoay người, mặt hướng Mập Mạp khom người tấu nói: “ Hoàng thượng, cựu thần cho rằng, Phương quốc công đủ sức đảm đương trọng trách này.”

Phương Tranh mờ mịt, sau đó vui vẻ: “ Cái gì trọng trách? Xét nhà sao? Xét nhà ai vậy?”

Nói xong Phương Tranh cười tủm tỉm nhìn đám đại thần quét tới quét lui, trong mắt lóe ra hai luồng lục quang u u.

Các đại thần đứng bên cạnh Phương Tranh bị hắn trành đến da đầu đều tê rần, đều tự giác thối lui về phía sau.

Gương mặt Mập Mạp đen thui nói: “ Phương ái khanh, không phải xét nhà, Ngụy đại nhân đề cử ngươi làm chủ tướng Bắc Phạt, ý của ngươi thế nào?”

Phương Tranh ngẩn người, sau đó phía sau lưng giống như bị người đạp một cước, mạnh mẽ nhảy dựng lên, sắc mặt trở nên tái nhợt không gì sánh được, nhìn chằm chằm Ngụy Thừa Đức một lát, lắp bắp nói: “ Bắc…bắc phạt…chủ…cái gì…”

“ Bắc phạt chủ tướng, rất uy phong nga.” Mập Mạp cười tủm tỉm nói tiếp.

“ Uy phong.” Phương Tranh thì thào lập lại một câu, sau đó mạnh mẽ giật mình: “ Uy phong? Khái khái, muốn ta làm chủ tướng bắc phạt? Hoàng thượng, các ngươi lầm không? Ta là quan văn.”

Ngụy Thừa Đức ha hả cười nói: “ Phương đại nhân, báo quốc chẳng phân biệt được văn võ, quan văn có thể xếp bút nghiên theo việc binh đao, hơn nữa triều ta mấy lần nội loạn, đều là Phương đại nhân ở giữa điều hành đại quân bình định, biểu hiện thật tốt, vì nước lập được không ít đại công, những công tích đều có ghi lại trong hồ sơ, với chiến tích bách chiến bách thắng của ngươi trước đây mà nói, hoàn toàn có năng lực thống suất tam quân, thẳng kích kim trướng của Mặc Xuyết. Cả triều trên dưới, ai còn thích hợp làm chủ tướng hơn ngươi?”

Phương Tranh bi phẫn dùng sức trừng mắt Ngụy Thừa Đức, tử lão đầu! Lão tử đắc tội ngươi sao? Nhiều cừu bao nhiêu nha, đáng giá bắt lão tử đi tiền tuyến chịu chết sao?

“ Không đi! Ta không đi! Ta muốn cáo lão hồi hương!”

Trên kim loan điện, rốt cục Phương Tranh không thèm để ý dáng vẻ lớn tiếng hét lên.

Chi trì triều đình dụng binh đối với Đột Quyết là một chuyện, nhưng nhượng chính mình mang binh chiến tranh lại là một chuyện khác, Phương Tranh thế nào cũng không nghĩ tới, trọng tâm chuyện này chỉ thoáng chốc chuyển dời đến trên đầu hắn, đây rõ chân thực là muốn hắn chết nha!

“ Không đi! Ta kiên quyết không đi! Trong triều nhiều võ tướng như vậy, mỗi người so với ta dũng mãnh gấp trăm lần, để làm chi nhất định phải người yếu đuối như ta đi làm chủ tướng? Phùng Cừu Đao đâu? Hắn là chủ tướng tốt nhất đó.” Phương Tranh sợ đến sắc mặt tái nhợt, bắp chân như nhũn ra, lão tử đắc tội ai nha? Hại ta như thế.

Phùng Cừu Đao vô tội xòe tay, nói: “ Phương đại nhân, mạt tướng mới vừa nói qua, khả năng của mạt tướng, không đủ để thống suất tam quân, nhưng mạt tướng toàn lực tán thành Phương đại nhân thống suất, nếu có thể làm quân tiên phong dưới trướng đại nhân, mạt tướng tâm nguyện đã đủ!”

Lúc này cả kim điện văn võ đại thần đồng loạt quỳ xuống lạy, miệng quát: “ Chúng thần tán thành Phương đại nhân xuất nhậm chủ tướng bắc phạt.”

“ Ngươi…các ngươi…” Phương Tranh tức giận đến cả người run rẩy, chỉ vào các đại thần nói không ra lời, lần đầu tiên hắn cảm nhận được lòng người hiểm ác đáng sợ cỡ nào, đây là hạ tràng của quyền thần a! Trong ruột Phương Tranh đều hối hận đến phát xanh, sớm biết hôm nay, ngày trước liền kiên quyết hướng Mập Mạp từ quan, nếu không hôm nay đâu tới nước này.

Cả người Phương Tranh run lên, tức giận đến huyết khí trong lòng ngực nghịch xông, muốn ngay trước mặt mọi người ngay tại kim điện phun ra vài ngụm máu tươi, sau đó thừa cơ giả bệnh, rời xa nơi thị phi này, đáng tiếc cỗ máu tươi chảy ngược trong ***g ngực, chết tiệt! Thế nào cũng phun không được!

Phun không được cũng không sao, Phương Tranh linh cơ khẽ động, sau đó hai tay che trái tim, dáng dấp như thống khổ bất kham, giãy dụa đứng ngay giữa kim điện, sau đó thân thể giống như không cam tâm lay động vài cái, giống như một chiến sĩ anh dũng, chậm rãi, lừng lẫy ngã xuống. Nằm ngay trên sàn nhà, hai chân giống như sắp chết giãy dụa, thỉnh thoảng còn co quắp vài cái, dáng dấp rất là thê lương…

Quần thần bị khổ nhục kế của Phương Tranh làm sợ ngây người, mọi người cũng chưa kịp phản ứng, Ngụy Thừa Đức đã đi ra phía trước, đầu ngón chân nhẹ nhàng đá vào chân Phương Tranh, ha hả cười nói: “ Phương đại nhân, lúc này ngươi diễn xuất quá giả tạo rồi, lão phu xem không vừa mắt, giả bộ bất tỉnh thì cứ giả bộ bất tỉnh, vì sao ngươi phải vạch hai chân ra như thế? Loại tư thế này thật sự là, ân, quá bất nhã, Phương đại nhân, hợp hai chân lại một chút…”

“ Ba!”

Phương Tranh nằm trên mặt đất, mắt nhắm chặt như suy nghĩ, sau đó nhanh chóng khép lại hai chân.

Quần thần thấy thế cười ha ha, Ngụy Thừa Đức lắc đầu cười nói: “ Phương đại nhân, nếu đã bị nhìn thấu, tội gì giả bộ xuống phía dưới?”

Phương Tranh thật sự nhịn không được từ dưới mặt đất đứng lên, nhảy bắn lên cả giận nói: “ Ta giả vờ hồi nào? Ta rõ ràng là thật hôn mê! Hợp lại cũng không được, không hợp cũng không được, các ngươi còn nói lý hay không? Muốn ta ngất thế nào các ngươi mới tin tưởng?”

Lúc này Mập Mạp ngồi trên ngai vàng cười tủm tỉm nhìn hắn chớp mắt vài cái, sau đó Mập Mạp thu khuôn mặt tươi cười, trầm giọng nói: “ Được rồi, được rồi, đừng náo loạn, nếu Phương ái khanh đã được mọi người kỳ vọng, trẫm quyết định, liền do Phương ái khanh xuất nhậm chủ tướng bắc phạt, ba ngày sau tại tây giao đại doanh điểm tướng xuất phát!”

Mập Mạp cười tủm tỉm nhìn Phương Tranh đang trợn mắt há hốc, cười nói: “ Phương ái khanh, ngươi cần phải hảo hảo biểu hiện, vì nước đánh thắng một trận lớn nha.”

Phương Tranh nghe vậy hai chân mềm nhũn, trên mặt một mảnh tuyệt vọng.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia của Tặc Mi Thử Nhãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 352

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.