Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điểm Yếu Của Ta.

2381 chữ

Gió núi lạnh thấu xương, Lâm Động nhìn bóng hình xinh đẹp tao nhã bên cạnh vách núi đen phía trước, gió nhẹ phất đến, tóc đen nhẹ hất lên, rất có một loại phong thái thoát tục phá không mà đi. Lâm Động nở một nụ cười thản nhiên,lẳng lặng nhìn bóng.hình xinh đẹp đang đứng trước mặt.

"Đa tạ nàng đã ra tay cứu ta",..nhìn một lúc lâu,Lâm Động dường như có quyết định,trước tiên phá dỡ sự trầm mặt nói.

Lăng Thanh Trúc cũng không trả lời, thần sắc vẫn lạnh như băng, chỉ có điều, sau khi lạnh như băng, có một tia ba động cực nhạt. Một lát sau, nàng ta xoay người, nhìn thiếu niên, nói:

'Lần này cứu ngươi, chỉ muốn ngươi đáp ứng ta một cái điều kiện. Việc của Cổ mộ phủ, vĩnh viễn giấu ở trong bụng của ngươi, không cần truyền ra, thậm chí, lập tức chính ngươi, cũng phải cho rằng chưa từng phát sinh!"

"Ta từ chối",..Lâm Động nhìn nàng,chợt cười lắc đầu nói.

Ầm,...

Một cổ khí thế đáng sợ từ người Lăng Thanh Trúc đột nhiên đè lên người Lâm Động,cổ khí thế này so với Lâm Lang Thiên hay lão giả áo xám còn mạnh hơn rất nhiều.

"Ngươi đừng tưởng cùng ta xảy ra chuyện đó là có thể dùng để áp chế ta,hiện tại ta có thể giết ngươi ngay lập tức",..Lăng Thanh Trúc băng lãnh nhìn Lâm Động nói.

Ong,...

Lâm Động mỉm cười thản nhiên,đừng quên hắn còn một lá bài tẩy mà từ khi vào mộ phủ đến giờ vẫn chưa hề sử dụng.

Tinh thần lực mạnh mẽ từ nê hoàn cung không hề chút nào giữ lại phóng xuất ra ngoài,ngạnh sinh sinh chống đỡ lấy khí thế mà Lăng Thanh Trúc tỏa ra.

"Linh phù sư trung cấp",..Lăng Thanh Trúc thất thanh,nàng không ngờ Lâm Động lại còn là một gã phù sư,hơn nữa còn đạt đến đẳng cấp linh phù sư,có thể so sánh với tạo hóa tam cảnh cường giả.

"Ta không nói nàng không dám ra tay với ta,mà là nàng không giết nổi ta",..Lâm Động mỉm cười thản nhiên nói với Lăng Thanh Trúc.

"Ngươi,tại sao ngươi có thực lực mạnh như vậy mà vẫn một mực ẩn giấu",..Lăng Thanh Trúc đầy mặt cảnh giác nhìn Lâm Động nói.

"Ta không mạnh,so với bốn dòng họ lớn chút thực lực này của ta còn rất nhỏ bé,so với nam tử nho nhã kia ta càng vô lực phản kháng,so với thế lực sau lưng nàng bây giờ ta còn không đường để trốn",..Lâm Động chạm rãi lắc đầu nói.

Chút thực lực này củ ta còn chưa đủ để bù đắp cho điểm yếu của mình,..

"Điểm yếu",..Lăng Thanh Trúc có chút khó hiểu. Lâm Động kim tu cả nguyên lực và tinh thần lực,còn là một thể tu cả ba đều có thành tựu mà chỉ cần một trong số đó cũng có thể trở thành thiên tài nổi bật nhất vương triều đại viêm,hắn còn có điểm yếu gì.

"Nếu ta bại lộ tất cả thực của mình trước người của tứ đại tông tộc,nàng nghĩ kết cục của ta sẽ là gì",..Lâm Động không trực tiếp trả lời mà nhìn Lăng Thanh Trúc bâng qươ hỏi.

"Ngươi là sợ bốn dòng họ lớn sẽ ra tay với mình",...Lăng Thanh Trúc cũng là người thông minh,nàng lập tức hiểu được ẩn ý trong đó,hơn nữa thân là truyền nhân của một trong bát đại tông phái siêu cấp nàng hiểu được sự tàn khóc của các thế lực lớn,họ không tiếc tất cả diệt trừ thiên tài của những thế lực khác.

"Không,ta nếu muốn trốn cho dù gia chủ của bọn họ đã là niết bàn cảnh cũng không làm gì được ta",..Lâm Động lắc đầu,trong mắt tử quang đại thịnh,Lâm Động không chút nào giữ lại thúc dục sức mạnh của thời gian tổ phù đến mức tận cùng,chỉ trong một cái chớp mắt Lâm Động đã đến trước mặt Lăng Thanh Trúc,ôn nhu gỡ xuống sa mõng,để lộ ra một dung nhan khuynh quốc,khuynh thành. Mặc dù lúc nãy trong mộ phủ Lâm Động đã xem qua,nhưng lần nữa nhìn thấy Lâm Động vẫn có chút thất thần.

"Đây là lực lượng gì",.Lăng Thanh Trúc thoát khỏi khống chế lập tức lui gấp,kinh hãi nói.

"Ta không sợ bọn họ ra tay với mình,nhưng ta còn có cả một Lâm gia cần phải bảo vệ,ở đó có người thân của ta,có cha ta,mẹ ta,muội muội và rất nhiều người thân khác,cho nên ta phải nhẫn,cho dù kẻ khi nhục ta chính là người năm xưa đã đánh cha ta tàn phế",..nói đến đây giọng nói của Lâm Động đã trở nên vô cùng băng lãnh,sát khí dường như thực chất tỏa ra xung quanh.

Lăng Thanh Trúc có chút thất thần nhìn Lâm Động,để một thiếu niên thiên tài kiêu ngạo như Lâm Động phải nhẫn nhục như vậy là khó khăn cỡ nào,nhưng vì gia đình hắn có thể làm được một bước này có thể thấy được Lâm Động là một người rất xem nặng tình thân.

"Như vậy tại sao bây giờ ngươi lại để cho ta biết thực lực của mình,ngươi đừng quên ta là người đại biểu của Hoàng Phủ gia tộc,ngươi không sợ ta sẽ ra tay với Lâm gia hay sao"..,chợt Lăng Thanh Trúc nhìn chăm chú Lâm Động hỏi.

Lắc đầu,Lâm Động nở một nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời nói:

"Ta không sợ,bỏi vì từ một khắc nàng mang ta đến đây,.. "thì nàng,cũng đã là điểm yếu của ta."

Lăng Thanh Trúc sửng người,nàng ngơ ngác nhìn nụ cười ấm áp của Lâm Động,trong đầu không ngừng vọng lại câu nói vừa rồi của hắn.

"Nàng cũng là điểm yếu của ta",..một câu nói này đã xác nhận địa vị của Lăng Thanh Trúc trong lòng của Lâm Động,một người rất quan trọng có thể khiến cho Lâm Động từ bỏ tất cả để bảo vệ nàng.

Nhịp tim Lăng Thanh Trúc lập tức gia tăng,một tia rung động mà trước giờ chưa từng xuất hiện nảy sinh trong lòng nàng.

"Ngươi đừng nói bậy,ta và ngươi không có quan hệ gì,tại sao ta có thể trở thành điểm yếu của ngươi,..Lăng Thanh Trúc nhanh như chớp xoay người đưa lưng về phía Lâm Động,hai tay căng thẳng nắm chặt vào nhau,gương mặt đỏ hồng không biết vì ngượng ngùng hay tức giận nói.

Lâm Động nhìn thấy phản ứng của Lăng Thanh Trúc trong lòng bật cười,nữ nhân này luôn lãnh ngạo khó gần,không ngờ chỉ vì một câu tỏ tình ẩn ý của mình mà để lộ ra tâm thái của tiểu nữ nhân như vậy,nhưng cũng rất đáng yêu.

"Bây giờ không phải,nhưng sao này thì chưa chắc",..Lâm Động cười hắc nói.

"Lâm Động ngươi đừng được nước làm tới,ta và ngươi xảy ra chuyện kia chỉ là trùng họp,nếu ngươi nghĩ như vậy đã có thể khiến ta thương ngươi,thì ngươi đã quá xem thường Lăng Thanh Trúc này rồi",..Lăng Thanh Trúc rất nhanh lấy lại tỉnh táo,nghe Lâm Động buông lời cợt nhã giọng lạnh băng nói.

"Cái này ta biết,nhưng bây giờ nàng có thương ta hay không ta không làm chủ được,nhưng ta biết ta hiện tại đã thương nàng,nàng có quyền không thương ta,nhưng nàng không có quyên cấm ta thương nàng có đúng không",..Lâm Động không thèm quan tâm,nháy nháy mắt với Lăng Thanh Trúc,còn nở một nụ cười vô cùng muốn ăn đòn nói.

"Ta muốn giết ngươi",..Lang Thanh Trúc tức giận đến sắc mặt đỏ bừng,phẫn hận rít rào nói,trước mặt nàng một cái nguyên lực cự chưởng hình thành,sau đó đánh xuống người Lâm Động.

Xuy,..ầm...

Lâm Động sử dụng thời gian gia tốc,lập tức tránh thoát phạm vi công kích của cự chưởng.

"Nguy hiểm thật,nguy hiểm thật",..Lâm Động xuất hiện ở cách đó không xa,vỗ vỗ ngực một bộ lòng còn sợ hãi nói,trong bụng lại âm thầm nói thêm một câu ông bà nói không sai,chỉ có tiểu nhân và nữ nhân là không nên đắc tội a.

"Ngươi có gan đừng chạy",..Lăng Thanh Trúc thấy Lâm Động tránh thoát tức giận nói. Một bên nói một bên thả người bay về phía Lâm Động.

"Nàng có giỏi đừng truy,ta chắc chắn không chạy",..Lâm Động một bên chạy trốn,một bên bắt đắc dĩ la lớn,không phải chỉ đùa mấy câu thôi sao,có cần phải tức giận như vậy không.

"Còn lắm lời",..Lăng Thanh Trúc càng thêm tức giận,nhanh hơn đuỏi theo Lâm Động.

Cứ như vậy nam đằng trước không ngừng chạy,nữ ở phía sau không ngừng đuổi theo,thỉnh thoảng còn nói với nhau vài câu,khung cảnh này giống như một đôi tình nhân,nữ nhân bị tình lang của mình chọc tức,sau đó nữ nhân rược đuổi tình lang của mình muốn đánh hắn để nguôi giận,khung cảnh đó biết bao lãng mạn.

Chỉ là,.. Cặp tình nhân chúng ta nói ở đây phương thức đùa giỡn hơi có chút bạo lực. Đúng,.. Chỉ một chút mà thôi Ầm,...rầm,..rầm,... Cả ngọn núi ầm ầm đổ nát.

'Cẩn thận",..lúc này Lâm Động đột nhiên dừng lại,không còn chạy trốn mà nhanh như chớp phóng đến chỗ Lăng Thanh Trúc, không đợi nàng kịp phản ứng đã bị Lâm Động ôm chặt vào lòng,sau đó bị hắn ôm chạy ra ngoài.

Ầm,...

Một bộ phận của ngọn núi lúc nãy bị Lăng Thanh Trúc đánh võ rớt xuống chỗ nàng vừa đứng lúc nãy,chia năm xẻ bảy.

"Ngươi buông ra",..Lăng Thanh Trúc lúc này cũng biết tại sao Lâm Động đột nhiên lại làm như vậy,trong lòng có chút ngọt ngào khó hiểu,gương mặt phốc một cái đỏ bừng,nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng nói.

"Nè,nè ta mới vừa cứu nàng có được hay không,mới đó đã trở mặt rồi",..Lâm Động trùng mắt nhìn Lăng Thanh Trúc có chút bất bình nói,nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy nàng,trong lòng còn âm thầm hô quá đã.

"Cho dù ngươi không cứu thì ta cũng sẽ không có chuyện gì",..Lăng Thanh Trúc cũng trợn mắt nìn hắn phản bác nói.

"Nhưng sự thật là ta đã cứu nàng",..Lâm Động bị Lăng Thanh Trúc nói cho hết đường phản bác,lấy thực lực tạo hóa cảnh của Lăng Thanh Trúc một phần của ngọn núi kia cho dù có đề trúng nàng cũng sẽ không tạo thành tổn thương gì,Lâm Động chỉ còn cách mặt dày,ăn vạ nói,nàng có cần ta cứu hay không ta đâu biết,nhưng sự thật là ta đã cứu nàng rồi,không phải sao.

Lâm Động trong lòng không biết xấu hổ vì mình tìm cớ.

"Ta không cần ngươi cứu",..Lăng Thanh Trúc không đồng ý nói.

"Nhưng ta đã cứu nàng",..Lâm Động vẫn dùng lý do củ. Ta không cần. Nhưng ta đã cứu Ta không cần. Ta.đã cứu. Ta không. Ta đã. Chụt,..

Lâm Động và Lăng Thanh Trúc trọn tròn mắt trừng đối phương không ai chịu nhường ai,cãi tới cùng,cuối cùng Lâm Động không giữ được bình tĩnh,nhìn đôi môi đỏ mọng của Lăng Thanh Trúc trong lòng nảy sinh hung ác,gặm xuống.

"Ta cho ngươi nói,như vầy ta xem ngươi còn có thể nói lời nào",..đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu Lâm Động kúc này,có một câu nói,nếu muốn một nữ nhân ngừng nói,tốt nhất là ngăn miệng của nàng lại,Lâm Động đang dựa theo lời dạy của các đồng râm lúc trước còn đi học mà hành động.

Lăng Thanh Trúc hai mắt tròn xoe nhìn Lâm Động,đầu óc có chút trống rỗng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Động nhân cơ hội này,tận tình nhấm nháp đôi môi hồng của Lăng Thanh Trúc,một cảm xúc mềm mại ướt át khiến lòng hắn mê đắm không tự chủ được muốn lún sâu vào trong đó.

Mặc dù trong cổ mộ phủ hai người đã trải qua tất cả,nhưng lúc đó cả hai đều mơ hồ không biết gì,chỉ hành động theo bản năng và dục vọng,còn lần này thì khác,cả Lâm Động và nàng đều hoàn toàn tỉnh táo,Lăng Thanh Trúc có thể xem như chân thật trải qua nụ hôn đầu tiên của nàng.

Lâm Động tham lam hút lấy môi hồng của Lăng Thanh Trúc,rồi dường như chưa thỏa mãn với đôi môi nàng,cái lưỡi như linh xà bắt đầu xâm lấn vào khoang miệng đuổi bắt lấy chiếc lưỡi đinh hương của Lăng Thanh Trúc.

Sau một lúc lâu hai người vong tình hôn cùng một chỗ,cuối cùng Lăng Thanh Trúc cũng thoát khỏi cảm giác ngọt ngào đó,lấy lại bình tĩnh,trong mắt nàng hiện lên sự thẹn thùng và giận giữ,hung hăng cắn mạnh vào cái lưỡi đang tác quái trong miệng nàng của Lâm Động.

Ui da,...

"Tại sao nàng lại ác như vậy,lưỡi của ta xém bị nàng cắn đứt rồi",..Lâm Động bị trúng một cú trời váng,vội vàng rụt lưỡi lại xuýt xoa nói.

"Ta thật hối hận,đáng lẽ lúc nãy trong mộ phủ ta nên giết chết ngươi mới đúng,ngươi lại một lần nữa cưỡng bức ta,mà ta lại không thể ra tay giết ngươi,ta thực sự,ta thực sự hận ngươi",hức,..hức,...nói đến đây Lăng Thanh Trúc đã bắt đầu khóc lên,lúc này nàng không còn là tiên tử cao cao tại thượng,không nhiễm bụi trần nữa,sự lãnh ngạo của nàng đã hòa toàn sụp đổ khi phát hiện cho dù Lâm Động hành xử lỗ mãng với nàng,thì nàng cũng không thể nào ra tay hạ sát thủ với hắn được nữa,trong lòng nàng đã in lên hình bóng hắn,mà cả cuộc đời này không thể nào xóa được.

"Ta xin lỗi,là ta lỗ mãng,nhưng xin nàng tin tưởng ta,ta thực sự đã thương yêu nàng,nếu nàng nguyện ý ta lập tức đựa nàng về gặp cha,mẹ ta,chúng ta lập tức thành hôn",..Lâm Động nhìn thấy Lăng Thanh Trúc nức nở,một bộ vô cùng yếu đuối thân thể thỉnh thoảng còn nhẹ run rẩy,không khỏi đau lòng ôm chặt lấy nàng,hai mắt vô cùng kiên định,nhìn thẳng vào mắt Lăng Thanh Trúc nói.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Lâm Động Chi Tung Hoành Vũ Động của Maousadao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.