Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có một chút thương tổn là cả đời

Phiên bản Dịch · 1351 chữ

Khi đó cô mới phát giác được tâm lý dễ chịu một ít, đồng thời cũng cảm thấy không còn lo lắng về sau. Cha mẹ sẽ có anh hai chăm sóc chiếu cố, cô rốt cuộc có thể đi tìm Vương Tiếu Vân tính sổ.

       Khi đó cô cảm giác rằng mình hình như đã giải thoát rồi, ức chế thật lâu cuối cùng cô dùng một cây dao tiễn mệnh Vương Tiểu Vân, kế tiếp liền lựa chọn cách tự sát để giải thoát cho mình.

….

        Lâm Vĩnh Mặc phát hiện cô gái trước mặt hình như đã trải qua tang thương, trong mắt tràn đầy bi thương nồng đậm, làm cho cả người hắn cũng có cảm giác buồn bã theo.








        Hoàng Hân Nguyệt phục hồi tinh thần lại, kế tiếp đem sờ sờ bụng do dự nói:




    “Hiện tại phỏng chừng tôi đã có hài tử của anh.”




        Lâm Vĩnh Mặc sửng sốt, tiếp liền nhíu nhíu mày, tuy rằng cô gái trước mặt nói mang thai hài tử của hắn, điều này làm cho nội tâm hắn có chút nhỏ vui vẻ, phải biết rằng, hắn vẫn thích nhất chính là tiểu hài tử, nếu không phải vì cơ nghiệp gia tộc, hắn đã sớm chạy đi làm lão sư ở nhà trẻ, cũng không đến mức vì những công việc này đem mình cấp làm trễ nãi.








        Bất quá, tuy rằng cô gái này nói như vậy, cũng không thể không nghĩ đến bởi vì sinh ý của Lâm gia càng lúc càng lớn, cho nên sẽ không tránh khỏi có người đến gõ cửa tìm thân. Vì thế hắn cũng không thể xác định đêm hôm kia có phải là cô gái trước mặt này hay không. Lập tức hắn giấu thần sắc lãnh đạm nói:

“Nếu như hài tử là của tôi tôi nguyện ý chịu trách nhiệm này, đồng thời cô sanh xong hài tử tôi sẽ cho cô một khoản tiền.”

        Hoàng Hân Nguyệt bởi vì lời nói của hắn làm cho trong lòng trầm xuống. Phía sau câu nói kia nếu như nàng không hiểu thì uổng phí cơ hội cô trọng sinh trở về rồi. Bỗng nhiên cô rất sinh khí. Bất quá nghĩ lại liền hiểu, Lâm thị dù sao cũng là một tập đoàn lớn, mặc dù tuy rằng Lâm gia không phải chỉ có một mình Lâm Vĩnh Mặc thừa kế.












    Người Lâm gia đều là người làm ăn, gia tộc sự nghiệp, bao gồm chính hắn đầu tư sự nghiệp cũng có rất nhiều. Có đôi khi người của Lâm gia sẽ tự thân kiểm tra sổ sách, cho nên đời trước Lâm gia tổn thất lớn như vậy, cũng không thấy bao nhiêu ảnh hưởng, có thể thấy tài sản bọn họ tới cùng là rất lớn.








        Người của Lâm gia am hiểu việc buôn bán, cũng ưa đầu tư, đời trước Hoàng Hân Nguyệt biết Lâm Vĩnh Mặc đầu tư một ít đồ dùng trẻ con, còn có bên ngành giáo dục trẻ, làm từ thiện đại đa số cũng là có liên quan tới trẻ con, hắn ở Lâm gia chính là một cái ngoại tộc, bình thường bị đám anh chị em đem ra cười nhạo, hắn cũng vẫn như cũ làm theo ý mình.








        Bất quá này cười nhạo đều là một ít ngôn ngữ đùa giỡn, mặc dù cũng có lúc sẽ cãi nhau bạo miệng, nhưng Lâm gia vẫn là tốt lắm, bọn họ gia đại nghiệp cũng không có xuất hiện hiện tượng tranh quyền đoạt lợi, bởi vì Lâm gia gia quy và phương pháp bồi dưỡng con cháu cũng rất nghiêm túc khác người.








        Theo Lâm Vĩnh Mặc nói, như vậy… hắn lựa chọn là hài tử, thế nhưng còn cô? Cô làm sao? Đứa bé này đối với cô cũng đồng dạng rất trọng yếu, hay là cô nên chọn hài tử mà buông tha Lâm Vĩnh Mặc?

Có lẽ đối với Lâm Vĩnh Mặc mà nói việc này đồng dạng lại là chuyện tốt, chí ít sẽ không bị cô liên lụy tới tráng niên mất sớm.

        Nghĩ thế cô bỗng nhiên thay đổi chủ ý, không có nhìn Lâm Vĩnh Mặc, cô là nghĩ tới muốn được ở bên hắn, nhưng nhìn thấy ánh mắt xa lạ của hắn, nếu như cô gượng ép, như vậy về sau mỗi ngày cô sẽ phải đối mặt với cái mặt này. Kia nhưng cô không thể tiếp thu, không thể chấp nhận được. Nghĩ tới đời trước Lâm Vĩnh Mặc phải chết vì mình, bỗng nhiên cô cảm thấy trong ngực giống như có ngàn mũi kim châm vào.




        “Tôi hôm nay tới chỉ là muốn tới báo cho anh biết một tiếng mà thôi, anh cũng không cần nghĩ nhiều, mới vừa ở cửa phòng họp có hành động lỗ mãng với anh, tôi xin lỗi!” Nói xong cô từ trên ghế salon đứng lên, đồng thời cũng vì mình quyết định.




        “Tiểu thư nếu như cô đùa, như vậy phải khiến cô thất vọng rồi.” Lâm Vĩnh Mặc vừa nhìn thấy Hân Nguyệt muốn rời đi liền vô thức cảm thấy cô hẳn là đến đùa giỡn với hắn. Huống hồ, hài tử trong bụng của cô, cũng không biết có phải hay không là của hắn đâu.












        Hoàng Hân Nguyệt đi tới cửa bước chân dừng một hồi, lập tức xoay người lại nói: “Tôi cũng không cần cái gì. Nhưng mà… anh về sau cần phải cẩn thận. Nhất là cái người có tên Lý Hồng Vũ và người tên Vương Tiếu Vân”




        Hoàng Hân Nguyệt nói xong cũng không dừng lại mà quay đầu mở cửa đi ra. Sống lại một đời, cô thấy rằng cô không nên làm liên luỵ đến Lâm Vĩnh Mặc, hắn đáng giá tìm được nữ nhân mới tốt hơn cô. Như vậy mới là tốt nhất.












    Có một chút thương tổn sẽ không bao giờ chữa khỏi, cho dù đời trước cô đã kết thúc sinh mạng của Vương Tiếu Vân, nhưng cũng vô pháp bổ khuyết đau thương trong lòng. Mà đối với việc Lâm Vĩnh Mặc ly khai kia… cô nghĩ cô thống khổ một lần là đủ rồi, cô không muốn sẽ phải trải qua thêm một lần nào nữa.

Lâm Vĩnh Mặc ngẩn người, nhìn bóng lưng Hân Nguyệt rời đi. Sau khi phục hồi tinh thần liền ấn điện thoại gọi đường dây riêng ở nội bộ công ty, dặn dò vài câu, xong liền đem điện thoại cúp rồi, chỉ là trên mặt thần tình càng thêm nghi hoặc không thể lý giải.

        Triệu Dao Dao vẫn ở phòng khách chờ Hoàng Hân Nguyệt, cà phê đều đã uống tới chén thứ ba, Hoàng Hân Nguyệt vẫn chưa về. Cô rốt cục nhịn không được mở cửa phòng khách chạy ra ngoài. Tiểu Lý đứng ở bên cạnh cũng rất bất đắc dĩ nhìn đồng hồ trên tay, bởi vì tại đây ba ly cà phê thời gian, Triệu Dao Dao đã hỏi hơn mười lần rằng tổng giám đốc có biết hay không người kia là bằng hữu của cô, cô không biết, tiểu Lý làm sao biết đâu.








        Tiểu Lý sợ có chuyện gì phát sinh, vội vã đuổi theo, mà ở cửa chính liếc mắt liền thấy Triệu Dao Dao đứng trong hành lang, nội tâm hắn thở dài một hơi.








        Lúc này Triệu Dao Dao nhìn từ phía trước hành lang Hoàng Hân Nguyệt đang đi tới, nghi ngờ nhíu nhíu mày. Cô phát hiện lúc này ánh mắt Hoàng Hân Nguyệt nguội lạnh, nhãn thần trì trệ, cô vội vã chạy tới, lo lắng hỏi: “Hân Nguyệt em làm sao vậy?”




        Hoàng Hân Nguyệt vội vã phục hồi tinh thần lại, cười trở về: “chị Dao chúng ta trở về đi.” Nói xong liền đi tới trước mặt  tiểu Lý lễ phép gật đầu, Triệu Dao Dao hướng tiểu Lý lắc lắc tay, ý bảo cô tự đi, không cần tiễn.
Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Tra Thê Biến Hiền Thê của Thiển Toái Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.