Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam thần sát trùng

Phiên bản Dịch · 1467 chữ

Tư Hoàng vứt bỏ cục đá trong tay, một chân đá vào bụng Độc Nhãn đang ngã dưới đất.

"..."

Một búng máu từ trong miệng Độc Nhãn phun ra.

Tư Hoàng xác định Độc Nhãn trong thời gian ngắn sẽ không đứng dậy được, xoay người liền dùng ba quyền cước hai chân đánh ngã sáu tên tiểu đệ của hắn.

Tốc độ của cô quá nhanh, quyền cước sức lực cùng thân hình thon dài của cô giáng xuống, một quyền là có thể đánh người ta ngất đi, một chân đá khiến người xương cốt đứt đoạn. Cứ như vậy, sáu tiểu đệ không một ai chạy thoát.

Tư Hoàng cũng không nghĩ tới thân thủ của mình tăng lên nhiều như vậy, nhất thời cũng không kiểm soát được lực, thiếu chút nữa một chân đá chết người. Nhưng mà, cho dù ngoài ý muốn đánh chết người như bọn họ, bọn sống ở cái nơi đen tối tầng chót này, hai ba ngày lúc nào chẳng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cảnh sát cũng sẽ không đi điều tra.

"Độc Nhãn." Tư Hoàng đi đến trước người Độc Nhãn, ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt hắn vặn vẹo thống khổ.

"Là.. Là mày?" Độc Nhãn nhận ra chính là ca giả linh hồn ở trên sân khấu, hắn khi đó đều bị mê hoặc, đến khi kết thúc mới nhớ tới phải đi bắt người. "Tiểu tử, anh hùng cứu mỹ nhân không phải ai cũng có thể làm, mày tốt nhất.." Lời nói uy hiếp của hắn hoàn toàn khựng lại, nhìn gương mặt tuấn mỹ diễm lệ khi Tư Hoàng tháo mũ xuống kia, con ngươi hắn co chặt.

Tư Hoàng cười khẽ "Nhìn dáng vẻ anh còn nhớ rõ tôi, cũng tốt lắm. Tôi tới là muốn một thứ."

Khí chất của Tư Hoàn hình dung chính là siêu việt nam nữ, khi cười đẹp vô cùng, làm Độc Nhãn vội vã cúi mặt. Chính là.. đối với gương mặt tuyệt sắc như vậy, hắn một chút cũng không thấy động tâm, ngược lại mạc danh cảm thấy kinh hoàng sợ hãi. Lần đầu nhìn thấy Tư Hoàng cũng chưa có cảm giác này, lần này làm hắn cảm thấy quỷ dị kinh hãi "Cái.. thứ gì?"

Tư Hoàng nói: "Ghi âm trò truyện của anh và Tư Hoa, chính là đoạn hắn muốn anh hãm hãi tôi."

"Mày nói vớ vẩn cái gì vậy?" Độc Nhãn cười gượng, tròng mắt run rẩy kịch liệt.

Tư Hoàng trầm mặc một giây, ý cười nổi lên, tư thái tao nhã lịch sự đứng lên, sau đó một chân dẫm lên tay Độc Nhãn, chậm rãi nghiền tay hắn.

"A a a!" Sắc mặt Độc Nhãn đột nhiên xám trắng, dùng hết sức rút tay ra, lại phát hiện bàn tay căn bản không chút sứt mẻ.

Rắc -- rắc --

Thanh âm xương cốt cùng động tác nhẹ nhàng chậm chạp của Tư Hoàng dừng lại, cô mỉm cười nói: "Ân, anh coi như tôi đùa đi." Chân cô nhẹ nhàng rời khỏi cái tay đã bị phế bỏ của Độc Nhãn, không cho hắn kịp thở, đã cảm nhận được ở cổ cỗ áp bách kinh hoàng, hắn toát ra một tầng mồ hôi lạnh, kịch liệt co rút "Tôi nói, ở di động của tôi, nhưng hiện tại di động của tôi không ở đây, lúc sau tôi sẽ đưa!"

Tư Hoàng vừa lòng gật gật đầu, sau đó dẫm xuống một cái kết thúc.

"--!" Cơn đau nhức khiến trong mắt hắn rơi ra một giọt nước, mặt tái xanh, ngay cả tiếng kêu cũng không có, hắn lập tức ngất đi.

Tư Hoàng nhanh nhẹn thu hồi chân, quay đầu nhìn sáu tiểu đệ rồi chỉ bừa một người nói: "Tới lục soát hắn."

Tiểu đệ bị gọi miễn cưỡng đứng lên, không nói một lời liền từ trong túi của Độc Nhãn đã chết lấy ra một cái di động, hơn nữa lại rút ra từ trong túi một gói khăn giấy, tinh tế lau chùi điện thoại một lượt rồi mới đưa cho Tư Hoàng.

Hắn làm như vậy không phải bởi vì di động có độc, mà là đoán Tư Hoàng có thói ưa sạch sẽ. Hắn làm rất tự nhiên, Tư Hoàng cũng nhận lấy rất tự nhiên. Trên thực tế, cô rất chán ghét phải đụng vào Độc Nhãn.

Tìm kiếm một lượt, cô nhanh chóng tìm được thứ mình muốn.

Độc Nhãn có thể lăn lộn đến mức này cũng là có chút thông minh, nhưng cũng chỉ là có chút thông minh mà thôi, tầm mắt vẫn là không cao. Cô nhớ rõ kiếp trước bị Tư Hoa hãm hại, bị Độc Nhãn buộc rót cho nghiện phẩm, sau đó lại liền phát sinh một loạt sự tình, làm cô không có biện pháp trả thù, chờ đến khi cô đã có năng lực và cơ hội, Độc Nhãn đã chết.

Nguyên nhân chết chính là hắn lợi dụng cái đoạn ghi âm này không ngừng tống tiền Tư Hoa, lòng tham không đáy, cuối cùng chính là bị Tư Hoa tìm một cơ hội giải quyết. Đến nỗi đoạn ghi âm tự nhiên cũng bị Tư Hoa tiêu hủy. Vì sao cô biết, một là Tư Hoa đã nói qua một ít khi chọc giận cô, còn có chính là.. tiểu đệ trước mắt này nói ra.

Sau khi Tư Hoàng đem đoạn ghi âm chuyển tới di động mình, liền đem di vật của Độc Nhãn đưa cho tiểu đệ trước mặt.

Hắn là một thiếu niên, còn nhỏ hơn Tư Hoàng, ngũ quan bình phàm tú khí, làn da là có lẽ cũng trắng nhưng lâu ngày phơi này nên có chút ngả vàng, lại còn có điểm sẹo lồi lõm, phỏng chừng là đánh nhau bị người xả da đầu.

Ai có thể nghĩ đến thiếu niên bình thường thế này, ở tương lai không xa, thành con nhím đầu, lấy tâm trí một cổ tàn nhẫn cùng xảo trá, đi một bước lên trên, ngắn ngủn mười năm thành nhân vật nổi danh lừng lẫy, tạo ra một thời kì huy hoàng, cuối cùng lại bị bại, nghe nói không biết là bị phế đi hay là đã chết.

Con nhím đầu chính là Trụ Quân, trước mặt thoạt nhìn giống đại thiếu gia ưu nhã quý tộc, trên thực tế lại là thiếu niên ác ma đáng sợ. Hắn so với bạn cùng lứa tuổi đều bình tĩnh hơn, tâm cơ hơn, đối mặt với Độc Nhãn cũng có thể ứng phó tự nhiên, lại không có biện pháp ở trấn định ở trước mặt thiếu niên chỉ hơn mình có mấy tuổi này.

Tư Hoàng nhìn Trụ vương Trụ Quân kiếp trước đầu cúi càng ngày càng thấp, cái trán cũng hiện lên một tầng mồ hôi lạnh làm cô có chút hoảng hốt -- hết thảy đều không giống nhau, từ một khắc khi cô sống lại kia, tất thảy đều thay đổi.

Kiếp trước khi mười sáu tuổi, Độc Nhãn đối với cô tựa như một tòa núi cao không thể đổ, cô hận không thể dập nát nó nhưng lại không có cách nào. Hiện giờ.. Chính là vừa mới nãy, khi nhìn đến Độc Nhãn, cô lại phát hiện mình đối với hắn một chút hận ý đều không có, giống như là đối với một con con rệp, dễ dàng có thể nghiền nát, việc tra tấn thể xác và tinh thần hắn đến cả hứng thú cũng không có.

Đúng rồi, kỳ thật kiếp trước đã trải qua càng nhiều chuyện, cũng học được càng nhiều thứ, cô đối với đám người Độc Nhãn chính là tâm lý như vậy, cho dù tình cảnh cô bi thảm đến cỡ nào, nhưng nỗ lực học tập tiếp thu càng nhiều tri thức kỹ năng có thể bảo vệ bản thân mình, cùng với kiến thức càng nhiều quyền cao chức trọng, thủ đoạn đáng sợ, mới phát hiện ngọn núi năm mười sáu tuổi bây giờ đích xác giống nhưng cống rãnh, căn bản là khinh thường không muốn nhìn đến.

Con người chính là như vậy, đến một độ cao khác nhau sẽ ngắm được phong cảnh khác nhau, khi đó mới có thể phát hiện những chuyện mình đã từng làm, đã từng thống hận nhỏ bé thế nào, khi đó mình không biết bảo vệ bản thân, không biết tùy cơ ứng biến, cứ để mọi chuyện phát sinh đến bi thảm cực điểm, bây giờ biết hóa ra những việc đó, những cừu hận đó cũng liền phai nhạt, bởi vì chúng quá nhỏ bé.

Bạn đang đọc Trọng Sinh: Nam Thần Quốc Dân của Thủy Thiên Triệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi demokun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.