Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rãnh rỗi lo chuyện bao đồng

Tiểu thuyết gốc · 1429 chữ

Trạch Xuyên cười nham nhở ném chiếc khăn trắng là thứ cuối cùng che lấp trên người Lâm Nguyệt Hi ra ngoài, bà đào đứng đằng sau nhìn chằm chằm vào cả cơ thể của cô.

Người đàn ông không tiếc mà hôn lên bàn chân trắng nõn của Lâm Nguyệt Hi.

Cô chờ cơ hội này từ ban nảy đến bây giờ, cuối cùng cũng có thể lấy hết lực đá vào mắt anh ta, cú đá rất mạnh, anh ta bật ngữa mà té bật ra sau.

Bà đào hoảng loạn với hành động của Lâm Nguyệt Hi, bà ta nổi điên tức giận đến mức lao vào đánh cô.

Người đàn ông tên Trạch Xuyên lấy tay che một bên mắt, anh ta kéo chân Lâm Nguyệt Hi như muốn gãy đôi, tên khốn này như một tên hổ đói mà nhào vào con mòi muốn gầm xé từng mảnh thịt.

Anh ta ngồi lên hông Lâm Nguyệt Hi mà tát vào má cô mấy đòn lớn. Lâm Nguyệt Hi cả đầu ong ong không thể nói nên được ra tiếng, mặt dường như đã sưng lên rồi.

Đây là một tên điên, anh ta liên tiếp đánh má Lâm Nguyệt Hi đến mức sắp sưng phù, thậm chí đỏ bừng, trên mặt cô in rất rõ hình 5 ngón tay của anh ta.

Người đàn ông nắm tóc Nguyệt Hi ghì rất mạnh ra sau như muốn kéo dựt da đầu.

Lâm Nguyệt Hi la hét toáng lên. "Tên chó. Mày cút cho tao."

Bà đào sợ gì đó mà ở phía sau giữ chặt lấy người Trạch Xuyên, bà ghìm cậu ta.

“Trạch Xuyên, mày bình tĩnh, đừng đánh chết nó. Kẻo lại gây phiền phức.

Ngày mai còn cần cô ta kiếm tiền cho chúng ta, coi như nó vẫn chưa hiểu chuyện chọc giận mày, bỏ qua cho nó lần này đi.”

Người đàn ông gầm lớn.

“Con đ*, mày gan trời, mày dám đạp đầu ông, mày dám chửi ông là chó, đợi xem ông xử mày thế nào.”

Lục Tư Thành rời đi rất lâu, anh tìm xung quanh túi chiếc bật lửa của mình nhưng dường như lúc nảy cô gái đó là người đã châm thuốc cho anh, chắc là để quên ở chỗ cô ta rồi.

Người đàn ông vòng nhanh tay lái, rất nhanh đã quay lại căn phòng số 11.

Tiếng phụ nữ thét lớn. Lục Tư Thành chỉ có một suy nghĩ hình dung là Lâm Nguyệt Hi: “Dâm loạn.”

Lúc nảy cô ta còn rên rỉ vì đau bây giờ lại...Ha... Tha cho cô ta rất không đáng.

Lục Tư Thành lắc đầu quay chân bỏ đi nhưng tiếng phụ nữ kêu lên như tiếng một con heo sắp bị chọc lấy tiết, anh cảm thấy dơ bẩn.

Căn phòng này của anh không cho người khác vào lại có một người đàn ông không ngừng cười.

Lục Tư Thành có chìa khóa chuyên dụng, anh lập tức mở cửa đi vào.

Một đôi dâm ô. Lục Tư Thành vốn định tán dương cô ta là một người ngây thơ vậy mà bây giờ lại lõa lồ nằm dưới thân người đàn ông quần còn chưa cởi mà run rẩy ngực lên xuống.

Mà người đàn ông ở trên người cô ta chính là quản lí của quán bar, Lục Tư Thành không quan tâm, anh chỉ quan tâm đến việc tìm đồ của mình, nhưng ở góc độ này, sự việc lại khác xa điều anh vừa thấy.

Trạch Xuyên dùng kìm chích điện chuyên dụng chích vào bụng cô gái, ngón tay bên dưới lại không ngừng ra vào mạnh bạo chỗ đó của người phụ nữ.

Bà đào nhìn thấy Lục Tư Thành sớm hơn, bà ta hoảng sợ mà kéo Trạch Xuyên lại, cái thằng này bây giờ điên rồi. Nó không những không dừng lại mà còn cười thỏa mãn hơn.

Lâm Nguyệt Hi chưa từng trải qua cái cảm giác thống khổ, nhục nhã đến chết như vầy.

Đôi mắt cô lờ đờ, cả người run vì bị co giật mạnh.

Lục Tư Thành không phải chuyện của anh anh sẽ không nhúng tay vào.

Việc của họ, để họ tự giải quyết, anh thờ ơ đến tàn nhẫn.

Lâm Nguyệt Hi thấy bóng của một người, dường như trong cái chết cô lại chẳng biết phải làm sao. Não bộ không kiểm soát mà lại nói lên ba chữ có ý thức cuối cùng:

“Lục...Tư...Thành...”

Lục Tư Thành dừng bước, chẳng ai dám gọi anh bằng ba chữ Lục Tư Thành.

Lục Tư Thành thật sự không đi nữa. Người đàn ông mặt bỗng chuyển sắc sang vẻ rất dữ tợn, đáy lòng chợt vùng lên một đoạn kí ức.

Bà đào vất vả lau tay đi đến, bà khó khăn cười như muốn xoa dịu tinh hình, bà tiến đến trước mặt Lục Tư Thành diễn tả động tác lắc tay.

“Cậu Lục...

Chi Nghi nó lỡ miệng, cậu Lục đừng chấp nhất với nó...

Tôi thay mặt nó không hiểu mà xin lỗi anh.”

Lâm Nguyệt Hi chỉ còn giật người nhẹ.

Cô chỉ có thể nói lên một chữ Lục... ngân vang giữa căn phòng bị khí chất của Lục Tư Thành làm cho lạnh lẽo.

Lục Tư Thành nhìn người phụ nữ nằm ở sôfa. Mái tóc dài rối tung quệt bệch xuống đất.

Giống một đóa hoa bị đập cho vỡ tung vậy.

Lục Tư Thành đá Trạch Xuyên ra rất xa.

Rất may là hắn vẫn chưa ra vào người Lâm Nguyệt Hi nếu không cô sẽ ấm ức đến chết mất.

Tên khốn Trach Xuyên mắt đỏ, lại chạy rất nhanh đến chỗ Lục Tư Thành, chưa kịp tới gần thì đã bị anh đá cho ra xa mà nằm bệch dưới đất rồi.

Bà đào khéo hơn mà ôm chặt lấy Trạch Xuyên đang ngồi dưới đất kéo dậy.

Lục Tư Thành rất nhanh kéo chiếc khăn trắng quấn lại người Lâm Nguyệt Hi.

“Chi Nghi sau này là người của tôi, bây giờ tôi có thể mang cô ấy đi được đúng không?”

Bà đào biết dù bà không muốn cũng không được, xem như nó mai mắn, tự nhiên lại bị ăn trên tay, bà đào tức giận dậm dậm chân gật đầu.

"Xin lỗi cậu Lục, tôi phải đi giải quyết công việc nữa, cậu ở đây nghỉ ngơi nha..."

Bà đào kéo Trạch Xuyên để trần đẩy ra ngoài, cậu ta mắt đỏ long sòng sọc trừng bà, bà cũng sợ nhưng bà sợ Lục Tư Thành nhiều hơn.

Cái thằng này, cứ điên điên khùng khùng, không kiểm soát được cảm xúc, từng lỡ tay giết mấy người rồi.

Hôm nay Lục Tư Thành không quay lại thì Lâm Nguyệt Hi chết là chắc.

Chẳng qua hắn là con trai của chủ quán bar, rất giàu, ông ta đặc biệt rất nuông chiều nó, nếu không với cái tính khùng này bà cũng đã bỏ mặc từ sớm.

Xui xẻo.

Người đàn ông đứng bên cạnh sôfa xem xét hơi thở của Lâm Nguyệt Hi. Vẫn chưa chết được.

Anh lại lắc đầu, trước giờ làm gì có cứu giúp ai bao giờ, bây giờ tự nhiên lại rãnh rỗi rước phiền vào người.

Chỉ vì ba chữ Lục Tư Thành của miền kí ức mà lại rãnh rang cứu rõi cô ta. Không hiểu được anh của hôm nay.

Lục Tư Thành đi vào nhà vệ sinh vắt một chiếc khăn ấm mang ra lau người cho Lâm Nguyệt Hi.

Anh không thể nào nhẹ nhàng với cô được, dấu vết trắng đục trên người cô được Lục Tư Thành lau rất mạnh bạo.

Người đàn ông nhớ lại cảnh ban nảy mình gặp mà nhíu mài cảm thấy bực bội, cái cảm giác bức bách lạ lùng này mãi cử ở trong người.

Lục Tư Thành lại tiếp tục thầm mắng mình rãnh rỗi.

Người đàn ông thay lại chiếc váy Lâm Nguyệt Hi vừa mặc rồi nhanh chóng cởi chiếc áo khoác bên ngoài khoác lên vai cho Lâm Nguyệt Hi.

Anh bế cô nàng trên tay, chân dài trực tiếp đá cửa rồi đi.

Chẳng nói Lục Tư Thành đúng là rất thích Porsche, đã sưu tầm thì mẫu mới mẫu cũ đều có.

Bây giờ là một chiếc Porsche mới toanh đậu trước của quán bar.

Bán bột mì đúng là giàu quá nhỉ?

Dễ giàu dễ chết.

Bạn đang đọc Trời Nam Đất Bắc, Liệu Có Thể Chung Đường? sáng tác bởi Jelina
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jelina
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.