Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khám phụ khoa

Tiểu thuyết gốc · 1219 chữ

Lục Tư Thành vẫn theo bình thường mà thức giấc lúc 6h sáng.

Đến khi có việc cần xử lí, anh mới ra ngoài, Lâm Nguyệt Hi vẫn còn ngồi lì ở đây, anh nhìn thấy thì có phần nhíu mài, Lục Tư Thành chỉ nhìn qua rồi lại im lặng rời đi.

Lâm Nguyệt Hi tai rất thính, cô nghe thấy tiếng bước chân lập tức mở mắt, vừa tỉnh giấc đã thấy Lục Tư Thành Lâm Nguyệt Hi còn mừng hơn được thấy mẹ của cô.

Cô nàng nhích cả người đau nhứt, động tác di chuyển chân có phần... Vừa nhìn thì đã biết tối qua cô đã làm gì, Lâm Nguyệt Hi có phần mất tự nhiên đi đến chỗ Lục Tư Thành.

“Anh Lục... Anh cho tôi đi nhờ đến bệnh viện thành phố được không?”

Lục Tư Thành không trả lời câu hỏi của Lâm Nguyệt Hi, anh đi vào xe rất lâu nhưng vẫn không khởi động máy.

Lâm Nguyệt Hi đang hụt hẫn, lại nhanh chóng mặt dày mở cửa xe bên còn lại, Lục Tư Thành như vầy có phải là đồng ý với cô không?

Lâm Nguyệt Hi chú tâm nhìn vẻ mặt của Lục Tư Thành, dường như anh có vẻ không phản đối với hành động này của cô, Lâm Nguyệt Hi nhanh chóng vui vẻ ngồi vào ghế thắt chặt dây an toàn.

Lúc này Lục Tư Thành mới phóng xe chạy rất nhanh.

Người gì kiệm lời đến đáng thương, một chữ anh ta cũng không thèm nói nhưng mà cho cô đi nhờ cũng đã Lâm Nguyệt Hi cảm thấy quý quá rồi.

Có lẽ trông mắt Lục Tư Thành, cô cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, từ ngày hôm qua đến bây giờ cũng đều là cô chủ động muốn làm thân với anh ta.

Lâm Nguyệt Hi cũng cảm thấy oan ức, từ một cảnh sát nữ bây giờ lại trở thành gái gọi, vả lại còn bị phạm nhân khinh thường.

Đó chính là thất bại lớn nhất của người làm cảnh sát như cô.

Nếu như cô chỉ là một cô gái bình thường thì chắc chắn cô sẽ cảm thấy Lục Tư Thành là người không xấu, nhưng mà muốn biết bản chất của một con người, chỉ nhìn vẻ bề ngoài thật sự không ra.

Lâm Nguyệt Hi đến được cổng bệnh viện, cô vốn định chỉ định đi một mình vào khám, Lục Tư Thành vậy mà lại đi sau cô, mọi người xung quanh chẳng biết tại sao lại nhìn cô và anh chằm chằm.

Lại còn có người cười đùa, Lâm Nguyệt Hi quay đầu nhìn về phía Lục Tư Thành thì thấy mặt anh đen đến xám xịt.

Lục Tư Thành nhanh chóng lấy áo khoác buộc ngang eo của cô sau đó anh lại nhấc người Lâm Nguyệt Hi bế như bế công chúa.

“Aaaaa...”

Lâm Nguyệt Hi mở to mắt nhìn Lục Tư Thành, cô cảm thấy mình càng thêm thu hút sự chú ý từ những bệnh nhân đi bên cạnh, Lâm Nguyệt Hi thở dài, cô ngước đầu nhẹ giọng áp vào tai Lục Tư Thành.

“Anh làm gì vậy?”

Lục Tư Thành vẫn không có dấu hiệu sẽ giải thích bất cứ điều gì với cô. Mặt Lâm Nguyệt Hi nóng bừng bừng, ngày hôm qua là cô mệt, hôm nay cô đã lấy lại thần trí của một người bình thường rồi, cô cũng biết ngại chứ.

Lâm Nguyệt Hi sợ mình bị lộ hàng nên nhanh chóng lấy tay che che váy ngắn. Nhưng mà điều này cô cũng chẳng cần lo bởi Lục Tư Thành dường như đã nghĩ trước đến bước này mà buộc áo khoác ngang hông cô.

Lâm Nguyệt Hi vì ngại ánh mắt của người khác từ tứ phía nhìn mình mà cả mặt cô như dán vào áo sơ mi của Lục Tư Thành.

Đến khi vào quầy tư vấn, Lục Tư Thành mới hỏi cô trước:

“Cô muốn khám gì để tôi hỏi họ.”

Lâm Nguyệt Hi đầu rất vang, anh ta vậy mà đi khám cùng cô? Không thể tin được, Lâm Nguyệt Hi lắc lắc đầu tỏ ý cô nghe nhầm rồi.

Lục Tư Thành vẫn đứng yên đó, cúi nhìn Lâm Nguyệt Hi vẻ mặt rất nghiêm túc. Cô bị cuốn vào ánh mắt sâu thẳm đó mà quên mất rất nhiều người xung quanh đang xem cô và Lục Tư Thành như những người kì quái.

Có cô gái tuổi cũng không lớn lắm, chắc tầm 20 cùng vài ba người lấy điện thoại ra quay lại cảnh này.

Lục Tư Thành chỉ vừa quay mặt nhìn họ họ đã sợ đến mức cất điện thoại vào.

Lục Tư Thành vẫn rất im lặng chờ câu trả lời của cô.

Lâm Nguyệt Hi khổ sở thở nhẹ, giọng rất nhỏ:

“Phụ khoa...”

Lục Tư Thành nghe vậy thì gật đầu bế cô đi đến quầy tư vấn.

Lâm Nguyệt Hi được anh đặt xuống đất, đứng chờ bên cạnh, người đàn ông cúi thấp đầu qua cửa kính nhỏ nghiêm túc hỏi cô nhân viên đang đánh máy:

“Bạn tôi muốn khám phụ khoa, cho hỏi là chúng tôi phải đi đâu để đến đó?”

Cô nhân viên nghe vậy thì gật đầu, bấm bấm chuột bàn phím rồi nhanh chóng nhẹ nhàng chỉ đường cho Lục Tư Thành.

“Anh đi đến bên đó, trong dãy hành lang sẽ có rất nhiều phòng khám, anh chỉ cần đến trước phòng khám phụ khoa sau đó nộp hồ sơ khám bệnh là được rồi.

Vậy bạn anh cô ấy đã có hồ sơ bệnh án chưa ạ?”

Lâm Nguyệt Hi nghe vậy thì rất nhanh muốn trả lời nhưng Lục Tư Thành còn nhanh hơn cô.

Anh chẳng cần hỏi Lâm Nguyệt Hi cũng biết cô chưa có hồ sơ.

“Không có.”

Nhân viên tư vấn lập tức lấy một tập hồ sơ bệnh án ra rồi bảo Lục Tư Thành đọc để cô ấy điền thông tin.

Đẹp trai chinh phục lòng người í mà, bình thường mấy cô này đa phần vì công việc bận đến tối đầu mà cũng rất cọc cằn nói chuyện nữa muốn nữa không.

Chỉ là do Lục Tư Thành quá đổi bắt mắt nên cô nhân viên đang tư vấn cho anh đang cúi đỏ mặt và nói rất nhẹ nhàng.

Người đàn ông nhướng mài với Lâm Nguyệt Hi. Cô nghiêng nghiêng đầu không hiểu nhìn anh.

Người đàn ông nhíu chặt mài, giọng nghe ra ngữ điệu không vui “Tên?”

“Hứa Chi Nghi.”

“Tuổi?”

“23.”

Lục Tư Thành không hỏi cô nàng nữa. Anh tiếp tục đọc thông tin tiếp theo nhưng mà số điện thoại cùng địa chỉ nhà cũng đều là của anh.

Cô nhân viên sao khi điền xong thông tin lại tiếp tục hỏi: “Cho hỏi cô Hứa Chi Nghi có bảo hiểm y tế không ạ?”

Lục Tư Thành thẳng thái trả lời thay Lâm Nguyệt Hi mọi thứ. Cô có bị câm đâu?

“Cô ấy không có.”

Nhân viên tư vấn gật đầu, bảo Lục Tư Thành đóng phí khám bệnh trước, nếu có phát sinh thì sẽ đóng tiếp.

Bạn đang đọc Trời Nam Đất Bắc, Liệu Có Thể Chung Đường? sáng tác bởi Jelina
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jelina
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.