Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự nhân

Phiên bản Dịch · 1265 chữ

Lâm Vĩnh Mặc dùng ánh mắt của người xa lạ nhìn cô, cô bỗng nhiên cảm thấy từng đợt khó chịu, ánh mắt bao dung, cưng chiều dành cho cô trước đây đã biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt quen thuộc nhưng ánh nhìn xa lạ, như thể đang nói Hoàng Hân Nguyệt cô là người lạ.

Cô cố nhịn không rơi nước mắt nữa, chỉ nhìn chăm chú vào chiếc cúc áo anh đang nắm chặt trong tay, chìm vào hồi ức.

Đời trước, Lâm Vĩnh Mặc muốn cưới cô chủ yếu là vì thích cô, còn nhớ, đời trước lần đầu tiên họ chính thức gặp mặt là tại công ty của anh trai cô, tuy rằng khi đó cô còn chưa lấy được bằng tốt nghiệp, còn phải học lại một năm, có điều cô không muốn về lại trường đối mặt với ánh mắt của mọi người, nên đã cùng Vương Tiếu Vân vào làm việc trong công ty anh trai, mà Vương Tiếu Vân được vào công ty hoàn toàn dựa vào quan hệ của cô, cũng từ đó chuyện phiền phức cũng không ngừng xuất hiện.

Đầu tiên là rất nhiều hàng xóm tìm tới cha mẹ cô, yêu cầu giới thiệu đến công ty của anh cô làm việc, thậm chí còn có kiểu cực phẩm, đến cầu người ta mà như uy hiếp, về sau Hoàng phụ Hoàng mẫu nhiều lần bị quấy rầy, phải dọn nhà, cũng bởi vì… lần dọn nhà này, mà bị hàng xóm nói thành vi phú bất nhân (giàu rồi không nhận ai nữa), không còn tiếng tốt nào ở đó.

Về sau cô mới biết, là do Vương Tiếu Vân đi khắp nơi nói Hoàng gia phát đạt, mỗi tháng thu nhập hơn mười vạn, hơn nữa cuộc sống rất giàu có, ngay cả công ty cũng mở rất nhiều, những điều này đều là mãi về sau mới từ từ biết đến.

Cô biết Lâm Vĩnh Mặc khi đã là nhà thiết kế của công ty, vừa vặn khi đó có một hạng mục cần hợp tác với Lâm thị, nên tiếp xúc nhiều với Lâm Vĩnh Mặc, hai người dần dần thân thuộc. Đến một ngày anh lấy chiếc cúc áo ra cô liền bị dọa, về sau anh biết cô đã từng có một đứa bé, khi đó Vương Tiếu Vân chỉ nói là có em bé mà không nói cô đã phá thai, khi cô nói đứa bé đã không còn, vẻ mặt của anh cả đời này cô cũng không quên được.

Sau đó họ kết hôn mà cô lại không thể có thai, nghĩ đến đây, cô lại hận thấu Vương Tiếu Vân, nếu không phải ả ta mang cô tới phòng khám chui kém chất lượng để phá thai, cô có thể bị vô sinh sao?

Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Vĩnh Mặc, bình tĩnh nhìn anh nói: “Hôm đó tôi bị bạn bán đứng, họ hùa nhau chuốc say tôi, chuyện tiếp theo anh cũng đã biết.”

Hoàng Hân Nguyệt còn nhớ hôm đó là sinh nhật Lý Hồng Vũ, Vương Tiếu Vân nói các nữ sinh khác hùa nhau chuốc rượu cô ta, mà cô còn không biết, còn ngây ngô cản rượu giúp cô ả, mà Vương Tiếu Vân dùng cái lý do nát đó, mà cô lại tin, nói cái gì mà ả ta không thể uống rượu, không thể đưa cô về vân vân, hừ, đêm hôm đó cô uống bất tỉnh nhân sự, sáng ra tỉnh dậy phát hiện mình nằm trên một chiếc giường lạ, bên cạnh cư nhiên còn có một người đàn ông xa lạ.

Cô đã rất hoảng loạn, phải biết cô sống hai mươi mấy năm vẫn luôn là bé ngoan trong lòng cha mẹNàng thoáng cái luống cuống, phải biết rằng nàng sống hai mươi mấy tuổi, vẫn luôn là bé ngoan, tại sao lại như vậy chứ, vào lúc đó cô rất sợ hãi trong đầu chỉ có ý nghĩ phải rời khỏi đó thật nhanh, chỉ có rời khỏi đó mới không bị phát hiện.

Lúc đó mình ngây thơ, đơn thuần cỡ nào, mà chiếc cúc trên người Lâm Vĩnh Mặc là ngày đó rơi vào trong túi xách tay của cô, sau đó cô mới phát hiện, nhưng cô không biết người đó là Lâm Vĩnh Mặc, nếu không phải mình trọng sinh, không chừng cũng sẽ không biết.

Thế mà đời trước Vương Tiếu Vân lại biết, có thể thấy cô ta đã sắp đặt hết thảy, sau đó chờ mình ngu ngơ nhảy vào bẫy, đời trước mình cả đời sống như tiểu bạch hoa (bông hoa trắng trong nhỏ nhắn cần được che chở, ý là ngây thơ, ngu ngốc, được bao bọc quá kỹ nên không biết gì về cuộc đời hiểm ác, rất dễ bị lừa gạt), bị người mưu hại, bị người lợi dụng, bị người khi dễ.

Cho nên về sau Lâm Vĩnh Mặc bỏ đi, tâm tình cô ức chế rất lâu rốt cục bạo phát, khi đó Vương Tiếu Vân như nguyện gả cho Lý Hồng Vũ, mà Lý Hồng Vũ cũng đến bên người cha giàu có của hắn, cô về sau vô ý biết được. Thì ra Lý Hồng Vũ là con riêng, vốn không được nhận về gia tộc, nhưng hắn đoạt sinh ý (công việc kinh doanh), đoạt hạng mục hợp tác của Hoàng Tân Duy, mà quật khởi, nên mới được nhận về gia tộc, có thể thấy Lý Hồng Vũ và Vương Tiếu Vân tiếp cận cô cũng đều có mục đích, sau đó ngòi nổ cho tất cả những gì phát sinh sau đó chính là cô.

Khi cô biết rõ bộ mặt thật của Vương Tiếu Vân, cũng là lúc Hoàng gia sắp phá sản, khi đó Vương Tiếu Vân diện mục khả tăng (mặt mày vênh váo), trước mặt cô cũng không thèm che giấu, Vương Tiếu Vân vẫn luôn cảm thấy cô không có gì có thể so được với ả, nhưng vì sao ả ta vẫn luôn biệt khuất (thấp kém, ủy khuất) hơn so với cô, ả ta thấy mình cũng có thể xoay mình một lần, đương nhiên càng thêm dào dạt đắc ý. Lập tức lộ ra bản mặt thật, đem tất cả những lần tính kế cô trong mấy năm nay từng chuyện một kể ra để chế nhạo cô, châm chọc cô, giễu cợt cô.

Vẫn là một người vẫn trôi qua không như ý, mà một người khác lại trôi qua quá mức thuận lợi, bỗng nhiên có một ngày thân phận đảo ngược, trong lòng cảm thấy như thế nào, đương nhiên__ tựa như Vương Tiếu Vân vậy.

Hoàng Hân Nguyệt tới lúc đó mới hiểu được, mấy năm cô ngu ngốc cỡ nào, ngu xuẩn cỡ nào, hơn nữa về sau Lâm Vĩnh Mặc cũng bỏ cô mà đi, cô choáng váng, sây sẩm mặt mày, toàn thân như không còn sức lực, đoạn thời gian đó là quãng thời gian tối tăm nhất trong cuộc đời cô. Vừa hổ thẹn, vừa sám hối, lại tràn ngập cừu hận, càng hận chính mình ngu ngốc, ngây thơ, cứ như vậy, cô giày vò mình mỗi ngày, khiến mình gầy gộc đi rất nhiều, về sau có một ngày anh cô nói cho cô biết, công ty bọn họ không phá sản, mà là chuyển tất cả tài sản ra nước ngoài phát triển.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Tra Thê Biến Hiền Thê của Thiển Toái Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.